Dược tộc nổi danh nhờ thuật luyện dược, là tập đoàn Luyện dược sư có qui mô khổng lồ nhất đại lục. Khi đối mặt với những Luyện dược sư khác ở Trung Châu, trong lòng mỗi thành viên tộc này vẫn luôn mang vài phần ngạo khí. Nó xuất hiện vốn cũng có nguyên nhân riêng.
Có lẽ bởi nguyên nhân huyết mạch nên người của Dược tộc tu luyện thuật chế thuốc luôn đặc biệt thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa, trong tộc cũng không thiếu kẻ có thiên phú tu luyện xuất sắc, cho nên những đại sư luyện dược khác mặc dù có danh tiếng rất lớn ở Trung Châu mà ở trong Dược tộc, tuy không dám nói là gom lại được hàng đống nhưng ít nhất cũng không hề thiếu. Có tiền vốn cỡ này, khi so sánh với những Luyện dược sư khác trong lòng tộc nhân Dược tộc đương nhiên sẽ sinh ra kiêu ngạo, đó là điều không thể tránh được.
Dĩ nhiên, đây chỉ nói về Luyện dược sư cấp độ trung đẳng mà thôi. Còn so về lượng Luyện dược sư có trình độ đỉnh cao thì Dược tộc cũng không có ưu thế quá lớn. Dù có huyết mạch khiến họ luôn thuận lợi trên con đường luyện dược, nhưng chỉ dựa vào chừng đó thì chưa đủ để họ leo lên đỉnh cao trong giới luyện dược. Có đôi khi, chính vì thiên phú như thế nên lại tạo thành khó khăn thách thức cho chính họ.
Đây có thể coi là tác dụng ngược của sức mạnh do huyết mạch mang lại vậy.
Luyện dược sư phân làm cửu phẩm, thấp nhất là nhất phẩm và cao nhất là cửu phẩm. Mà cửu phẩm Luyện dược tông sư lại được phân ra ba cấp độ khác nhau: Bảo Đan Tông Sư, Huyền Đan Tông Sư, Kim Đan Tông Sư!
Lần trước, khi Tiêu Viêm luyện chế ra Cửu Phẩm Bảo Đan, trình độ của hắn liền được tính là Bảo Đan Tông Sư. Tất nhiên, điều này cũng chưa hề được bất kỳ tổ chức nào nghiệm chứng xác thực. Đến cấp độ này thật ra đã không còn thế lực nào có khả năng khảo hạch cấp bậc của bọn họ nữa. Bởi vì bọn họ chính là những người đứng đầu giới luyện dược.
Về căn bản thì Huyền Đan Tông Sư đã là tồn tại cao nhất trong giới Luyện dược trên đại lục, số lượng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Về phần Kim Đan Tông Sư thì đã gần ngàn năm nay không có ai đạt tới. Bởi vì không người nào có thể luyện chế cửu phẩm Kim Đan...
Kim Đan Tông Sư cũng giống như Đế giai trong truyền thuyết. Đế là cực hạn, không ai sánh kịp!
Với đa số người đang ở đây, Dược điển là cơ hội để họ mở rộng tầm mắt. Trong Dược tộc đã xuất hiện mấy người có thiên phú khiến người khác phải hâm mộ. Có rất nhiều cái tên hiện giờ đều đứng trên đài, mà kẻ được đứng nơi đó thì ít nhất cũng phải có trình độ lục phẩm trở lên. Tất cả Luyện dược sư lập tức tế ra đỉnh lô của mình, cảnh sắc nhìn thật tráng lệ.
Dĩ nhiên, đối với đám người ở đẳng cấp như Tiêu Viêm, cảnh này giống như một đám người lớn đang vây xem bọn trẻ con đánh nhau, không có bất kỳ giá trị nào để tham quan hoc tập. Vì vậy, họ đều vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
Dược điển lần này kéo dài đến mấy ngày rồi mới từ từ kết thúc, nơi này cũng có không ít nhân vật đáng sợ. Vài ngày trôi qua mà thậm chí chuyện nhích người cũng chưa từng thấy.
Khi giai đoạn đầu tiên của Dược điển sắp kết thúc, Tiêu Viêm cũng từ từ mở mắt ra nhìn về những thanh niên trong Dược tộc rồi khẽ gật đầu. Quan sát mấy ngày nay, hắn đã nhìn thấu được sự cường đại của Dược tộc. Không ít người trẻ tuổi có thiên phú cực cao, sau này nếu cơ duyên không nhỏ thì có thể có ngồi lên vị trí những cao quý ở trong giới luyện dược. Có dòng máu mới ưu tú như thế, hẳn Dược tộc có thể không ngừng duy trì vinh quang của mình. Dĩ nhiên, chuyện này cũng có giới hạn của nó. Đổi thay theo năm tháng, nếu Dược tộc không xuất hiện thêm cường giả Đấu đế thì sức mạnh huyết mạch của họ rồi cũng sẽ từ từ khô kiệt như Tiêu tộc. Đến khi đó, tộc nhân Dược tộc có lẽ cũng giống như người thường thôi.
