Nhưng Trình Viễn lập tức nắm lấy tay cô không cho cô cơ hội thoái lui. Thời Dao trơ mắt nhìn con quái vật gân guốc trong tay mình được giải phóng, hướng về phía cô giật giật.
- To quá!
Thời Dao ngơ ngác thốt ra một câu, hoá ra thứ đó của con trai là như này.
Cô bất giác quay đầu đi, nhưng đập vào mắt lại là hình ảnh dâm mỹ, trần trụi trên TV.
- Không cho phép chị nhìn người đàn ông khác!
- Chị không thấy gì hết!
Trình Viễn nắm cằm cô cưỡng ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
Lần này Trình Viễn dùng lực không nhẹ, Thời Dao bị đau muốn đẩy anh ra nhưng bị anh chế trụ trên đỉnh đầu.
Nụ hôn của anh di dời từ môi cô đến cần cổ thon dài, dù trước đó đã gặm cắn qua nơi này nhưng vẫn như kẻ nghiện ăn mãi không đủ.
Trình Viễn cắn nhẹ một cái lên cổ cô, hài lòng nhìn dấu vết thuộc về riêng mình.
- Đây là trừng phạt chị dám nhìn người đàn ông khác. - Trình Viễn vén tóc mai ướt nhẹp của cô ra sau tai, cười nham hiểm.
Trong tay là đôi gò bồng mềm mại, vừa trắng vừa mềm làm người ta yêu thích không thôi, cậu rất hứng thú thưởng thức ngực cô, nhéo mạnh một cái khiến cho Thời Dao hô lên một tiếng kêu đau.
- Ngoan, không được lộn xộn.
Trình Viễn đau lòng hôn lên nơi vừa bị nhéo, tuy lực đạo của anh không mạnh nhưng cũng để lại một vệt đỏ trên da thịt nõn nà của cô, anh nâng cằm nhỏ của cô lên ra lệnh.
- Vươn đầu lưỡi ra.
Thời Dao do dự mở miệng nhỏ, lưỡi hồng phấn sợ hãi vươn ra, bị môi mỏng của người đàn ông giữ lấy, tận lực cắn mút như muốn ăn cả khối thịt mềm mịn này vào trong bụng.
- A… um...
Cảm giác tê rần thay thế khiến cô gái thắt chặt hơi thở, bật ra tiếng rên rỉ và tiếng khóc nức nở.
- Không được kêu như vậy! Tiếng kêu như thế… - Trình Viễn nắm lấy mắt cá chân của cô, duỗi hai cái chân gầy ra, treo vào hai bên thắt lưng mình.
- Khiến em rất muốn làm chết chị…
Trình Viễn cho tay xuống phía dưới thăm dò, một ngón lại một ngón, nơi đó của Thời Dao chặt khít gắt gao bao bọc lấy ba ngón tay của anh.
Hoa huyệt trắng nõn co rút nhịp nhàng, Trình Viễn bị kẹp đến mức phát ra tiếng gầm nho nhỏ, anh nhìn xuống phía dưới cô, chỉ thấy lông tơ ướt nhẹp, nụ hoa khép chặt miệng như đang ngủ say.
Trình Viễn kéo khoá quần tây xuống, cự vật đỏ đậm bật ra, gân xanh trên thân gậy nhô lên, quy đầu lớn đã tràn ra một ít chất lỏng trong suốt. Anh cầm lấy côn thịt to lớn đặt trước miệng huyệt của cô.
- Đâm hư em.
Trình Viễn đột nhiên thay đổi cách xưng hô khiến cô không quen, nhưng nếu cậu vẫn tiếp tục gọi cô là chị, Thời Dao sẽ cảm thấy mình đang vấy bẩn mầm non tương lai của đất nước.
Lời còn chưa dứt, vật nóng như lửa kia đã tiến quân thần tốc, giống như mang theo sức mạnh thần tốc xông vào hoa huyệt, đâm thẳng lên hoa tâm.
Cũng may nơi đó của cô đã được nới rộng, cũng đã sớm quen thuộc với kích cỡ ba ngón tay của cậu. Nhưng khi côn thịt to lớn của cậu cắm vào vẫn khiến cô trợn tròn mắt kinh ngạc.
Như thế nào lại lớn như vậy?
Cảm giác căng cứng khiến Trình Viễn phải cắn răng nín nhịn, nơi đó của cô kẹp cậu đến phát đau.
