Mí mắt Thời Dao giật giật, cô theo phản xạ tự nhiên lập tức nhìn sang Trình Viễn.
Trình Mộng Nhiêu chết tiệt, không ngờ cậu ta dám bán đứng cô!
Chỉ thấy khuôn mặt Trình Viễn như phóng to trước mắt cô, cậu hơi cúi người xuống nhìn cô thăm dò, trên khuôn mặt đều là ý vị khó đoán.
- Ồ! Gu chị Dao Dao là người kém tuổi sao?
Thời Dao lập tức cho cậu một cái liếc mắt, con người này sao có thể xảo quyệt như vậy chứ, biết rõ nhưng vẫn muốn dồn người khác vào đường cùng.
Trình Viễn thấy cô không vui liền biết ý chuyển chủ đề, cậu hơi liếm khoé môi, yết hầu theo từng chuyển động lên xuống.
Phải nghe lời bà xã, nếu không sẽ không có thịt ăn.
- Hai chị có mệt không, hay đi ăn chút gì nhé?
Như chỉ chờ có vậy, Trình Mộng Nhiêu lại được dịp ca thán, cô nàng uể oải ngồi bệt xuống sàn lấy tay phe phẩy.
- Mệt, mệt chết bà đây rồi! Cái chỗ khỉ gió này của em sao lại không có lấy một cái quạt chứ?
Trình Viễn áy náy gãi đầu gãi tai.
- Chỗ này mát nhất rồi, trường cũng chỉ trang bị được như thế, chị cố chịu chút đi
Trình Mộng Nhiêu hậm hực nhưng vẫn cố gắng nín nhịn, sớm biết chỗ này khủng bố như vậy cho tiền cô cũng không đi.
- Em có chút việc đi trước nhé, hai chị cứ chơi tự nhiên!
Trình Viễn rút điện thoại trong túi ra, cậu để lại một câu rồi lập tức chạy đi.
Điện thoại trong túi áo Thời Dao chợt rung lên một cái, cô tò mò lấy ra xem, ở chỗ tin nhắn mới nhất hiện lên một thư mục của Trình Viễn.
Cậu vừa nhắn cho cô.
Thời Dao liếc mắt nhìn về phía Trình Mộng Nhiêu hai tay run run ấn vào xem, trong đó chỉ hiện lên một dòng chữ.
[ Mười phút nữa ở sảnh phụ, rẽ trái hai lần rồi đi thẳng, em đợi chị.]
Thời Dao lập tức cúp điện thoại, trên mặt bỗng nóng ran, cô như người có tật giật mình mà lén lút xóa đi tin nhắn vừa nãy.
Thằng nhóc này muốn làm cái gì chứ?
Thời Dao cảm thấy nhất định bản thân bị điên rồi, nếu không cũng là bị sắc đẹp che mờ lí trí. Nếu không tại sao cô lại nuông chiều Trình Viễn quá mức như vậy?
Cô nói đại một lí do che giấu Trình Mộng Nhiêu, một mình đi theo chỉ dẫn của Trình Viễn tìm đến sảnh phụ, suốt dọc đường đi liên tục thấp thỏm không yên.
Cô nhìn ngó xung quanh một chút liền cảm thấy có gì đó không đúng, ở đây rất vắng người, thỉnh thoảng mới có người qua lại. Thời Dao nắm chặt túi xách trong tay, lo lắng định rút điện thoại ra gọi cho Trình Viễn
- Ưm…
Đột nhiên có một bóng người ập đến bịt miệng Thời Dao, cô hốt hoảng không kịp chống đỡ. Hắn một tay ôm eo cô kéo vào bên trong, một tay bịt miệng không cho cô lên tiếng.
Tuy động tác của người kia rất nhẹ như sợ làm cô đau, lực đạo ôm eo cô giảm xuống một chút, nhưng Thời Dao vẫn cảm thấy nơm nớp lo sợ.
- Suỵt, là em! - Trình Viễn ghé sát vào tai cô nhỏ giọng.
Thời Dao mở to mắt nhìn người trước mặt, cô không hiểu cậu làm như thế để làm gì.
Cô nhìn một vòng nơi mình đang đứng, có vẻ đây là nhà vệ sinh cho cầu thủ, sau lưng là nền đá lạnh ngắt khiến cô có chút bất an.
- Trình Viễn? Em làm gì đấy?
- Muốn gặp chị!
- Vậy em chỉ cần nói một tiếng, có cần phải làm như này không?
Trình Viễn chậm rãi tiến đến sát người cô, hơi thở của cậu nóng rực trực tiếp phả vào bả vai cô. Thời Dao bất giác nghiêng người tránh đi, đối với dáng vẻ không đứng đắn của cậu dâng lên một tia sợ hãi.
- Làm gì vậy? - Cô theo bản năng rụt người về đằng sau nhưng rất nhanh đã bị Trình Viễn kéo lại ôm vào lòng.