Biết được hôm nay Thời Dao sẽ đến họp phụ huynh cho mình khiến Trình Viễn vui như mở cờ trong bụng. Chị gái cậu chuyện gì cũng làm không xong nhưng xem ra rất thích hợp làm ông tơ bà mối.
Trình Viễn trông thấy xe của cô từ xa, cả người thấp thỏm không yên, cậu liên tục ngoái lại nhìn xem. Khi trông thấy Thời Dao từ trong xe bước ra, cả người như được tiếp thêm luồng sinh khí.
- Dao Dao!
Trình Viễn ném quả bóng trên tay cho Mục Tử, phi như bay đến chỗ cô.
- Ăn nói cho hẳn hoi.
Thời Dao hơi quay mặt đi, anh gọi như vậy càng khiến cô nhớ tới buổi tối hôm đó, hình như Trình Viễn đã mạnh mẽ ôm cô vào lòng, khàn giọng gọi Dao Dao.
- Vâng, chị Dao Dao!
Thời Dao nhìn cậu trai trước mặt liên tục cười hì hì với mình, thật khó để liên tưởng anh với cái người dày vò cô cả buổi tối hôm đó.
Thời Dao hơi nghiêng người nhìn anh, có vẻ Trình Viễn vừa chơi bóng xong, cả người ướt đẫm mồ hôi, vài giọt theo sườn mặt nghiêng nghiêng chảy xuống, sượt qua xương quai xanh cứ thế chảy vào trong áo anh.
Có lẽ Trình Viễn cũng chú ý đến ánh mắt của cô, anh cười vô tội kéo áo lên lau mồ hôi.
- Để chị chê cười rồi, em vừa chơi bóng nên…
Thời Dao trông thấy anh vén một bên áo đến ngực lên lau mặt, cơ bụng rắn rỏi nam tính cứ thế đập vào mắt cô, ở góc nghiêng nhìn anh quyến rũ lạ thường.
Thời Dao khẽ nuốt nước miếng, đôi bàn tay vạm vỡ ấy nếu chạm vào cô, nhẹ nhàng xoa nắn, hơi thở nam tính ấy nếu thở dốc gọi tên cô, đôi chân dài miên man ấy áp lên người cô là cảm giác tuyệt vời đến thế nào.
Nghĩ đến đây Thời Dao tự mắng mình là tên cầm thú, Trình Mộng Nhiêu tin tưởng mới gửi gắm em trai nhỏ cho cô, vậy mà cô chỉ có suy nghĩ làm thế nào đè anh lên giường.
- Khụ…
Thời Dao hắng giọng che giấu sự ngượng ngùng của mình.
- Bao giờ thì họp phụ huynh vậy?
Trình Viễn nhìn cô dịu dàng mỉm cười, nụ cười của anh ở dưới nắng sạch sẽ trong ngần lạ thường.
- Sắp rồi, để em dẫn chị lên trước nhé!
Mấy nam sinh chơi bóng rổ cùng anh thấy đội trưởng bỏ dở trận bóng vô cùng không có tiền đồ ra bắt chuyện với người đẹp, cả bọn nhao nhao lên.
- Này Trình đại thiếu gia! Trận bóng còn chưa xong đâu đấy!
- Cút đi, ông đây biết rồi!
Một người khác to gan hơn còn huýt sáo với cô.
- Này em gái nhỏ, em dẫn đội trưởng của bọn anh đi thì đừng vắt kiệt sức cậu ta quá, chừa cho cậu ta chút sức lực chơi bóng nữa nhé!
Nghe đám nam sinh lỗ mãng này nói chuyện suồng sã, lỗ tai Thời Dao đỏ hết cả lên. Làm sao cô không nghe ra ý của bọn họ, bọn họ đều nghĩ cô với Trình Viễn là mối quan hệ… kia
- Biến cho tôi.
Trình Viễn hung hăng cho đám nam sinh kia một ánh nhìn cảnh cáo, xong rồi anh quay sang cô bộ dạng áy náy.
- Chị Dao Dao đừng để ý, bọn họ là vậy đấy, ăn nói không được dễ nghe.
Thời Dao nghe vậy khẽ bật cười, cậu cho là cô nhỏ nhen như vậy sao.
- Chỉ là một đám nhóc chưa lớn, chị không để ý đâu.
Rầm!
Cõi lòng Trình Viễn chấn động, "đám nhóc chưa lớn" này có bao gồm cả anh không?
Trình Viễn nhìn đồng hồ, ước chừng thời gian họp phu huynh còn hơn nửa tiếng nữa, anh bèn nảy ra ý tưởng dẫn cô xuống canteen ăn gì đó.
- Chị có đói không? Đi ăn chút gì nhé!
Trình Viễn chủ động ngỏ lời.
- Cũng được, chị cũng thấy hơi đói.
Cả hai đi đến canteen, trên đường đi nam thanh nữ tú rất dễ thu hút ánh mắt mọi người. Đám nam sinh đó chưa từng trông thấy người đẹp như vậy bao giờ, cứ trố mắt nhìn cô mãi.
Trình Viễn rất nhanh liền nhận ra, cậu ghen tức ra mặt, không thèm kiêng dè ở đây có người mà đưa tay ôm trọn eo nhỏ cô vào lòng.
- Gì vậy?
Thời Dao giật bắn mình trước sự động chạm thân mật của anh, cô trố mắt nhìn anh khuôn mặt đỏ bừng.
Tối hôm đó hai người đều say thì không nói, nhưng đây là lần đầu tiên từ lúc tỉnh táo hai người có hành động thân mật. Điều này khiến một người vốn có suy nghĩ thoáng như Thời Dao cũng chưa thể tiếp nhận.
- Chị mặc váy ngắn, để em đi đằng sau che cho chị.
Trình Viễn không có chút ngượng ngùng bịa ra một lí do nghe có vẻ hợp lý.
Bấy giờ Thời Dao mới ý thức được vấn đề, cô mặc váy ngắn vốn rất bình thường, nhưng ánh mắt đám nam sinh tuổi mới lớn kia không bình thường chút nào.
- Cảm ơn!
Trình Viễn dẫn cô vào trong canteen, cũng may hôm nay canteen không có quá nhiều người, anh tìm một chỗ cách biệt với mọi người kéo cô ngồi xuống.