Tất nhiên, thời khắc ấy sẽ tới. Nhưng dù sao, từ giờ đến đó thì vẫn còn rất lâu. Giờ đề cập đến việc này lại có phần xa vời.
Quan sát trong thời gian này, Tiêu Viêm đã nhìn thấy được không ít bóng dáng quen thuộc như Dược Tinh Cực, người từng đưa thư mời Tiêu Viêm tham gia Dược điển. Trải qua mấy năm tu luyện, thuật luyện dược của gã cũng là tiến bộ rất nhiều. Lần đại hội Dược điển lần này cũng có thể chen chân vào top năm, coi như là một thành tích không tệ. Danh vị đệ nhất kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là Dược Thiên, người năm đó cùng Tiêu Viêm gặp qua ở Yêu Hỏa Không Gian, sẽ chiếm được. Hiện thời, gã hẳn là thiếu niên kiệt xuất nhất của Dược tộc, luyện chế ra được Cửu Sắc Đan Lôi, lực áp quần hùng. Thấy vậy, một vài trưởng lão Dược tộc cũng vui mừng hớn hở.
Có điều, sau khi bọn họ vô tình liếc đến Tiêu Viêm đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh Dược lão, nụ cười đắc ý kia mới vừa nở rộ như hoa liền bay mất, chợt hóa thành một bụng buồn bực. Họ sớm nghe được lời đồn Tiêu Viêm đã có thể luyện thành cửu phẩm đan dược, mà đan lôi xuất hiện cũng là Hắc Ma Lôi mạnh hơn một bậc. So sánh với nhau thì Cửu Sắc Đan Lôi của Dược Thiên lại lộ vẻ lờ mờ thất sắc không ít.
Trên quảng trường, sau khi những người trẻ tuổi trong Dược tộc kiểm tra xong, bầu không khí chẳng những không trở nên an tĩnh lại mà ngược lại, càng ngày càng nóng bỏng. Từng ánh mắt nóng rực đảo qua đảo lại trong sân, cuối cùng toàn bộ hướng về những người đang ngồi trên ghế đá. Bọn họ hiểu, cuộc đấu quan trọng và gay cấn nhất trong Dược điển sẽ thuộc về những nhân vật này, những Luyện dược sư đứng đầu trong giới Luyện dược tạo ra, chứ không phải là trận đấu trước đó...
"Ha ha, cuối cùng cũng bắt đầu rồi!" Vào lúc này, Dược lão chậm rãi mở mắt, cảm thụ bầu không khí đang nóng lên trong sân mới cười nói.
Tiêu Viêm cũng mỉm cười khẽ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chén ngọc. Quan sát mấy ngày nay, bản thân hắn vô tình cũng hơi ngứa ngáy tay chân mà.
"Trận đấu quan trọng này, ngoài con ra thì chỉ còn Hồn Hư Tử, Thần Nông Lão Nhân cùng với Vạn Hỏa Trưởng Lão thôi. Ba người này cũng không phải đèn đã dầu. Bàn về kinh nghiệm, dù là ta cũng kém xa bọn họ!" Dược lão nói.
"Dược Đan không ra tay?" Tiêu Viêm ánh mắt liếc mắt một cái nhìn Dược Đan đang ngồi trên ghế chủ vị rồi hỏi.
"Bản thân lão là người đứng đầu một tộc, tự nhiên phải có lòng tự tôn riêng của mình!" Dược lão cười cười, bỗng nhiên trịnh trọng nói:
"Nhưng thuật chế thuốc của lão không hề yếu hơn bất kì ai trong số bốn người các con!""Trên đại lục Đấu Khí, tộc trưởng Dược tộc là thủ lĩnh của tập đoàn Luyện dược sư lớn nhất. Nếu lão không đủ bản lãnh thì làm sao khiến người khác tin phục!?" Tiêu Viêm cười nói, hắn dĩ nhiên hiểu đạo lí cơ bản này. Hơn nữa, cho dù hắn kiêu ngạo đến đâu thì cũng không ngu ngốc đến nỗi khinh thường một cường giả có thực lực kinh khủng cỡ thất tinh Đấu Thánh.
Trong lúc Tiêu Viêm thấp giọng trò chuyện với Dược lão, Dược Đan đang ngồi trên vị trí đầu não cũng chậm rãi đứng dậy. Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người trên hội trường đều hội tụ cả lên người lão.
