- Chị muốn không?
- Hả?
Trình Viễn liếm môi nhìn cô, ngay khi Thời Dao đang không hiểu cậu muốn gì thì một cảm giác ấm nóng chạm vào môi cô.
Đôi môi lành lạnh của cậu chạm vào môi cô, chậm rãi nhấm nháp. Thời Dao mở to mắt quên cả phản kháng lại. Cô ngây người mặc kệ Trình Viễn khám phá đôi môi mình, chậm rãi ngậm lấy cánh môi mềm mượt.
- Khoan đã… ưm…
Thời Dao mở miệng muốn đẩy cậu ra, với mối quan hệ giữa hai người không thể làm như vậy.
Trình Viễn nhân lúc cô mở miệng đã trườn chiếc lưỡi ấm nóng vào, cậu liếm nhẹ quanh viền môi cô, nhẹ nhàng phác họa bờ môi xinh đẹp, chiếc lưỡi ướt át như con rắn nước càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, cậu nhanh chóng tìm đến lưỡi của cô quấn quýt trêu đùa.
Thời Dao chưa bao giờ nếm thử nụ hôn sâu như vậy lúc tỉnh táo, cậu dịu dàng hôn cô như mang theo tất cả thành kính, hai tay khẽ vuốt ve gò má cô.
Bị sự mê hoặc của cậu chiếm giữ, Thời Dao nhất thời quên tất cả mà cùng cậu trầm luân. Cô mở hé môi đáp lại nụ hôn của cậu, hai tay vòng ra đằng sau luồn vào mái tóc ngắn ngủn của Trình Viễn.
Cậu nhận được sự ngầm đồng ý của cô lập tức được nước lấn tới, nụ hôn của hai người kéo dài sâu hơn. Trình Viễn ôm lấy cô, bàn tay cách một lớp áo xoa nắn vòng eo mảnh khảnh.
- A… ưm...
Từ miệng Thời Dao phát ra tiếng rên rỉ nỉ non, Trình Viễn nghe thấy vậy dường như càng kích động hơn, điên cuồng đè ép lên môi cô.
Lúc nụ hôn của hai người dừng lại có kéo theo một sợi chỉ bạc nho nhỏ, Thời Dao xấu hổ lấy tay che mặt.
- Chị che mặt cái gì? Nếu không cho em hôn, em liền hôn chỗ khác!
- Em…
- Nói đi! Muốn em hôn ở đâu?
Trình Viễn nhướng mày nhìn cô, cậu đổi tư thế khiến cô ngoan ngoãn nằm dưới thân mình
- Chỗ này phải không?
Trình Viễn vừa nói vừa tiếp tục cùng môi cô triền miên quấn lấy, chiếc lưỡi như có ma lực đảo quanh khoang miệng cô, thiếu niên ngậm lấy môi dưới của cô tham lam mút vào.
- Hay là ở đây?
Trình Viễn nương theo sườn mặt cô hôn đến vị trí xương quai xanh tinh xảo, Thời Dao không thể chịu được sự trêu chọc này liền uỡn người lên, hai tay đặt trước ngực cậu cấu véo.
- Chỗ này, có muốn không?
Hai tay Trình Viễn đang đặt trước nơi đẫy đà của cô, cách một lớp váy cậu nhẹ nhàng chạm vào xoa nắn. Xúc cảm mềm mại ở tay khiến Trình Viễn như phát điên, cậu gia tăng lực đạo nhào nặn hai bên ngực cô.
- Đợi đã, chỗ đấy không….ưm…
Thời Dao nhoài người dậy muốn ngăn cản hành động của cậu.
Cô cảm thấy mọi chuyện đang đi quá xa, hai người vốn không nên như này
Nhưng Trình Viễn đã nhanh hơn một bước, cậu đẩy áo ngực của cô lên cao, bầu ngực trần trụi, trắng nõn nà lập tức hiện ra trước mắt cậu.
Trình Viễn nhìn chằm chằm ngực cô, nhịn không được đưa tay lên gẩy nhẹ hai nụ hoa màu hồng, Thời Dao chịu sự kích thích liền co rúm người lại, đưa tay muốn che lấy hai bầu ngực.
- Che làm gì, để em nhìn một chút!
Cậu ép hai tay không an phận của cô lên trên đỉnh đầu, ánh mắt thèm khát nhìn bộ ngực nõn nà của cô.
Trời còn chưa tối hẳn, vài vệt sáng men theo theo rèm cửa hắt vào trong nhà. Ánh nắng chiếu lên cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết của cô khiến Trình Viễn hoa mắt. Cậu như con thú hoang bắt lấy hai bên ngực cô mà nhào nặn.
Kích cỡ ngực của Thời Dao rất lớn, bàn tay to lớn của Trình Viễn thế mà không ôm hết được, cậu đưa tay bóp một bên ngực cô, tay kia vân vê nụ hoa màu hồng nhạt. Dưới sự kích thích của Trình Viễn, nụ hoa ấy đỏ ửng và có dấu hiệu cương cứng lên.
Khi đã xóa nắn thoả thuê, câu nhìn vẻ mặt nín nhịn của Thời Dao mà đau lòng. Mái tóc cô tán loạn dính vào nhau, mắt phiếm lệ thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
- Chị hối hận sao?
Trình Viễn hôn lên môi cô dịu dàng hỏi, không chờ Thời Dao tiếp lời cậu đã tàn ác nói tiếp.
-Đâm lao thì phải theo lao, chị hối hận cũng đã muộn rồi!
Cô càng tỏ vẻ đáng thương cậu càng muốn hung hăng chà đạp cô.
Muốn cô ở dưới thân cậu run rẩy khóc không thành tiếng.
Trình Viễn đem áo ngực của cô toàn bộ cới ra, cô nằm loã thể ở trên sofa khiến cho người ta không nhịn được muốn giày vò. Cậu không nói không rằng, trực tiếp cúi xuống đem ngực cô ngậm vào miệng.