Edit: Qiezi Bởi vì Tử Tiêu Thần Lôi nổ tung gây ra động tĩnh quá lớn, sương mù linh khí che khuất tầm mắt của Phong Độc, bởi vậy gã cũng không biết Tiểu Thanh âm hiểm cho tiểu đệ tiên phong, mà bản thân Tiểu Thanh thì âm thầm giấu ở phía sau.
Gã vốn nghĩ pháp bảo hộ thân và lồng linh lực đã triệt tiêu uy lực của mũi tên, âm thầm thở phào, nào ngờ Tiểu Thanh ở phía sau xông tới, hung dữ đâm vào ngực gã…
Đúng vậy! Lúc nãy ngươi đâm ngực chủ nhân của lão tử, lão tử cũng cho ngươi y hệt vậy!
Đấu Chiến Thắng Thanh! Chính là bá đạo, bao che khuyết điểm như vậy đó! O( ̄ヘ ̄o#) [ Tiểu Thanh – mặt kiêu ngạo ]
Phong Độc bị Tiểu Thanh đánh lén, cánh tay phải nổ thành tro bụi. Đây là vết thương hoàn toàn không thể chữa trị, vốn có vài linh quả có thể làm chi gãy lành lại, nhưng một hơi thở Cửu Thiên Huyền Lôi trên người Tiểu Thanh lại hoàn mỹ ngăn cản khả năng này…
Khụ khụ, nói cách khác, sau này Phong Độc có thể được xưng là đại hiệp cụt một tay, còn là loại thương thế mãi mãi không thể chữa trị…
Phong Độc bị trọng thương nhưng không đủ trí mạng, hai mắt gã đỏ rực, hắc bào trên người rách từng mảnh vì Tử Tiêu Thần Lôi công kích, đồng thời cũng lộ ra nửa người dưới của gã dưới lớp hắc bào…
“Ngươi…” Từ Tử Nham khiếp sợ nhìn Phong Độc, trên mặt đầy vẻ không tin nổi, anh cũng từng đoán Phong Độc mặc hắc bào để che giấu thứ gì đó, nhưng trăm triệu lần không ngờ nửa người dưới của Phong Độc lại là như vậy!
Phong Độc nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, ánh mắt âm u, giống như rắn độc.
Nửa người trên của gã là nhân loại, nhưng từ eo trở xuống lại là của sâu bọ.
Điều khiến Từ Tử Nham buồn nôn chính là thân thể sâu bọ này không phải phi trùng sáu cánh hay là loại trùng khác, mà là một cái túi mềm hình bầu dục, phía dưới túi có một cái miệng nhỏ. Từ Tử Nham từng thấy qua nữ vương Nhện Mặt Người nên biết rõ đây là một thân thể giống cái!
Mỗi một đàn Hấp Huyết Trùng chỉ có một con cái, tất nhiên chính là Hấp Huyết Trùng mẫu.
Cuối cùng Từ Tử Nham đã biết vì sao Hấp Huyết Trùng lại nghe theo mệnh lệnh của gã, hóa ra là ma nhân này nối thân thể của mình với thân thể của mẫu trùng!!!
Từ Tử Nham luôn không có thiện cảm đối với nhà khoa học biến thái, càng miễn bàn lúc nãy người này còn nói muốn dùng thi thể của anh để đào tạo mẫu trùng?
Đừng có mơ!
Sắc mặt Từ Tử Nham tái mét, linh lực trong cơ thể như bùng nổ, sôi trào cuồn cuộn.
Đầu ngón tay anh khẽ run, một cổ linh quang màu tím lượn lờ giữa kẽ ngón tay, anh đang cân nhắc có nên để lộ tất cả con bài tẩy hay không, sau đó giết chết Phong Độc này.
Nói thật, trong lòng anh cũng không chắc, dù sao mấy thứ được giấu trong Phương Cách, có thể phát huy tác dụng gì thì chính anh cũng không biết.
Nhưng… Mặc kệ nó! Dù sao cũng phải thử một phen!
Tuy Từ Tử Nham suy nghĩ nhiều nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Thậm chí Phong Độc còn chưa kịp che lại thân thể, dị biến nổi lên ——
Chỉ thấy một thanh kiếm quang màu bạc đột nhiên hiện lên trước mặt Phong Độc, hung hăng chém về phía cánh tay phải của gã.
Phong Độc vừa mới mất đi cánh tay trái, đối với thanh kiếm đột nhiên đánh tới rất kinh ngạc, dường như hoàn toàn không ngờ tại sao một thanh kiếm có thể lặng lẽ xuất hiện trước mặt gã.
Nhưng dù sao Phong Độc cũng là một cường giả lâu năm, lúc trước bị Từ Tử Nham tính kế là do hơi khinh địch. Bây giờ đã mất một cánh tay, nếu Phong Độc còn không ý thức được tình huống bất thường thì gã cũng không thể sống đến hiện tại.
