Edit: Qiezi Yêu tộc cực Tây và Yêu tộc Đông Hải đàm phán thất bại, đương nhiên chỉ có thể phân thắng thua trên chiến trường. Kết quả… Yêu tộc cực Tây thua, đành phải ủ rũ rời khỏi cuộc chiến này.
Về phần Giao Long tộc… Đừng ồn ào, người ta vốn tới vì tài liệu trên người Ma tộc… Không giết chết tất cả Ma tộc, sao bọn họ bỏ đi được!
Vì thế, chỉ thấy trên chiến trường, Giao Long tộc liều chết giết địch, Thứ Long tộc cầm dao nhỏ đi phía sau bọn họ, rút gân lột da khoét sừng moi tim.
Các tu sĩ: =.= Mấy tên Thứ Long tộc này làm nhanh thật, kỹ năng thu thập chắc mãn điểm luôn rồi!
Trên cơ bản, nơi bị Thứ Long tộc càn quét có thể nói là sạch sẽ, trừ một ít thịt vụn rải rác thì ngay cả cọng lông cũng không còn.
Có người tò mò hỏi, tài liệu trên người Ma tộc có hạn, ngoại trừ bộ phận đặc biệt thì những bộ phận khác đâu?
Đáp án rất đơn giản, nhân loại sẽ không ăn thịt Ma tộc, nhưng Giao Long tộc hoàn toàn không ngại… Ngoại trừ tài liệu, trong thân thể của Ma tộc còn chứa vật chất đặc biệt, có thể thúc đẩy Giao Long tộc lột da. Đương nhiên, hàm lượng trong cơ thể chắc chắn không bằng bộ phận đặc biệt, nhưng dù sao có còn hơn không ╮(╯▽╰)╭
Dưới áp lực của nhân loại và Yêu tộc Đông Hải, Ma tộc vỡ trận sớm hơn dự tính một chút, hoặc nên nói là vì tu sĩ Hóa Thần vỡ trận quá bất ngờ, khiến chiến tuyến Ma tộc vốn tràn ngập nguy cơ bị đả kích rất lớn, thậm chí chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn hỗn loạn.
Chiến sĩ Ma tộc chất lượng cao tới đâu cũng sẽ có lúc không chịu nổi áp lực, càng đừng nói đến bọn chúng đã chiến đấu rất lâu ở Thung Lũng Huyết Chiến. Nhưng thất bại của Ma tộc Hóa Thần đã đả kích bọn họ, đã khiến bọn họ mất niềm tin vào chiến thắng trong trận này.
Sau khi đánh đuổi Ma tộc, Vô Trần Đạo Quân sắp xếp cho nhóm tu sĩ cấp thấp đi nghỉ ngơi, mà tu sĩ cấp cao vẫn phải đuổi giết Ma tộc chạy trốn.
Nếu những Ma tộc chạy trốn vẫn còn sống sẽ trở thành tai họa ngầm cho Huyền Vũ Vực. Tuy nói trong lần đại chiến này, hai mẫu trùng có thể truyền tống tọa độ của Huyền Vũ Vực đã bị đánh chết, nhưng ai có thể cam đoan trong những tên Ma tộc chạy trốn, có ai có thể dẫn thêm Ma tộc khác tới không?
Trận đại chiến chấm dứt, từ cao tầng Lưu Quang Tong đến tu sĩ tầng thấp nhất, dường như ai cũng mệt muốn chết.
Chém giết suốt nửa tháng khiến tất cả người tham dự trận huyết chiến đều nhiễm huyết khí nồng đậm.
Thỉnh thoảng có tu sĩ hậu cần chuyển vật tư đến doanh địa, suýt chút nữa bị cả doanh địa ngập mùi máu tươi dọa tiểu ra quần. Tu sĩ phụ trách vận chuyển vật tư vốn có tu vi hơi thấp, đối với những tiểu hài tử chưa từng lên chiến trường này, mỗi người trong doanh địa đều ngập tràn sát khí, tùy tiện nhìn bọn họ một cái có thể khiến những tiểu hài tử này cứng đơ, không dám nhúc nhích.
Các tu sĩ đã trải qua không biết bao nhiêu trận huyết chết cười nhạo những tiểu tu sĩ, giống như huyết khí nồng đậm trên người họ là huân chương khiến người ta kiêu ngạo.
Đương nhiên, huyết khí nồng đậm quả thật có thể xác minh số lượng kẻ địch chết trên tay bọn họ, nhưng trong doanh địa, không ai dám so với Từ Tử Dung.
Huyết khí trên người Từ Tử Dung nồng đến mức ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng muốn né. Đừng nói tiểu tu sĩ, ngay cả các tu sĩ từng lên chiến trường, lúc đi ngang qua Từ Tử Dung cũng không dám nhìn thẳng đôi mắt đỏ như máu của y.
