Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Edit: Qiezi

Cái này liền giống như vũ khí lợi hại, người không đủ thực lực để khống chế khẳng định không có khả năng phát huy ra toàn độ năng lượng.

“Chúc mừng sư đệ.” Đại hán khôi ngô thu hồi tấm chắn, quay qua Từ Từ Nham cười cười.

Vị sư đệ này, thế nhưng có thể ở trong tuyệt cảnh bộc phát ra sức mạnh như vậy, thậm chí dưới tình huống gần như kiệt sức lên trúc cơ thành công, đủ để thấy tâm tính vị sư đệ này cứng cỏi cỡ nào.

Tâm tính như vậy, cộng với thiên phú tuyệt hảo, chỉ cần vận khí không quá kém, tiền đồ tương lai nhất định bất khả hạn lượng.

Tuy rằng đại hán khôi ngô không có hứng thú kéo bè kéo cánh, nhưng với một tiểu sư đệ tiền đồ vô lượng như vậy, có quan hệ tốt cũng không phải dư thừa.

“Đa tạ sư huynh quan tâm.” Từ Tử Nham quay sang chắp tay với đại hán khôi ngô, vị này chính là Điền Thanh Long, là nhân tài kiệt xuất trong lớp đệ tử cùng lứa của Lưu Quang tông, tính cách kiên cường, làm người phóng khoáng, trượng nghĩa, cơ hồ là đại sư huynh được mọi người công nhận.

Đại hán khôi ngô cười cười, không có tìm đề tài gì nói chuyện. Hôm nay, bất luận là thời gian hay địa điểm cũng không thích hợp để nói chuyện với nhau, dù sao mọi người đều là đệ tử Lưu Quang tông, sau này còn nhiều thời gian.

Sau khi ba người kia rời khỏi, Từ Tử Nham vội vàng nắm chặt thời gian củng cố cảnh giới của mình, bởi vì tia Thanh tiêu thần lôi mang đến sự việc ngoài ý muốn, làm anh phải tốn thêm bảy ngày so với dự định, hiện tại cách kỳ hạn bọn họ rời khỏi Kỳ Lân tháp đã rất gần, nếu không phải có thể củng cố cảnh giới trước khi rời đi, không có linh khí tinh khiết ở nơi này, ít nhất anh phải hao tốn gấp mấy lần thời gian để làm cái nhiệm vụ này, cái được bù không đủ cái mất!

Tu luyện ngày đêm không ngừng nghỉ, trước ngày kỳ hạn cuối cùng, Từ Tử Nham hoàn toàn củng cố cảnh giới trúc cơ.

Anh lúc này, thần sắc nội liễm, hai mắt sáng rực bắn ra bốn phía, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thế thấy sâu trong con ngươi có một tia lôi quang màu xanh.

Ngay cả Lôi Đại Cước cũng không nghĩ tới, thời điểm Từ Tử Nham lên trúc cơ, tia Thanh tiêu thần lôi này lại dựa vào thời điểm linh khí trùng kích đan điền, hấp thụ phần lớn linh lực, lớn mạnh lên, cuối cùng còn dung nhập vào đan điền của Từ Tử Nham.

Hiện tại nếu có người có thể xem bên trong đan điền của Từ Tử Nham, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ, bởi vì trong đan điền của người khác đều là một khoảng trời yên bình, nhưng bên trong đan điền của Từ Tử Nham lại tràn ngập năng lượng hệ lôi cuồng bạo.

Lúc này Thanh tiêu thần lôi trải qua trúc cơ thì được phần lớn linh khí làm lễ rửa tội, đã phát triển đến lớn bằng ngón cái, lúc này có một đạo thần lôi tùy ý chơi đùa trong đan điền của Từ Tử Nham, linh khí bên trong đan điền lại dường như hoàn toàn cùng nó dung hợp làm một thể, chẳng những không chút bài xích nào, thậm chí còn cho rằng Thanh tiêu thần lôi vốn là một phần linh lực trong cơ thể Từ Tử Nham.

Mặc dù không biết tại sao Thanh tiêu thần lôi lại sản sinh biến hóa như vậy, nhưng Từ Tử Nham lại có thể cảm giác được thân thể của mình đã phát sinh biến hoá.