"Ha ha ha… món khai vị đã dùng xong, bây giờ mới đến món chính thôi! Suy nghĩ trong lòng các vị, lão phu hiểu rất rõ ràng mà!" Đối diện với vô số ánh mắt chăm chú của cả hội trường, Dược Đan cười nhạt rồi nói tiếp:
"Đại hội Dược điển lần này tổng cộng có bốn người thi đấu, mà cho dù lão phu không nói ra thì các vị cũng đều biết được là ai rồi! Trong bọn họ, người giành được chiến thắng cuối cùng sẽ có được danh hiệu Luyện dược sư đệ nhất đại lục! Ta nghĩ, có thể đoạt được danh hiệu đó ở nơi này thì chắc sẽ không ai phản đối sao đâu!""Bốn vị, xin mời vào vị trí!""Hắc hắc, tộc trưởng Dược Đan thật là dứt khoát nha! Lâu nay vẫn nghe đồn Dược điển chính là nơi các Luyện dược sư mạnh nhất trên đại lục Đấu Khí tụ hội, hôm nay tại hạ tới đây chính là muốn mời mọi người chỉ giáo đây! Danh hiệu đệ nhất Luyện dược sư này, Hồn tộc ta cũng có phần hứng thú, cho nên cũng muốn lấy về đó!" Dược Đan vừa nói xong, thân ảnh của Hồn Hư Tử tựa như quỷ mị hiện ra giữa bầu trời, trong tiếng cười mang theo một sự táo tợn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Hừ, Dược tộc là tộc lấy việc chế thuốc nổi tiếng! Danh hiệu này này nên ở lại Dược tộc thì có lẽ sẽ tốt hơn!" Vạn Hỏa trưởng tão hừ lạnh một tiếng. Thân hình chợt lóe lên, giống như kẻ kiêu ngạo kia mà bất ngờ hiện ra ở giữa không trung, đối nhãn cùng Hồn Hư Tử.
Vạn Hỏa trưởng lão vừa tiến ra thì xung quanh lập tức vang dậy những tiếng hoan hô. Nơi đây là sân nhà của Dược tộc, khi nhìn thấy Hồn tộc thì tự nhiên bọn họ cũng sẽ không vui, nhất là khi người này lại muốn lấy đi chiêu bài vinh quang của bọn họ.
"Lão phu cũng không tham vọng quá lớn với hư danh này, nhưng nếu để cho danh tiếng Luyện dược sư đệ nhất đại lục rơi vào trên tay ngươi, thì đối với Luyện dược sư chính là sự sỉ nhục không nhỏ!" Thần Nông Lão Nhân chân đạp trên hư không, thanh trượng tựa như dược thảo trên tay rung động khe khẽ. Lão ta lơ lửng trên bầu trời, giọng nói không mặn không nhạt, nhưng hiển nhiên cũng biểu lộ vẻ cực kỳ chán ghét Hồn Hư Tử. Dù sao danh tiếng của Luyện dược sư Hồn tộc thật sự là quá thối.
"Vạn Hỏa Trưởng Lão, Hồn Hư Tử, Thần Nông Lão Nhân, ba vị này trong giới luyện dược tuyệt đối là đương kim đỉnh cao. Thật phấn khích khi xem trận đấu này đây!"Nhìn ba người trên bầu trời, quảng trường tức thời náo động. Vô số ánh mắt của các Luyện dược sư bắt đầu lóe lên vẻ cuồng nhiệt. Ba người này đều ở tầng thứ mà từ lúc theo nghiệp Luyện dược sư họ đã luôn theo đuổi!
Hồn Hư Tử nhìn Vạn Hỏa Trưởng Lão và Thần Nông Lão Nhân rồi cười khẩy, hai tay chắp sau lưng thể hiện ra khí độ của một tông sư. Không thể nghi ngờ, nếu chẳng đề cập tới nhân phẩm thì thành tựu về thuật chế thuốc của y đích xác khiến cho người ta phải chùn bước.
"Đã có ba người xuất hiện, người cuối cùng là ai đây?"Vô vàn ánh mắt vòng qua vòng lại ba người, cuối cùng đồng loạt dời đi. Sau đó, toàn bộ đều dừng lại trên người thanh niên áo đen đang ngồi trên ghế đá.
Dưới tất cả ánh mắt soi mói ấy, Tiêu Viêm mỉm cười chậm rãi đứng dậy. Thân hình rung lên thoáng hiện ra tàn ảnh rồi bất ngờ xuất hiện trên bầu trời. Ngay tức khắc một tiếng cười trong trẻo vang vọng đã truyền ra.
"Từ lâu đã nghe Hồn Hư Tử tiền bối từng ở Đan tháp trộm nghệ, hôm nay Đan tháp cũng là thành viên của Thiên phủ. Thân là người của Thiên phủ, Tiêu Viêm cũng muốn thay mặt Đan tháp lãnh giáo Hồn Hư Tử tiền bối một phen! Mong vui lòng chỉ giáo!"