Edit: QieziHai gã ma tộc mặt mũi hung dữ chật vật từ phía sau chạy tới, trên mặt trên người dính đầy chất nhờn trong suốt, đặc biệt trên mặt của họ, có hai vệt đỏ rất rõ ràng, vừa nhìn là biết do ốc sên bự kia dùng râu đánh…
Hai ma tộc đi ngang qua Từ Tử Nham, vẻ mặt oán độc trừng anh, vừa nãy bọn họ bị dáng vẻ ốc sên lớn rất thần bí, cho nên mới học theo Từ Tử Nham bắt một con ốc sên nhỏ, nào biết ốc sên bự đối xử với Từ Tử Nham hiền hòa như vậy, khi đối mặt với hai người bọn họ, lại không chút lưu tình, ngay cả lời cũng không cho bọn họ nói, một cái râu quất sang.
Đáng hận nhất là, ngay cả mấy con ốc sên nhỏ cũng theo góp vui, thừa dịp bọn họ bị ốc sên bự công kích, hung hăng cắn mấy cái lên tay bọn họ.
Hai gã ma tộc bị ốc sên bự đánh chật vật chạy trốn, ngược lại là hắc y nhân dẫn bọn họ xuống ung dung đi phía sau, ngoài miệng nói với bọn họ nhưng ánh mắt lại nhìn Từ Tử Nham: “Chậc chậc, Thiên Mệnh Thần Oa không phải ai cũng có thể trèo lên…”
Vừa nói, vừa nhìn Từ Tử Nham từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn đồ chơi cực kỳ hiếm có…
Từ Tử Nham: …
_(:з” ∠)_, luôn cảm thấy hình như mình vừa kích hoạt thứ gì ghê gớm lắm…
“Ca ca, huynh cảm thấy thế nào?” Từ Tử Dung đến gần, nắm cổ tay ca ca kiểm tra kỹ lưỡng một phen, bởi vì có sự tồn tại của huyết khế, phàm là Từ Tử Nham bị một chút thương tổn, y đều có thể biết ngay lập tức.
Nhưng ốc sên này biến mất quá thần bí, huyết khế của y cũng không phát hiện nửa điểm bất thường, cho nên thứ này có uy lực vô cùng lớn, trực tiếp áp chế huyết khế của y, hoặc là —— giống như những hắc y nhân nói bóng gió, con ốc sên bự kia cho Từ Tử Nham một lợi ích cực kỳ lớn.
Kết hợp tình huống trước mắt, hẳn là cái nay có khả năng lớn hơn, nhưng Từ Tử Dung vẫn không kiềm chế được dùng linh lực kiểm tra cho ca ca, dù không có tác dụng gì… Ít nhất… Cũng có thể làm y an tâm.
“Không sao, một chút không ổn cũng không có.” Từ Tử Nham rất thoải mái lắc đầu, sau đó phát động linh lực trong cơ thể.
Trong nháy mắt một tầng lôi mang màu tím che kín thân thể anh, hình thành một tầng linh lực thật mỏng ở bên ngoài thân thể Từ Tử Nham.
“Hmm, ấn ký lại xuất hiện.” Từ Tử Nham ngạc nhiên phát hiện, ấn ký hình xoắn ốc vốn biến mất lại xuất hiện.
Anh tản linh khí ra, ấn ký lần nữa biết mất, ngưng tự linh lực bên ngoài thân, ấn ký lại xuất hiện.
Thoạt nhìn, ấn ký này hẳn là dựa vào khống chế linh lực, muốn nó đi ra thì đi ra, không muốn nó ra thì biến mất.
Từ Tử Nham suy tư nhìn ấn ký biến mất lần hai, trong lòng có dự cảm không tốt…
Rõ ràng chỉ là một ấn ký nho nhỏ, ốc sên bự lại trịnh trọng giấu đi như vậy —— luôn cảm thấy đồ chơi này sẽ đưa tới phiền toái rất lớn. _(:з” ∠)_
Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ, anh cũng không phải chưa từng xem qua tiểu thuyết xuyên việt, nhưng những nam xuyên việt đó xuyên đến đều bùng nổ khí thế bá vương, nhưng loại chuyện sáng tạo thế giới này anh thực sự không chút ước ao…
Nếu nói đến bản chất, anh di truyền tính cách an nhàn của ba anh, tạo dựng sự nghiệp và gì gì đó anh không có hứng thú, tiểu phú tức an* phù hợp với kỳ vọng của anh hơn.
(Tiểu phú tức an: ý chỉ một bộ phận người mới giàu lên hoặc doanh nghiệp đạt được một chút thành tựu đã thỏa mãn.)
Đáng tiếc —— trên đời này luôn là trời không chiều lòng người.
Từ khi bắt đầu xuyên việt, ông Trời đáng chết đã cho anh một cửa ải khó khăn —— Bạch Hoa.
Để thoát khỏi thân phận trở thành một trong các hậu cung của người ta, anh chỉ có nỗ lực tu luyện, nỗ lực thọc gậy bánh xe.
