Nhìn Liễu Kình trong sân đứng thẳng như cán thương, toàn trường đều trở nên an tĩnh, không một tiếng động. Trạng thái này, cho dù là trước kia Tử Nghiên xuất tràng cũng không thể cảm thụ được. Nàng ta tuy là người bài danh đệ nhất trong cường bảng nhưng vì lý do cực kỳ ít lộ diện nên danh tiếng trong nội viện đích thực không bằng Liễu Kình và Lâm Tu Nhai.
Liễu Kình im lặng đứng hiên ngang giữa sân. Không để ý đến ánh mắt xung quanh, đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại, đôi tay ôm trước ngực, đợi đối thủ của mình xuất tràng.
"Xuy!" Dưới ánh mắt chăm chú của cả khán đài, một bóng người màu lam nhạt phóng lướt lên đài. Kẻ đến là một gã thanh niên mặc áo màu xanh lam, tuổi ước khoảng hai bốn, hai lăm, khuôn mặt có thể xem là tuấn tú. Nhưng trong lúc này, gương mặt lại tràn đầy sự chua xót. Trong nội viện này, trừ ra một vài người có thể đếm trên đầu ngón tay, bất luận kẻ nào đối đầu với Liễu Kình e rằng cũng sẽ khóc như nhà có tang như vậy.
Bình thường mà nói, nếu ở vòng thứ nhất rút thăm mà gặp Liễu Kình, có thể nói đã hoàn toàn mất đi cơ hội tiến vào mười hạng đầu. Tên thanh niên áo lam này thực lực cũng không yếu, trong Cường Bảng cũng xếp vào bậc trung nhưng gặp phải một kẻ đã bước nửa chân vào cấp bậc Đấu Vương như Liễu Kình thì phần thắng nhỏ nhoi kia có thể không cần tính tới. Điều này không chỉ những học viên bên ngoài sàn đấu hiểu được mà ngay chính tên thanh niên áo lam cũng hiểu. Trận đấu này, e rằng thắng ít thua nhiều.
"Người dự thi đã đến đủ, trận đấu bắt đầu được rồi." Nhìn hai người đang nhìn nhau giữa sân, Tô Thiên vung tay lên, nhàn nhạt nói.
Lời Tô Thiên vừa dứt, tầm mắt toàn trường tức thì nóng bỏng hẳn lên. Trong từng ánh mắt đều tràn ngập chờ mong.
Tuy rằng trong lòng không ôm bao nhiêu hy vọng với chính mình, nhưng gã thanh niên áo lam dù sao cũng là cao thủ trong cường bảng, đây chỉ là chướng ngại tâm lý nên sau khi Tô Thiên tuyên bố trận đấu bắt đầu, hắn cũng từ từ áp chế tâm trạng hoang mang của mình. Ánh mắt ngưng trọng trên người Liễu Kình, bàn tay nhoáng lên, một thanh trường kiếm màu lam nhạt xuất hiện trong tay hắn. Trên thân kiếm có thủy văn kỳ dị ẩn hiện, trong lúc lay động có vẻ như đang cử động, rất kỳ lạ.
Trường kiếm trên tay, khí thế tên thanh niên áo lam tăng lên rất nhiều. Từng luồng đấu khí màu lam nhạt cấp tốc từ trong cơ thể trào ra. Cuối cùng chảy xuôi theo cánh tay, bao cả thanh trường kiếm vào trong. Chỉ một lúc, trên thân kiếm tự nhiên truyền ra tiếng sóng biển quay cuồng.
Dường như cảm nhận được khí thế của đối thủ dần ngưng tụ, Liễu Kình rốt cục cũng chậm rãi mở mắt, bình thản quét mắt qua đối phương, gật gật đầu. Cũng được, lá gan đối phương không nhỏ như hắn tưởng tượng.
"Liễu Kình học trưởng, Hồ Ngôn xin lĩn giáo!" Trường kiếm trực chỉ Liễu Kình, thanh niên áo lam trầm giọng nói.
Nhẹ quay đầu, thân thể Liễu Kình run nhẹ, tiếng xương cốt liên tiếp vang lên giòn giã, hai tay duỗi ra. Đôi tay của hắn lại có vẻ to lớn hơn người bình thường đang chậm rãi co duỗi như móng vuốt sắc bén.
Hai tay đan chéo trước mặt, mấy đạo kình phong vô hình ẩn ẩn hiện ra, sau đó giã trên nền đất, lưu lại dấu vết mờ mờ.
Trên đài cao, đồng tử Tiêu Viêm đang giương lên nhìn Liễu Kình khẽ co rút lại. Hắn phát hiện lúc nãy Liễu Kình chỉ là tùy ý thôi, không động đến tí đấu khí nào, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp.
"Nhục thể tên này lại cường hoành như vậy, quả nhiên là đối thủ trong thập cường." Tiêu Viêm kinh hãi khẽ than. Rèn luyện nhục thể, so với tu luyện đấu khí còn đau khổ và gian nan hơn rất nhiều. Nếu hắn không mượn dùng vô số ngoại lực từ dược tài, e rằng khó có thể có được sức mạnh như hiện nay, mà sức mạnh Liễu Kình vừa lộ ra tựa hồ không yếu hơn hắn.