- Ưm…a…
Hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ dồn dập, Trình Viễn nắm lấy eo nhỏ của cô, từng chút từng chút một cắm vào.
Anh thoải mái thở hắt ra, dương vật cũng trơn trượt mà cắm vào toàn bộ, côn thịt bị động thịt gắt gao kẹp chặt. Anh nhịn không được lập tức thẳng lưng di chuyển, bắt lấy mông thịt đầy đặn của cô thâm nhập điên cuồng, động tác cắm vào rút ra càng nhanh mạnh.
- A…ưm… nhẹ chút, ưm ha…
Môi bị cắn đến ứa máu, bên trong khép vào trói chặt côn thịt, Trình Viễn hướng đến nơi sâu nhất bên trong Thời Dao mà đâm tới. Cô thở hổn hển, hai tay vô lực muốn bấu víu vai người đàn ông liền bị anh bắt lấy lật người lại.
Ở tư thế này, Thời Dao bị buộc phải nằm trên người anh, hai bầu ngực đung đưa gần chạm đến miệng Trình Viễn, cậu trông thấy mà khí huyết toàn thân dâng trào.
Trình Viễn đương nhiên sẽ không buông tha “đồ ăn ngon” giao tới cửa, núm vú cọ qua mấy lần đều bị anh cắn một cái, đầu lưỡi liếm liếm, sau đó dùng hàm răng hôn lên, cuối cùng là mút mạnh.
Cô gái ngẩng đầu lên, rên rỉ một tiếng, hai bàn chân trắng như tuyết gắt gao cuộn tròn, vô số luồng điện trong cơ thể nổ tung, linh hồn như sắp bị hút ra ngoài.
Eo thon di chuyển càng lúc càng nhanh, đâm nát tiếng rên rỉ kiều mị.
Mỗi một lần tiến vào, thân gậy đều như muốn chôn chặt trong đó. Theo từng lần luật động của anh cơ thể Thời Dao khẽ run lên.
Khoái cảm điên cuồng này gợi lên cơn đau muốn cao trào của cô, Thời Dao ôm lấy cậu thấp giọng nài nỉ
- Buông ra, buông chị ra!! A a… Chị muốn… muốn…
Thời Dao điên cuồng lắc đầu, muốn giãy giụa thoát khỏi người đàn ông nhưng bị gông cùm xiềng xích chặt chẽ khoá lại, bụng nhỏ đã nhịn đến no căng, cửa huyệt sắp thất thủ, bụng nhỏ điên cuồng co rút lại ngăn không cho chất lỏng chảy ra ngoài.
- Em muốn gì hả, bảo bối?
Trình Viễn thở gấp, thân thể nặng nề tiếp tục đâm vào khuấy động bên trong động thịt chật hẹp của cô, đâm mạnh đến mức Thời Dao cảm thấy thân thể như bị xé ra làm trăm mảnh.
- Không… Không được… Không!
Cơn sóng nhỏ đã biến thành sóng to gió lớn, thân mình mảnh khảnh giống như đang run rẩy, đâm mạnh một cái, đầu nấm cực đại như tiến vào tử cung.
Cô mất khống chế, Thời Dao ngơ ngác nhìn mình bắn ra chất lỏng.
Cơn khoái cảm to lớn và cảm giác xấu hổ khi không tự chủ được phá hủy cô nặng nề, cô gái vừa khóc vừa dùng hai chân đạp người đàn ông trước mặt.
- Hức… em bắt nạt chị…
Thời Dao khóc nấc lên, từng giọt nước mắt rơi xuống nhìn đáng thương vô cùng.
- Ngoan, bảo bối không khóc nữa!
Trình Viễn dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của cô.
- Lần sau em sẽ nhẹ nhàng.
Lần sau?
Cậu còn muốn có lần sau nữa hả?
Mơ đẹp quá nhỉ?
Trình Viễn vuốt ve khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Thời Dao nhưng động tác dưới thân vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ, từ nhẹ nhàng mở rộng đến hung ác đâm vào.
Khóc đi, anh thích nhất là nhìn cô khóc. Như ngầm thừa nhận anh tiến vào, bộ dạng nhu nhược làm người ta sinh ra cảm giác muốn tàn phá mạnh mẽ.
Điều này chính Trình Viễn cũng cảm thấy lạ, bình thường chỉ cần cô rơi một giọt nước mắt anh đã lo lắng cả ngày, không biết chuyện gì làm cô không vui.