Loại biến hóa này đối với Từ Tử Nham mà nói vừa tốt vừa không tốt, chỗ tốt chính là hiện tại thời điểm anh thi triển pháp thuật hệ lôi, sẽ tự nhiên được tia Thanh tiêu thần lôi này tăng cường, uy lực được đề cao ít nhất gấp hai lần; mà chỗ không tốt chính là, anh không có biện pháp phóng ra bất kỳ loại pháp thuật ra bên ngoài, ngoại trừ pháp thuật hệ lôi, bao gồm cả pháp thuật đơn giản nhất như thuật tịnh trần.

Nói tóm lại, Từ Tử Nham cảm thấy mình vẫn được lời, dù sao pháp thuật hệ lôi vốn có sở trường về công kích.

Lúc rời khỏi phạm vi đại trậm của quảng trường lót đá, bằng chứng đeo bên hông bọn họ vỡ ầm ầm thành bột phấn.

Quay đầu lại nhìn tháp cao nguy nga, Từ Tử Nham biết, nếu không có bằng chứng, nếu anh muốn tiến vào Kỳ Lân tháp, nhất định sẽ bị đại trận trên quảng trường công kích.

“Đi thôi, cũng không phải là không thể đến đây, danh ngạch này không phải là không thể giành lấy nữa.” Để ý thấy Từ Tử Dung cũng lưu luyến nhìn phía sau, Từ Tử Nham giả vờ hào phóng nói.

Từ Tử Dung yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng nghi hoặc, là ảo giác của y sao? Ngay lúc nãy, khi bằng chứng vỡ vụn, y tựa hồ cảm giác có một ánh mắt trong Kỳ Lân tháp nhìn y.

Liếc mắt nhìn Kỳ Lân tháp, Từ Tử Dung xoay người rời đi. Y biết rõ, bất luận là có phải có người nhìn lén y hay không, với thực lực bây giờ, căn bản không thể phản kháng.

Chỉ là… Cũng không biết trong Lưu Quang tông có người để ý đến y như vậy, đến cuối cùng là phúc hay họa.

Đợi cho hai người rời khỏi, bên trong tĩnh thất của tầng thứ bảy Lưu Quang tông, chưởng môn Lưu Quang tông, La Vân đạo quân cùng với người mặc thanh y đứng ở đầu cầu Ly Trần cảnh cáo Từ Tử Dung lúc trước đang ngồi cùng nhau phẩm trà.

“Ha ha, sư đệ, người đồ đệ này của đệ lại rất nhạy cảm nha.” Vô Trần đạo quân cười ha ha nói.

Lúc này La Vân đạo quân dường như hoàn toàn thoát ly khỏi hình tượng La Đại Cước, tóc được sửa sang gọn gàng, trường bào trên người không nhiễm một hạt bụi.

“Đừng có nhắc đến nghiệt đồ kia.” Tuy rằng trang phục của La Vân đạo quân thanh khiết rất nhiều, nhưng giọng nói vẫn lười biếng như vậy: “Tiểu tử thúi này, cả ngày đối nghịch với ta.”

Vô Trần đạo quân cười cười, không nói gì, người sư đệ này của hắn rất ham chơi, nếu đệ tử đàng hoàng, quy củ, sư đệ hắn lại cảm thấy nhàm chán.

“Người này sát tính quá nặng.” Thanh y nhân mặt lạnh lùng nói.

La Vân đạo quân cười ha ha: “Thôi, từ cực tây trở về, người nào người nấy đều có sát tính quá nặng, không phải sao, cái này không đáng nói tới.”

Thanh y nhân ngừng lại, rồi tiếp tục mở miệng: “Y mới mười một tuổi.”

“Vậy thì thế nào?” La Vân đạo quân nhịn không được, nói: “Dù cho y mới mười một tuổi, dù cho sát tính quá nặng, vậy thì thế nào?”

Hắn trầm tĩnh nhìn thanh y nhân: “Lẽ nào bởi vì hai điều này mà ngươi muốn trục xuất y khỏi sư môn? Hoặc là nhốt lại?”