Bây giờ khó khăn lắm mới đào góc tường của Bạch Hoa nửa tàn, không ngờ lại nhô ra ma tộc gì đó, hơn nữa nghe tên đã biết có bệnh Thiên Mệnh Thần Oa cho mình ấn ký —— lại một lần nữa Từ Tử Nham cảm thấy thế giới này dày đặc ác ý…
Ông Trời, ngươi không chịu cho ta sống yên một ngày đúng không!
凸 (#‵′)
Từ Tử Nham rất tức giận, nhưng cố tình không có chỗ phát tiết, nói cho cùng, sự tình phát triển đến tình trạng hiện tại, anh tự làm tự chịu, nếu không phải lúc nãy anh táy máy hái nấm gì gì đó, con ốc sên nhỏ kia cũng sẽ không dính vào người anh.
╮(╯_╰)╭NO ZUO NO DIE*…
(NO ZUO NO DIE: là một câu nói của người Trung, đại khái là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (作) có nghĩa là hành động ngu ngốc)
“Ca ca, làm sao vậy?” Từ Tử Dung cảm nhận được nội tâm rối rắm của ca ca, hết sức tò mò.
“Không có gì, chỉ là nghĩ cái này hình như rất phiền toái.” Từ Tử Nham bất đắc dĩ giơ tay lên, chỉ ấn ký trên cổ tay.
Từ Tử Dung nghe vậy mỉm cười: “Chưa chắc, nói không chừng là thứ tốt.”
“Nhưng ta cảm thấy nó phiền phức mới đúng…” Từ Tử Nham thấp giọng nói.
Từ Tử Dung cười cười không nói tiếp, mấy người hắc y nhân theo sát phía sau, nhanh chóng đi tới một quảng trường cực kỳ rộng rãi.
Ở trung tâm quảng trường có một cái cây rất to, thân cây cường tráng chừng mười người ôm làm người khác sợ hãi.
Phía trên quảng trường hình ống tròn như trong hang động, bị cành lá của đại thụ giăng đầy, hoàn toàn không nhìn thấy bên trên cao bao nhiêu.
Trong lá cây rậm rạp, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng quả màu vàng, nhưng nhìn từ góc độ của Từ Tử Nham, số lượng những quả này vô cùng ít, chí ít với thị lực của anh, chỉ thấy được ba quả.
“Thần thụ thật lớn.” Thiệu Tu Văn nhìn cây đại thụ kia, không nhịn được cảm thán.
Đại thụ cao lớn như vậy, cho dù là Tu Chân Giới cũng không thấy nhiều, nếu tính toán tuổi của cây, chí ít cây này cũng có mấy vạn năm tuổi, nói nó là thần thụ cũng không quá đáng chút nào.
“Chớ lên tiếng.” Hắc y nhân liếc bọn họ, ngón tay đặt trước môi.
Nhóm Từ Tử Nham vội vã ngậm miệng, không biết có phải ảo giác của anh hay không, sau khi anh nhận được ốc sên nhỏ kia, thái độ của hắc y nhân này đối xử với bọn họ khá hơn nhiều, tối thiểu không lạnh lùng như trước.
Mọi người im lặng vây xung quanh thần thụ, ngoại trừ đấu sĩ, tất cả hắc y nhân đều thành kính quỳ xuống phía dưới thần thụ.
Đa phần các đấu sĩ được lựa chọn đều thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt bọn họ thần thụ chỉ là một con đường có thể cung cấp phần thưởng mà thôi, sao bọn họ có thể quỳ với một cây đại thụ.
Nhưng Từ Tử Nham lại thành thật quỳ xuống lạy theo hắc y nhân, làm một nhân loại bình thường, đối mặt với sinh mệnh sinh tồn mấy vạn năm, trong lòng anh khó tránh khỏi có vài phần kính nể.
Không ít đấu sĩ thấy nhóm Từ Tử Nham cũng quỳ xuống dưới thần thụ, âm thầm cười nhạo một phen, trong mắt bọn họ, nhóm Từ Tử Nham không biết đạp phải vận cứt chó gì, mới có thể tham gia lần cầu phúc này, nhìn thấy một gốc cây già sống lâu mà cũng kính nể như vậy.
Sau khi hắc y nhân quỳ lạy thần thụ, trên lá cây thần thụ bắt đầu lóe lên tinh quang. Từng điểm tinh quang hội tụ vào một chỗ, từ từ hình thành từng mảnh lá cây màu bạc.
Sau khi những mảnh lá màu bạc hấp thu thật nhiều tinh quang, bắt đầu bay là là xuống, những đấu sĩ đứng xem lập tức ý thức được đây nhất định là thứ tốt, vươn tay muốn bắt lấy. Không ngờ những mảnh lá đó lại linh hoạt tránh thoát chiêu thức của bọn họ, từng mảnh từng mảnh rơi vào trong tay hắc y nhân và đấu sĩ quỳ lạy thần thụ.
Một đám đấu sĩ xung quanh sắc mặt đại biến, hối hận không thôi, mặc dù không biết lá bạc này là cái gì, nhưng chỉ dựa vào vẻ vui mừng trên mặt những hắc y nhân kia là biết, khẳng định là chỗ tốt cực lớn.
