- Trình Viễn, em sao vậy?
Thời Dao vội đẩy cậu ra, cậu nhóc không nói gì chỉ gục lên vai cô khóc rất thảm thương. Đây quả thực là làm khó người khác.
Thời Dao là con một, cô cũng chưa từng có đứa em nào, lần đầu tiên có một người tùy ý khóc trước mặt cô nhưng cô lại không biết nên an ủi thế nào.
- Không phải chứ Trình Viễn? Người bị chiếm tiện nghi là chị mà?
Trong tình huống như vậy cô quả thực không muốn so đo với Trình Viễn, nhưng cảm giác bứt rứt không yên này khiến cô rất khó hiểu.
- Sao chị có thể vô tâm như vậy, trái tim chị làm bằng đá sao? - Trình Viễn sụt sịt nói với cô, trong giọng nói không che giấu được sự ấm ức.
- Em thích chị như vậy, ngay cả trong mơ cũng muốn cùng chị yêu đương, vậy mà chị vừa mới xuống giường đã liền trở mặt.
Ôi em trai đáng yêu này! Thời Dao có cảm giác mình chính là một tên công tử ăn chơi dụ dỗ gái nhà lành, sau khi đạt được mục đích không chút lưu tình phủi áo rời đi.
Tuy nói lời này có hơi quá nhưng nó khiến Thời Dao cảm thấy tội lỗi trong lòng. Cậu nhóc này từ nãy vẫn ôm chặt cô như vậy, như thế chỉ cần buông lỏng ra một chút cô sẽ lập tức rời đi.
- Nếu biết trước chị xuống giường lập tức không nhận người quen, đêm qua em nhất định sẽ làm chết chị.
....
Em trai hết đáng yêu rồi.
Thời Dao vắt óc suy nghĩ nhưng rốt cuộc không biết là sai ở đâu, đêm qua cô nhất thời bị cậu dụ dỗ mới mê muội như vậy. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tiếp tục yêu đương với bất kỳ ai, càng không nghĩ tới người đó là Trình Viễn.
- Chị sao vậy? Em có gì không tốt, không phải chỉ hơn kém nhau có năm tuổi thôi sao, chị cũng không thể lấy tuổi tác ra làm cái cớ được.
Lời này của Trình Viễn rất đúng, tuổi tác không nói nên điều gì cả. Nhưng cậu vừa vặn lại là em trai của Trình Mộng Nhiêu, là em trai bạn thân nhất của cô, nghĩ đi nghĩ lại đều không thỏa đáng.
- Trình Viễn…
Khoé mắt Trình Viễn đỏ ửng, trên đó còn vương chút lấp lánh chưa tan hết. Thời Dao không đành lòng trông thấy cậu như vậy, cô đưa tay lên chậm rãi lau đi.
- Em có muốn nghe lời thật lòng không?
Trong mắt Trình Viễn có chút kích động, cậu ngồi bật dậy nắm chặt lấy tay Thời không buông. Cậu mơ hồ hiểu rõ cô muốn nói cái gì, vừa có chút chờ mong, lại không dám nghe trực tiếp.
Hai tâm trạng đối lập nhau dày vò Trình Viễn mất ăn mất ngủ mấy đêm. Cậu nắm chặt tay Thời Dao không buông, môi mím chặt đến rớm máu mà không hay biết.
- Có thể không nghe không?
Ánh mắt thiếu niên hiện lên tia cầu xin le lói, Thời Dao lập tức quay mặt đi tránh ánh mắt của cậu.
Cô sợ bản thân mình sẽ dao động.
- Không được, hôm nay chị muốn thành thật với em.
Trình Viễn hít một hơi thật sâu, cậu từ từ buông Thời Dao ra, khóe môi câu lên một đường nhìn rất gượng gạo.
- Được, đều nghe chị.
- Trình Viễn, em bây giờ mới 19 tuổi, độ tuổi tươi đẹp của em chỉ mới bắt đầu. Nhưng còn chị, chị đã sớm không còn trẻ trung gì nữa, rất khó bắt kịp với suy nghĩ của người trẻ bọn em. Chúng ta bên nhau sẽ không tránh khói hiểu lầm, cãi vã.
- Sẽ không, sẽ không đâu!
Trình Viễn kích động, bàn tay cẩn thận nâng mặt cô lên để Thời Dao nhìn thẳng vào mắt mình.
- Em sẽ nhường nhịn chị, bất cứ chuyện gì cũng đều nghe chị.
- Cứ cho là như vậy đi, nhưng Trình Viễn à, cuộc sống chúng ta quá khác biệt. Em có mối quan hệ đại học của em, chị có mối quan hệ công việc của chị.
Thời Dao ngừng lại một chút rồi nghiêm túc nói tiếp.
- Huống hồ em còn trẻ như vậy, rồi em sẽ thấy mỗi một cô gái em gặp gỡ sau này, so với chị đều tốt hơn rất nhiều.
Trình Viễn ngây ngốc nhìn cô. Thời Dao là đang nghi ngờ tình cảm của cậu?
Thích thầm cô hai năm, tê tâm liệt phế khi thấy cô đi bên người đàn ông khác, đau đến mức không thở được khi biết Cố Phàm phản bội cô, tâm như chết lặng khi thấy cô ở quán bar gục xuống bàn khóc nấc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!