Thanh y nhân trầm mặt không nói, thực rõ ràng tựa hồ đang suy xét tính khả thi của hai việc trên.

Vô Trần đạo quân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ra mặt hòa giải: “Được rồi được rồi, sư đệ, Thanh Y* cũng chỉ lo lắng cho y mà thôi.”

(Ý là người mặc thanh y cũng tên là Thanh Y. Hay ghê, tên sao người vậy =]].)

“Hừ.” La Vân đạo quân hừ một tiếng, không thèm nói nữa. Nhưng mà hắn cũng không biết tại sao, mỗi lần thấy Thanh Y đều không vừa mắt.

Hắn ghét nhất cái kiểu “Ba tuổi coi là già”, quả thực chính là bậy bạ, nếu như thật sự có thể nhìn ra, sao còn muốn giáo dục trưởng thành để làm gì, dù sao lúc ba tuổi là có thể biết tương lai hài tử này là người tốt hay người xấu, ngay tại thời điểm đó giết nó có phải tốt hơn không, hà tất còn phải cố sức dẫn đường hướng thiện cho bọn nó làm gì?

Suy cho cùng Thanh Y cũng không phải nhân loại, căn bản không hiểu tình cảm giữa người với người, nếu nói Từ Tử Nham là một thanh đao giết người, như vậy thì Từ Tử Nham chính là vỏ đao chắc chắn nhất của y, chỉ cần anh không buông tay dù chỉ là một ngày, Từ Tử Dung nhất định chỉ có thể thành thành thật thật bị áp chế, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.

Vô Trần đạo quân đối với loại bao che khuyết điểm vô điều kiện của sư đệ mình cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng mà hắn cũng không đồng ý với dự định bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước của Thanh Y.

Liền nhìn đến tình trạng trước mắt, hắn cũng tán thành ý kiến của sư đệ, bọn họ đường đường là một đại tông môn, tuyệt đối không thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đi làm khó một hài tử.

Mặc kế thế nào, chỉ cần Từ Tử Dung không làm ra chuyện phản bội Lưu Quang tông, Lưu Quang tông nhất định sẽ che chở y, đây là trách nhiệm của sư môn bọn hắn, tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà thay đổi.

Thảo luận về Từ Tử Dung coi như là kết thúc, một câu nói của Vô Trần đạo quân liền chấm dứt chuyện này.

La Vân đạo quân rất hài lòng, Thanh Y mặt lạnh tanh, không nhìn ra tâm tư gì. Nhưng mà làm một khí linh, xác thực là hắn cũng không có quá nhiều ý tưởng, hắn chỉ đưa ra ý kiến, có chấp nhận hay không đó là chuyện của Vô Trần đạo quân.

“Các ngươi nghĩ, Từ Tử Nham như thế nào?” Kết thúc đề tài về Từ Tử Dung, Vô Trần đạo quân lại đề cập đến Từ Tử Nham.

Hai huynh đệ Từ gia thật sự là ngoài dự liệu của hắn, động tĩnh lên trúc cơ của hai người bọn họ ở Kỳ Lân tháp, trực tiếp kinh động đến hắn đang ở đỉnh tháp tĩnh tu.

“Hừm, đồ đệ ta nhìn trúng, đương nhiên là kỳ tái ngút trời.” La Vân đạo quân không hiểu cái gì gọi là khiêm tốn, cực kỳ đắc ý nói.

Thanh Y hơi trầm ngâm một chút: “Tâm tính thiện lương, cũng không thiếu giảo hoạt, nhưng ở phương diện đối địch hơi no nớt, nhưng mà là nhân tài, có thể bồi dưỡng.”

La Vân nghe Thanh Y đánh giá xong, không khỏi nhếch môi, tuy rằng thời điểm đồ đệ ngốc đối mặt với đệ đệ, chỉ số thông minh tuột dốc không phanh, nhưng mà trong mắt người khác, vẫn tương đối tốt.

Vô Trần đạo quân vuốt vuốt chòm râu, gật đầu: “Đúng là vậy, không uổng công ta cho hai huynh đệ bọn hắn hai miếng Thanh linh ấn.”