Mắt lấy lá cây màu bạc dung hợp vào người hắc y nhân và vài đấu sĩ, những người đứng xem hối hận đến xanh ruột, tuy rằng đã sớm biết thần thụ cầu phúc giống như một màn đại biếu tặng phẩm, nhưng ai cũng không ngờ lại bắt đầu nhanh như vậy.
Hắc y nhân bên cạnh Từ Tử Nham kích động nâng phiến lá màu bạc, không cần hắn động thủ, chỉ cần nhẹ nhàng dùng linh lực chạm vào, mảnh lá kia lập tức sáp nhập vào cơ thể hắn.
Nhóm người Từ Tử Nham thấy thế cũng đưa linh lực ra, trong khoảnh khắc chạm đến phiến lá, một luồng linh lực mát lạnh trào vào kinh mạch bọn họ.
Theo lá cây hòa tan, cổ linh lực này càng trở nên hùng hậu, dũng mãnh tiến vào kinh mạch bọn họ, chẳng những không gây tổn thương mà còn bắt đầu rửa sạch kinh mạch bọn họ.
Kinh mạch đã từng bị nội thương dưới sự tẩm bổ của linh lực bắt đầu dần khôi phục, cho nến đi dạo kinh mạch một vòng, chữa trị toàn bộ nội thương, linh lực còn thừa lại mới từ từ tiến vào đan điền của bọn họ.
Khi Lâm Khiếu Thiên mở mắt ra, gương mặt luôn lãnh đạm lại toát ra tia mừng rỡ hiếm có, phiến lá này cho hắn chỗ tốt hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung, không chỉ chữa trị kinh mạch của hắn, còn đẩy hắn về phía ngưng mạch hậu kỳ.
Trải qua cuộc chiến gần một tháng, hắn cũng đã chạm tới ranh giới ngưng mạch hậu kỳ, cũng chỉ thiếu linh lực tích lũy, bây giờ phiến lá này đúng lúc bổ sung chỗ thiếu hụt của hắn, trực tiếp làm hắn xông vào ngưng mạch hậu kỳ.
Càng làm người ta vui mừng chính là, bởi vì linh lực phiến lá đưa tới cực kỳ ôn hòa, nên khi hắn tấn cấp ngưng mạch hậu kỳ không chút cản trở nào, trực tiếp bước vào. Tuy nói từ ngưng mạch trung kỳ đến ngưng mạch hậu kỳ cũng không khó khăn, nhưng cái dạng yên lặng lên cấp vẫn làm người khác hết sức kinh hãi.
Đồng dạng ngạc nhiên với Lâm Khiếu Thiên, đương nhiên là Thiệu Tu Văn.
Trong bốn người hắn là người lớn tuổi nhất, tu vi lại thấp nhất, bây giờ dựa vào cái lá này đột phá ngưng mạch trung kỳ, dù cho lúc hắn hắn vẫn là Tu Văn thấp nhất trong bốn người, nhưng không che giấu được tâm tình mừng rỡ của hắn.
“Ha ha, ta đến ngưng mạch trung kỳ… Ặc… Tử Nham thì sao?” Thiệu Tu Văn vừa mới tỉnh táo lại thì phát hiện ánh mắt của mọi người dường như tập trung vào người hắn, nhất thời bị dọa giật mình. Sau khi nhìn kỹ lại mới phát hiện mọi người không phải nhìn hắn mà là Từ Tử Nham ở bên cạnh.
Đồng dạng hấp thu phiến lá bạc, Từ Tử Nham lấy được chỗ tốt gấp đôi so với người khác, bởi vì khi phiến lá hòa tan lại không chảy vào kinh mạch của anh, mà là trực tiếp chảy vào ấn ký hình xoắn ốc ốc sên nhỏ lưu lại.
Phiến lá bạc hội tụ thành linh lực dạo qua một vòng trong ấn ký hình xoắn ốc, sau khi đi ra lập tức tăng gấp đôi, cổ năng lượng ấm áp và ôn hòa dung nhập vào đan điền Từ Tử Nham, vốn là chuyện tốt, nhưng cố tình Từ Tử Nham đã tấn cấp ngưng mạch hậu kỳ rất lâu rồi, linh lực cũng đã tích lũy gần như đủ, cách kim đan chỉ có một khoảng, mà phiến lá này biến thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà* ——
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiên Mệnh Thần Oa… Nghe tên là biết cực kỳ có bệnh! Vừa nhìn là biết hào quang chuẩn bị cho vai chính!
(Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà: là ngụ ngôn Ả Rập. Một chủ nhân có một con lạc đà già, suốt ngày nó phải vất vả làm việc. Có một lần chủ nhân muốn nhìn xem rốt cuộc con lạc đà già này có thể cõng bao nhiêu hàng hóa, vì vậy không ngừng tăng thêm, tăng thêm, nhưng con lạc đà già vẫn không suy yếu, cuối cùng chủ nhân cảm thấy đã đến cực hạn, vì vậy nhẹ nhàng vứt một cọng rơm lên lưng nó, không ngờ tới một cọng rơm này làm lạc đà già ngã rầm xuống.)