Keng!
Phong Độc ra tay!
Chỉ thấy trong tay gã lóe lên ánh đen, một thanh kiếm mỏng màu đen chặn lại ngân kiếm kia.
Hai thanh kiếm một đen một bạc giao tranh kịch liệt, Từ Tử Nham đứng nhìn xa xa cũng có thể cảm nhận được thực lực hai bên cường đại.
Từ Tử Nham: … Mẹ nó, lúc nãy có thể chém rớt một cánh tay của Phong Độc đúng là siêu may mắn… May mà không cứng đối cứng với gã, nếu không bây giờ nhất định anh đã rơi vào tay gã, mặc gã muốn làm gì thì làm!
Ánh mắt Từ Tử Nham không tồi, đương nhiên có thể nhìn ra ban đầu Phong Độc ra tay hoàn toàn không dùng toàn lực. Bây giờ nhìn thấy gã và ngân kiếm giao phong mới hiểu được, nếu lúc nãy Phong Độc dùng thanh hắc kiếm kia, anh hoàn toàn không có cơ hội ra tay!
Tuy rằng không biết vì sao lúc trước Phong Độc không hạ tử thủ, nhưng Từ Tử Nham cũng không cảm thấy đối phương có ý thủ hạ lưu tình. Anh cảm thấy, có lẽ Phong Độc kiêng dè thứ gì đó nên muốn bắt sống anh.
Từ Tử Nham càng nghĩ càng cảm thấy toát mồ hôi lạnh, may mà anh may mắn, bằng không sẽ đến phiên anh bị Phong Độc ám toán.
“Tử Dung, lại đây!” Từ Tử Nham quyết đoán gọi Từ Tử Dung tới bên cạnh, nhỡ đâu có tình huống đột xuất, hai người bọn họ còn có thể trốn vào trong Phương Cách.
Đối với thanh trường kiếm màu bạc đột nhiên xuất hiện, Từ Tử Nham tỏ vẻ rất xa lạ, tới bây giờ anh chưa từng thấy qua thanh kiếm này. Nhưng hơi thở trên kiếm lại khá quen thuộc, chỉ là trong thời gian ngắn anh không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Từ Tử Dung bỏ phi trùng vọt về phía Từ Tử Nham, sau khi đến bên cạnh ca ca liền hóa thành hình người.
Y nhìn thấy trường kiếm màu bạc đang đánh với Phong Độc, vẻ mặt vô cùng cổ quái.
“Sao vậy?” Từ Tử Nham điều khiển Cực Quang cẩn thận xuyên qua rừng cây, vừa trốn tránh phi trùng công kích vừa hỏi.
“Đó chẳng phải…” Từ Tử Dung liếc nhìn trường kiếm màu bạc.
“Chẳng phải cái gì?” Từ Tử Nham đột nhiên hạ người xuống, tránh thoát khẩu khí* do phi trùng bắn ra.
(khẩu khí: giác quan hai bên mép của động vật có đốt)
“Đó chẳng phải là Thanh Y sao?” Từ Tử Dung nhíu mày hỏi: “Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?”
“Thanh Y? Ai?” Từ Tử Nham mờ mịt, kỳ quái, hình như cái tên này hơi quen tai…
Từ Tử Dung bất đắc dĩ nói: “Ca ca, Thanh Y là khí linh của chưởng môn.”
“Khí linh?” Từ Tử Nham ngẩn ra, đến khi bị chân trước của phi trùng đánh tới, anh mới nhớ ra Thanh Y chính là khí linh tổ truyền thích tìm chết, kiêu ngạo, không hợp với La Đại Cước mà La Đại Cước hay nhắc tới…
“Vì sao Thanh Y lại ở đây?” Từ Tử Nham cũng rất kinh ngạc, Thanh Y là khí linh của chưởng môn, tại sao hắn lại rời khỏi chưởng môn, xuất hiện ở đây?
Từ Tử Dung giật giật cơ mặt, dường như nghĩ tới điều gì đó, y xoa cằm: “Ca ca… Chẳng lẽ… Lộ trình của chúng ta là do chưởng môn để lộ? Nếu không thì vì sao chúng ta vừa xuất hiện đã bị Ma tộc truy đuổi chặn đường? Nếu là tu sĩ bình thường, hẳn sẽ không bị Ma tộc đón tiếp ‘nhiệt liệt’ đến thế đâu nhỉ?”
Y liếc Phong Độc, có thể đánh ngang tay với Thanh Y, chứng tỏ thực lực ma nhân này rất mạnh. Trừ phi là Ma tộc biết trên người bọn họ có đồ vật quan trọng, bằng không Ma tộc cũng không thể rảnh rỗi như vậy, tùy tiện phái ma nhân đuổi giết hai tu sĩ nhân loại.