Trong lúc Tiêu Viêm còn đang kinh hãi, tên thanh niên tên Hồ Ngôn trong sân cũng đã bắt đầu công kích trước. Thực lực hắn không yếu, theo Tiêu Viêm thấy thì ít nhất cũng là cấp bậc Tứ Tinh Đấu Linh. Trong nội viện, loại đẳng cấp này cũng thuộc nhân vật ít ai dám đụng vào. Hiện giờ hắn toàn lực ứng phó, đấu khí hùng hồn trong người như sóng biển tuôn trào. Tiếng sóng rì rầm từ từ khuếch tán đến tai mọi người.
Hồ Ngôn cũng rõ đối thủ của mình thuộc loại khó chơi đến mức nào cho nên từ lúc ra tay hắn đã không hề giữ lại chút sức nào. Đấu khí và tốc độ chỉ trong phút chốc được thi triển đến mức tận cùng.
Hồ Ngôn trong khoảnh khắc ấy phóng lướt đi như chớp, khoảng cách mấy chục thước kia quá ngắn. Trường kiếm trong tay, được bao phủ bởi đấu khi màu lam nồng đậm, mang theo hơi nước ướt át, hung hăng nhắm thẳng vào Liễu Kình mà đâm tới. Kiếm mang sắc bén mang theo hơi nước trông rất lạnh lẽo. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Tam Sa Thứ!" (Thứ: Đâm) Tiếng quát khẽ từ miệng Điều Ngôn vang lên. Hào quang màu lam đột nhiên bành trường, trông hình dáng như một đầu cá mập rất khủng khiếp đang há miệng hết cỡ, mạnh mẽ khoáy động hơi nước, mãnh liệt trùng kích thẳng đến Liễu Kình. Lần công kích này của Hồ Ngôn là công kích mạnh nhất hắn có thể phát ra trong một thời gian ngắn ngủi như thế. Tuy nói thủy hệ đấu khí không sở trường công kích, nhưng dưới sự phối hợp của đấu khí cuồn cuộn và tính chất mềm mại của nước lại có thể trở thành một viên đạn có lực phá hoại khủng bố.
Theo trường kiếm của Hồ Ngôn đâm ra, một mảng khí ẩm thấp bao phủ khắp sân, thậm chí dưới bàn chân đều tự ngưng đọng thành hai dòng nước nhỏ.
Đối mặt với lượt công kích cực kỳ hung hãn của Hồ Ngôn, sắc mặt Liễu Kình vẫn như cũ không biểu lộ ra vẻ bị động chút nào. Ánh mắt chăm chú cắm vào thanh trường kiếm đang cấp tốc phóng đại trước mặt. Một đường cong kỳ dị dần dần được cuộn lên.
"Hây!" Công kích trong nháy mắt đã tới, một tiếng quát thấp từ Hồ Ngôn vang lên, trường kiếm trong tay hắn cũng mạnh mẽ đâm tới. Đạo kiếm quang màu lam đột nhiên ngưng tụ thành hình một con cá mập, cặp hàm khổng lồ mở ra toang hoát, hướng về đầu Liễu Kình mà táp.
"Xuy!" Nhàn nhạt nhìn kiếm quang như cá mập hung dữ phóng tới, bàn tay đang co lại của Liễu Kình bỗng trào ra một cỗ ánh sáng màu vàng kim nhợt nhạt. Tay phải phóng ra nhanh như tia chớp, trực tiếp va chạm với kiếm quang kia.
Trong khoảnh khắc hai người đối chiến, bàn tay Liễu Kình cũng biến ảo thành một khúc cong kỳ dị. Hai ngón tay một cong lên, một cong xuống kẹp mạnh một phát, lưỡi kiếm hung hãn lại bị kẹp chặt vào giữa hai ngón tay.
"Phá!" Một tiếng quát chói tay. Quang mang màu vàng kim trong bàn tay Liễu Kình bành trướng mạnh, đạo kiếm mang kia đã bị trùng kích đến mất hoàn toàn tiêu thất. Đạo kiếm mang thứ nhất bị phá vỡ, sắc mặt Hồ Ngôn tức thì biến đổi khá nhiều. Cánh tay hắn lập tức vũ động, hai đạo kiếm mang lại tiếp tục bạo xạ ra. Hai đạo kiếm mang, vẫn là dưới hình thái cá mập nhưng uy lực thì đạo sau cao hơn đạo đầu. Thậm chị đạo thứ ba so với đạo thứ nhất lại mạnh hơn những ba lần!
Loại đấu kỹ một kích mạnh hơn một kích này, đẳng cấp không thế thấp được.
"Đại Liệt Phách Quan Trảo" Mắt híp lại, bàn tay đang cong vòng của Liễu Kình mạnh mẽ bắn ra. Hai bộ móng di chuyển quỷ dị lại lần nữa kẹp chặt lấy hai đạo kiếm mang, đem các chấn động hoàn toàn triệt tiêu đi.