Ừm… Xui xẻo là Từ Tử Dung hấp thu quá nhiều máu, tuy tu vi tăng lên nhưng tạp chất trong cơ thể lại khiến Huyết Hải Tâm Kinh sinh ra phản ứng không tốt.
Loại phản ứng này không gây ra ảnh hưởng gì cho cơ thể, nhưng lại tạo ra sự đặc biệt của Huyết Hải Tâm Kinh —— mắt đỏ.
Đúng vậy, chính là đôi mắt đỏ như máu, khiến người khác cảm thấy rất đáng sợ, nhưng Từ Tử Nham lại thấy vô cùng xinh đẹp…
(Từ Tử Dung cười ngạo nghễ, chỉ cần ca ca thấy đẹp là được, những người khác nghĩ như thế nào có liên quan gì tới ta!)
Sau khi đại chiến kết thúc, Từ Tử Nham ngủ liền tù tì ba ngày. Trong trận đại chiến này, ngay cả chính anh cũng không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu Ma tộc chết trên tay anh. Ban đầu, anh còn đánh nhau với Ma tộc nguyên anh, đến lúc su khi Ma tộc nguyên anh đã chết gần hết, anh bắt đầu xuống tay với Ma tộc kim đan.
Tàn sát Ma tộc bình thường dễ như trở bàn tay, chém giết liên tục như vậy khiến Từ Tử Nham hơi khó chịu, nhưng anh biết nơi này là chiến trường, là nơi quyết định vận mệnh hai tộc.
Ở nơi này, lòng thương hại kẻ địch chỉ là thừa thãi, chuyện duy nhất anh cần làm chính là không ngừng giết Ma tộc.
Khi đại chiến kết thúc, Từ Tử Nham chỉ cảm thấy hai tay dính nhớp, không để ý đến Từ Tử Dung làm nũng, bỏ mặc y trên chiến trường, bản thân chạy về lều trại ngủ một giấc.
Đợi đến khi tỉnh lại, Từ Tử Nham mờ mịt nhìn lều nghỉ, đột nhiên cười khổ. Anh ôm mặt, quả nhiên anh không có thiên phú bá khí trắc lậu, nếu không cũng sẽ không vì giết quá nhiều Ma tộc mà cảm thấy xoắn xuýt.
Không phải anh không hiểu đạo lý nhất tướng công thành vạn cốt khô*, nhưng tự mình trải qua và nói ngoài miệng lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
(Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô)
“Ca ca…” Từ Tử Dung cẩn thận ló đầu vào. Y có thể cảm nhận được rối rắm và mâu thuẫn Huyết Khế truyền đến, bởi vậy ba ngày nay y mới không đi quấy nhiễu Từ Tử Nham.
“Lại đây.” Từ Tử Nham thấy Tử Dung xuất hiện liền vẫy tay với y.
Từ Tử Dung hai mắt sáng ngời, lập tức chạy vào, tự giác cởi y phục rồi chui vào chăn ca ca.
Từ Tử Nham: …..
“Ca ca…” Đôi tay mềm mại như rắn từ phía sau ôm Từ Tử Nham vào lòng, cặp đùi thon dài không chút khách khí giữ chặt anh trong lồng ngực.
Từ Tử Nham bất đắc dĩ gõ về phía sau: “Đừng nghịch.”
“Ừm, ta không nghịch, ta chỉ là muốn bám lấy ca ca, cảm nhận độ ấm của ca ca.” Từ Tử Dung vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tay chân cố gắng ôm chặt hơn.
Tử Nham lười tranh luận với y, anh đã sớm biết đứa nhỏ này rất thích đụng chạm da thịt, quyết đoán dời đề tài.
“Sao đệ biết ta tỉnh? Ta nhớ ba ngày nay đệ chưa từng đến quấy rầy ta.” Từ Tử Nham thuận miệng hỏi.
Từ Tử Dung chột dạ nhìn ca ca, đầu vùi trên lưng ca ca: “Ừm… Ta lo lắng cho ca ca, thế nên…”
“Thế nên cái gì?” Từ Tử Nham nhíu mày.
Từ Tử Dung im lặng chỉ tay xuống dưới giường, Từ Tử Nham nhìn theo, phát hiện một con chuột màu đỏ đang ôm cột giường, xoay tới vui vẻ. →. →
Từ Tử Nham co giật cơ mặt, động tác của con chuột này thật quen mắt, đặc biệt là mấy tư thế vặn vẹo vòng quanh cột giường…
“Ca ca… Đừng bỏ mặc ta.” Từ Tử Dung khẽ nỉ non sau lưng ca ca, đôi môi ấm áp để lại một dấu vết ẩm ướt trên lưng anh.
“Ừ, sẽ không bỏ mặc đệ.” Trong lòng Từ Tử Nham mềm nhũn. Sau khi chiến đấu kết thúc, tâm trạng của anh rất tệ, lúc đó không để ý tới Từ Tử Dung. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng lúc ấy Từ Tử Dung cũng khó chịu, cần anh an ủi.