Sắc mặt Từ Tử Nham tối sầm, nghe những lời của Tử Dung… Hình như chưởng môn thật sự có thể làm ra loại chuyện này…
Cái tên hồ ly xảo quyệt, lúc hắn nói với mình tin tức có thể bị lộ chắc hẳn đã đoán được mình bị đuổi giết nhỉ? Thì ra lần này anh xuất hành không chỉ vận chuyển ngọc bội chuyển hoán mà còn có một tác dụng phụ, đó là dẫn dụ kẻ phản bội trong cao tầng Lưu Quang Tông…
Ừ, một hòn đá ném hai con chim, chưởng môn quả nhiên là đa mưu túc trí ——(╯‵□′)╯︵┻━┻ nhưng người bị tính kế rất khó chịu!
“Ca ca…” Từ Tử Dung chợt cúi đầu, đè lên người ca ca nghiêng trái nghiêng phải, tránh thoát công kích của phi trùng. “Dù sao thực lực của ma nhân và Thanh Y cũng không kém, phỏng chừng có thể kiềm chế đối phương. Chúng ta ở đây cũng không thể hỗ trợ Thanh Y, nói không chừng ma nhân còn có thể thừa dịp dùng thuấn di đánh lén chúng ta.”
Từ Tử Nham suy nghĩ, đang định cự tuyệt thì đột nhiên cảm thấy một luồng sóng linh lực đánh lên đầu anh.
Cực Quang bỗng nhiên bay cao lên, lúc này mới phát hiện, hóa ra hai tên Cốt Thứ Dực Ma tộc đứng bên ngoài thấy Phong Độc bị cuốn lấy, mà hai tiểu tử này luôn tránh né công kích của phi trùng, dường như định chạy trốn nên chúng vội vàng xông vào ngăn cản.
Bọn chúng nhìn thấy rõ Phong Độc đại nhân rất hứng thú với tiểu tử xinh đẹp, mà hình như Phong Độc đại nhân cũng nói cần thi thể của tu sĩ bên cạnh tiểu tử xinh đẹp để tạo ra mẫu trùng. Lời của đại nhân chính là mệnh lệnh của chúng, nếu Phong Độc đại nhân nhất thời bận rộn để hai tiểu tử này chạy thoát, bọn chúng chắc chắn phải gánh chịu lửa giận của Phong Độc đại nhân.
Hai người họ theo Phong Độc đại nhân đã được một thời gian, rất hiểu tính nết của Phong Độc đại nhân. Vì tránh trở thành nơi trút giận của Phong Độc, hai người họ đương nhiên phải giữ chân Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.
Lắc mình tránh thoát một đoạn gai xương, Từ Tử Nham nhìn đầy khổ sở, phía sau có phi trùng, phía trước có Dực Ma, cách đó không xa còn có một ma nhân ngang cơ Thanh Y… Trận chiến này đúng là ấm ức muốn chết.
Cho đến nay, khi đánh với tu sĩ cùng cấp, Từ Tử Nham luôn chiếm ưu thế, không ngờ hôm nay lại ngã quỵ trong tay Phong Độc.
Được rồi, coi như là cho anh cảm nhận cảm giác ấm ức khi bị người khác áp chế toàn diện. Đồng thời việc này cũng khiến lòng tự tin cao ngạo của anh bị hất một chậu nước lạnh —— tỉnh táo một chút đi! Pháp thuật hệ lôi của ngươi và Tiểu Thanh quả thật rất lợi hại, nhưng vẫn chưa lợi hại đến mức xông thẳng tận trời, duy ngã độc tôn.
Tạm thời không nói mấy chuyện xa xôi, chỉ dựa vào tên ma nhân trước mắt là có thể đập chết ngươi. Nếu ngươi tiếp tục giữ cái thái độ ưu việt mơ hồ đó, nói không chừng hào quang nam chính trên người ngươi cũng sẽ đổi sang người khác!
—— ví dụ tham khảo, Bạch Hoa xui xẻo vì quá tự tin, đúng không? Hắn luôn cho rằng chỉ cần dựa vào chút điều kiện của bản thân là có thể đùa bỡn nam nhân ưu tú trong tay, kết quả lưu lạc thê thảm như hiện tại, chẳng phải sao? Nếu ngươi muốn bước lên vết xe đổ của hắn, vậy thì ngươi cứ tiếp tục làm như thế đi!
“Ừ… Ta không có mệnh nam chính, ta không có mệnh nam chính, ta không có mệnh nam chính!” Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Từ Tử Nham thầm lặp lại ba lần, cuối cùng cũng khiến bản thân tỉnh táo một chút
Cái gọi là mệnh nam chính, hào quang nam chính, tất cả đều là thứ ông trời tặng cho.
Nói hơi khó nghe một chút, dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, thay vì dựa dẫm ‘mệnh nam chính’ hư vô mờ mịt, Từ Tử Nham thấy bản thân cẩn thận một chút mới có thể sống lâu!