Ba đạo kiếm quang như cá mập hung dữ đủ để đánh bại một Tứ Tinh Đấu Linh bình thường bị Liễu Kình dễ dàng phá vỡ như thế. Bằng vào định lực của Hồ Ngôn cũng rơi vào một khắc thất thần. Loại tỳ thí này tựa hồ là lấy cấp một mà chống cấp mười.
"Chấm dứt tỷ thí." Trong khoảnh khắc Hồ Ngôn thất thần, một tiếng nói nhàn nhạt đột nhiên từ miệng Liễu Kình vang lên. Kẻ nghe thấy lông mao trên người dựng lên, một đạo kình phong trong khoảnh khắc thâm nhập vào người. Rất âm thầm, kình khí vô cùng hung hãn bùng nổ, đem hộ thể đấu khí của Điều Ngôn phá thành hư vô.
"Phụt!" Sắc mặt trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra, cả người Hồ Ngôn bị văng ra ngoài, kéo lê trên nền đất.
Nhìn Hồ Ngôn ói máu bị văng ra ngoài, toàn trường thành một mảng yên tĩnh, âm thanh của từng ngụm lương khí vang lên. Rất nhiều người trước đó chỉ thấy Hồ Ngôn bao vây Liễu Kình mà công kích, không ngờ chỉ trong nháy mắt, thế công sắc bén kia đã tan tành mây khói. Còn Hồ Ngôn lâm vào cảnh triệt để thất bại, rất nhiều người vẫn không hiểu.
"Trảo pháp quỷ dị quá" Trên đài cao, sắc mặt Tiêu Viêm thoáng ngưng trọng nhìn về bàn tay to lớn của Liễu Kình, thấp giọng nói. Công kích ban nãy của Hồ Ngôn cũng được hắn đánh giá rất khá. Nhưng ba đạo kiếm mang liên tiếp một đạo mạnh hơn một đạo lại bị Liễu Kình tay không bắt được, hơn nữa còn chấn tan nát. Thủ đoạn này làm người khác chấn động.
"Liễu Kình có hai đại tuyệt kĩ, một là Liệt Sơn Thương, hai là Đại Liệt Phách Quan Trảo. Trảo pháp này thuộc Huyền Giai Cao Cấp đấu kỹ, nhưng trong tay Liễu Kình lại có thể phát ra uy lực của Địa Giai Đấu Kỹ bởi vì hắn đã luyện môn đấu kỹ này gần 20 năm. Nói hắn đã tu luyện đến mức lô hỏa canh thuần cũng không kỳ lạ." Một tiếng cười nhẹ từ bên cạnh vang lên. Tiêu Viêm quay đầu, hóa ra là Lâm Tu Nhai không biết đã đến từ lúc nào.
"Đích xác rất mạnh." Tiêu Viêm kinh hãi gật đầu than. Trong lòng đối với Liễu Kình lại càng kính trọng. Tên này quả nhiên khó giải quyết.
"Ha ha, Lâm học trưởng có thể đánh bại hai tuyệt học của Liễu Kình. Vậy thực lức càng mạnh hơn hắn."Tiêu Viêm nghiêng đầu về phía Lâm Tu Nhai, cười nói.
Lâm Tu Nhai mỉm cười, lắc đầu nói:
"Năm đó thắng hắn chỉ trong xuýt xoát, không biết lần này còn may mắn đó không. Sự dẻo dai và thiên phú của hắn, cho dù là ta cũng không thể không kinh hãi." Lời chỉ đến đây, ánh mắt của Lâm Tu Nhai vẫn hướng về Tiêu Viêm, cười dài:
"Nếu như ngươi giở hết thủ đoạn ra, cho dù là ta hay Liễu Kình đấu với ngươi mà muốn chiến thắng cũng không dễ dàng gì." "Lâm học trưởng hơi xem trọng ta quá rồi." Tiêu Viêm cười, lắc lắc đầu. Đôi mày hắn chợt nhướng lên, ánh mắt chậm rãi quay về trong sân. Chỉ thấy vị chiến thần như thiết tháp kia, ánh mắt sắc bén cắm chặt vào hai người bọn hắn. Hơn nữa, khi ánh mắt đó di động, tầm mắt của toàn trường cũng nhanh chóng ngừng lại trên người hắn và Lâm Tu Nhai.
Khi mọi người trên khán đài nhận ra ánh mắt Liễu Kình đang tập trung trên người Tiêu Viêm thì lại thấy nghi hoặc. Với thực lực của Lâm Tu Nhai, được hắn tôn trọng như thế cũng không có gì, nhưng mà Tiêu Viêm, tuy nói hắn là một con hắc mã (ngựa ô) mạnh mẽ nhất trong nội viện, nhưng so với loại nhân vật cường giả chân chính như Lâm Tu Nhai thì cách biệt không phải rất lớn sao?
Không để ý ánh mắt xung quanh, ba ánh mắt nhìn nhau chăm chăm. Chiến ý trong lòng không nhịn được dâng lên sôi sục.