Mà khi ấy anh hoàn toàn không chú ý tới Từ Tử Dung bất ổn, trái lại gạt y sang một bây. Bây giờ nghĩ lại, Từ Tử Nham không khỏi áy náy.
“Đều do ca ca không tốt, chắc chắn lúc đó đệ cũng thấy khó chịu đúng không?” Từ Tử Nham xoay người, ôm Từ Tử Dung vào lòng, dịu dàng hỏi.
Từ Tử Dung hoàn toàn không biết giết Ma tộc có áp lực gì: …..
Mặc dù hoàn toàn không có vấn đề tâm lý về chuyện này, nhưng Từ Tử Dung luôn hiểu rõ ca ca sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy?
Y hơi cúi đầu, hàng mi dài run rẩy, dáng vẻ vô cùng yếu ớt.
Quả nhiên là Từ Tử Nham bị lừa, ôm Tử Dung càng lúc càng chặt, khẽ hôn môi y: “Xin lỗi, đều là lỗi của ta, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
“Vâng.” Từ Tử Dung rầu rĩ lên tiếng, phảng phất như có tiếng nức nở, giống như y rất ấm ức.
Nhưng Tiểu Dung phiên bản mini trong lòng y lại ra vẻ đắc ý: ╮(╯▽╰)╭ những lời này đều do ca ca nói, ta chưa nói cái gì hết, không tính là lừa gạt!
(Thắp nến cho Từ Tử Nham …)
Dưới sự cố gắng dẫn dắt của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham vốn đang khó chịu lại bỏ qua chút rối rắm của bản thân, bởi vì khi Từ Tử Dung ngẩng đầu lên, hai mắt huyết sắc lộ ra, nhất thời khiến anh hoảng hốt.
“Huyết Hải Tâm Kinh phản phệ?” Từ Tử Nham túm vai Từ Tử Dung chất vấn: “Có phải do hấp thu quá nhiều máu hay không?”
Đầu tiên là Từ Tử Dung lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Không phải hấp thu quá nhiều máu, mà là trong máu nhiều tạp chất, ta hấp thu quá nhanh, chưa kịp tống ra ngoài.”
“Vậy phải làm sao?” Từ Tử Nham nhíu mày hỏi.
Từ Tử Dung chậm rãi ngước mắt, trong ánh mắt đỏ rực phủ một tầng sương mờ…
Từ Tử Nham: …..
(╯‵□′)╯︵┻━┻, mẹ kiếp! Bây giờ ngươi ra vẻ cầu hoan nhìn ta là có ý gì?
Từ Tử Dung nghiêng người, đè lên người anh, ghé vào tai anh thầm thì mấy câu…
Từ Tử Nham mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm y: “Đệ cố ý đúng không…”
Từ Tử Dung vô tội lắc đầu, sao ta lại cố ý chứ? Ta rất nghiêm túc tấn cấp tu vi nên mới không tính kế, chờ kết thúc đại chiến rồi bài trừ tạp chất!
Mặc kệ nói như thế nào, cho dù biết rõ cái hố to trước mặt là bẫy của Từ Tử Dung, nhưng chỉ cần Từ Tử Nham không nỡ để mặc y bị Huyết Hải Tâm Kinh phản phệ, vậy anh cũng chỉ có thể nhắm mắt nhảy xuống.
Tuy Từ Tử Nham cũng không kháng cự hoan ái với Từ Tử Dung, nhưng luôn bị đối phương gài bẫy khiến anh rất không vui.
Từ Tử Nham khó chịu, đương nhiên cũng không thể làm Từ Tử Dung quá thoải mái. Vì vậy, trong mấy ngày nay hai người trốn trong Phương Cách song tu, ngày nào Từ Tử Dung cũng phải chịu đựng dày vò nhìn mà không ăn được…
Ha ha… Ai nói song tu nhất định phải ây ẩy ầy ây?
Từ Tử Nham tỏ vẻ, lúc này anh muốn chọn những cách song tu khác, cho dù hiệu quả kém một chút nhưng dù sao bọn họ cũng đang rảng, chậm một chút cũng được, tóm lại không thể để Từ Tử Dung được như ý muốn!
Vì vậy, mấy ngày sau, sau khi bọn họ rời khỏi Phương Cách, tuy ánh mắt của Từ Tử Dung đã khôi phục bình thường nhưng trên mặt y lại viết đầy bốn chữ: sinh vô khả luyến*.
(Sinh vô khả luyến: đời này không còn gì luyến tiếc nữa)
Từ Tử Dung: QAQ, ca ca không thương ta!
***
Đại chiến Nhân Ma kết thúc dường như khiến mọi tu sĩ trong Huyền Vũ Vực đều cảm thấy nhẹ nhõm
Nhưng trên thực tế, đối tượng thật sự nhẹ nhõm, thoải mái chỉ có các tu sĩ ở tầng chót.