“Hừm, sư huynh đúng là keo kiệt, sao cho có hai miếng vậy, có cho cũng phải cho bốn miếng, lỡ đâu lần đầu bọn nó thất bại thì làm sao?” La Vân nhịn không được nhỏ giọng thì thầm.

Vô Trần đạo quân quả thực bị hắn chọc cười, hung hăng liếc mắt nhìn hắn: “Đệ cho là Thanh linh ấn là rau cải trắng hả? Muốn cho bao nhiêu cũng được? Nếu bọn họ thực sự dung hợp thất bại, vậy cũng chỉ có thể là bọn họ vô duyên với Thanh linh bí cảnh.”

La Vân đạo quân bĩu môi: “Hữu duyên vô duyên cũng phải xem có Thanh linh ấn đủ nhiều hay không, nếu có nhiều Thanh linh ấn, vô duyên cũng có thể biến thành hữu duyên.”

Vô Trần quả thực chẳng muốn cùng người này nói chuyện, Lưu Quang tông cũng chỉ có hơn mười miếng Thanh linh ấn, có thể lấy ra ba miếng thưởng cho đệ tử mới nhập môn đã là xác suất cực kỳ cao. Nếu lấy thêm ra vài miếng nữa, phỏng chừng mấy vị trưởng lão không được chia sẽ đánh đến cửa đòi công đạo cho đệ tử bọn họ.

Quyết đoán dời đi đề tài kia, Vô Trần đạo quân nhắc đến dị tượng khi Từ Tử Nham lên trúc cơ: “Lúc Từ Tử Nham lên trúc cơ thành công, cái thứ bắn ra là Thanh tiêu thần lôi thì phải?” Sau khi nói xong, Vô Trần đạo quân tựa tiếu phi tiếu nhìn La Vân đạo quân.

La Vân đạo quân cũng thực lưu manh mà nói: “Không sai, chính là trộm từ Luyện Công Đường. Dù sao thần lôi còn nhiều như vậy, trộm đi một tia thì sợ cái gì. Hơn nữa tu sĩ có lôi linh căn như Từ Tử Nham vốn rất hiếm, phỏng chừng cũng chỉ có hắn mới có cơ hội trộm đi một tia thôi.”

Vô Trần đạo quân nhịn không được bật cười, có thể đem chuyện trộm đồ thừa nhận đến hùng hồn như vậy, cũng chỉ có một mình sư đệ hắn.

“Quên đi.” Biết mình nói không lại vị sư đệ này, Vô Trần đạo quân cũng không định tính toán thiệt hơn.

Ba người thảo luận thêm một lúc về dị tượng của Từ Tử Nham liền tản đi, dù sao sự vụ của Lưu Quang tông rất nhiều, bọn họ còn phải bận rộn.

Về phần Từ Tử Nham, tuy rằng lúc lên trúc cơ có dị tượng, đáng giá bồi dưỡng trọng điểm, nhưng bọn hắn cũng sẽ không vì chuyện này mà đối xử khác biệt thêm vài phần.

Tất cả còn phải để thời gian chứng minh, nếu lần này Từ Tử Nham có thể thành công từ trong Thanh linh bí cảnh mang về bất kỳ truyền thừa gì, hoặc là pháp bảo, bọn họ mới có thể chân chính đem anh trở thành đệ tử bồi dưỡng trọng điểm.

Phải biết rằng, trong quá trình tu chân, vận khí cũng là một trong những nhân tố quan trọng.

***

Đã quay về Thiên La Phong, hai huynh đệ Từ gia đương nhiên không biết mình đã trở thành đề tài câu chuyện của chưởng môn, lúc quay về bọn họ đã ở trong nhà tranh nhỏ, liền bắt đầu nghỉ ngơi.

Trước đây vẫn luôn là Từ Tử Dung dùng công pháp hệ mộc để duy trì, hiện tại, sau một tháng mới quay về, những dây mây trồng bên ngoài đều bởi vì hao hết linh lực mà khô héo, kết quả dẫn đến toàn bộ nhà tranh đều sụp xuống…

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: À…ờm… rất nhanh liền đến lúc đi Thanh linh bí cảnh~~~~ … nam phụ mọi người chờ mong đã lâu sẽ lên đài!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!