Tu La thầm nghĩ trong lòng, nàng một lần nữa gả cho ta chính là hồi báo tốt nhất. Đương nhiên, hắn không nói như vậy, nếu không, Mỹ công tử sẽ sợ hãi.
Thấy Tu La có chút trầm mặc, Mỹ công tử tiếp tục nói: "Nếu có thể, hãy tháo mặt nạ xuống cho ta nhìn được không? Ít nhất cũng để cho ta biết ngươi nhìn như thế nào. Đồ vật của ngươi ta thật không có khả năng nhận. Hôm nay ta tới gặp ngươi, hai ngày này ở đây chờ ngươi, ta hy vọng có thể hiểu rõ ngươi hơn, ngươi rốt cuộc là ai."
Tu La cười khổ nói: "Sao ngươi lại bận tâm chuyện này vậy. Ngươi chỉ cần biết ta làm tất cả là vì ngươi. Ngươi muốn làm gì, ta cũng hoàn toàn ủng hộ ngươi, như vậy là đủ rồi."
Mỹ công tử lắc đầu nói: "Không, không đủ. Nếu là bằng hữu mà không thể thẳng thắn với nhau, thì làm sao có thể làm bằng hữu?"
Lúc này Tu La thật sự có xúc động muốn tháo mặt nạ xuống, để lộ dung mạo của mình ... Nhưng hắn nhịn được. Thân phận Tu La này, về sau dù xuất hiện bên cạnh Mỹ công tử hay làm các chuyện khác cũng dễ dàng hơn nhiều. Đổi lại là thân phận Đường Tam, một là quá gây chấn động, hai là hắn lo Mỹ công tử sẽ nghĩ nhiều. Dù sao, hiện tại Đường Tam cũng mới vừa tròn mười bốn tuổi.
Mười bốn tuổi, tu vi Bát giai, kiến thức nhiều như vậy, hắn phải giải thích như thế nào đây? Tương lai vì bảo hộ nàng, hắn có thể sẽ phải sử dụng Thần Thức của mình, không có khả năng nàng lại không nhìn thấy như lần trước Hải Thần xuất hiện. Bị nàng nhìn thấy, hắn phải giải thích sao đây?
Bọn họ hiện tại còn nhỏ, Đường Tam cũng một mực chờ nàng lớn lên, hắn phải bảo hộ nàng thật tốt, chờ khi nàng sẵn sàng thì hắn không tiếc hết thảy theo đuổi nàng. Thân phận Tu La này thích hợp bảo hộ nàng tốt hơn so với thân phận Đường Tam.
Mà lúc này, Mỹ công tử lại có suy nghĩ khác. Mấy ngày nay nàng vẫn chờ Tu La xuất hiện, trong quá trình này nàng cũng cẩn thận suy nghĩ về quan hệ giữa mình và Tu La. Ban đầu, hắn xuất hiện quá đột ngột, nhưng mỗi khi nàng gặp khó khăn, hắn sẽ xuất hiện bên cạnh nàng. Lúc mới bắt đầu, nàng tràn đầy cảnh giác với hắn, đối với gia hoả thần bí này, nàng vẫn luôn rất cẩn thận. Nhưng hắn hết lần này đến lần khác xuất hiện bên nàng, giúp đỡ và bảo vệ nàng, phòng tuyến trong lòng nàng cũng theo đó dần buông lỏng.
Hai ngày suy nghĩ làm nàng kinh ngạc phát hiện rằng, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã coi hắn là một bằng hữu quan trọng. Thế nhưng là, hắn có bộ dạng như thế nào nàng chưa từng thấy qua.
Cho nên nàng đã hạ quyết tâm, nếu lần này hắn tới thì nhất định phải nhìn thấy dáng vẻ của hắn, cũng hỏi cho rõ ràng hắn rút cuộc là ai.
"Mỗi người đều có bí mật của mình, ta cũng thế. Sở dĩ không thể cho ngươi nhìn thấy dung mạo của ta là vì ta có chuyện không thể nói." Tu La than nhẹ một tiếng, khẽ nói: "Nếu như ngươi không chấp nhận hình dạng này của ta, ta cũng không có biện pháp nào khác. Ngươi hãy xem ta là sứ giả trời cao phái xuống thủ hộ ngươi đi. Dù ngươi nhìn ta như thế nào, khi ngươi cần, ta nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi. Hai món đồ này là ta liều mạng có được, ta chỉ hy vọng nó có thể trợ giúp cho ngươi. Dù sao, ngươi còn trẻ, con đường ngươi cần đi còn rất dài. Lần khảo hạch này đối với ngươi cực kỳ quan trọng, nếu như ngươi không thông qua khảo nghiệm thì chuyện gì sẽ xảy ra, ngươi đã nghĩ đến chưa? Dù ngươi muốn chất vấn ta, hoặc có ý gì khác, hãy thông qua khảo hạch này rồi nói tiếp."
Vừa nói, cổ tay Tu La nhẹ nhàng lắc một cái, Vận Khí Chi Thạch và tấm gương đã bay về phía Mỹ công tử.
Cảm nhận được ngữ khí của hắn xuất hiện chút biến hoá, Mỹ công tử theo bản năng nhận lấy. Ánh mắt của hắn nhìn qua có chút u buồn, thương cảm nhưng sâu trong đó phảng phất có vô số cố sự xuất hiện. Trong chớp mắt này, Mỹ công tử dường như thấy được cố nhân.
Sứ giả trời cao phái xuống thủ hộ nàng sao?
Sau đó nàng thấy Tu La giơ hai tay lên, tay trái vạch trên ngón trỏ tay phải một đường, sau một khắc, một giọt huyết dịch tràn ngập hơi thở nóng bỏng và quang mang kỳ dị bị hắn ép ra ngoài. Đó là một giọt tinh huyết a!
Đối với bất kỳ cường giả nào, tinh huyết đều là tồn tại quan trọng trong cơ thể. Một người chỉ có thể ngưng tụ vài chục giọt tinh huyết, bất kỳ giọt nào cũng vô cùng trân quý.
Giọt tinh huyết kia nhảy lên từng ngón tay Tu La, tản ra hào quang kỳ dị. Nó làm Mỹ công tử có cảm giác run rẩy từ trong linh hồn, dường như bên trong tinh huyết kia có ẩn chứa nhiều thứ nàng quen thuộc.
"Hôm nay ta thề bằng máu của mình. Trong suốt cuộc đời ta,
dù thuận lợi hay khó khăn,
dù cường đại hay nhỏ yếu,
dù già hay trẻ,
dù con đường phía trước như thế nào,
ta sẽ vĩnh viễn thủ hộ bên người Mỹ công tử,
vĩnh viễn không để nàng gặp nguy hiểm,
vĩnh viễn làm bạn bên người nàng,
vĩnh viễn không phản bội nàng.
Nếu làm trái lời thề, thiên địa không dung, ngũ lôi oanh đỉnh."
Nói xong, hai tay hắn vạch trên không trung một đường kỳ dị, giọt tinh huyết kia tự nhiên phun ra trên không trung, ngưng tụ thành một đường vân kỳ lạ. Một đạo huyết quang cơ hồ trong nháy mắt từ trên người Tu La phóng lên trời. Mặc dù chỉ loé lên rồi biến mất, nhưng trong chớp mắt này, khí tức trên người hắn đã thay đổi mạnh mẽ.
"Huyết thệ!" Mỹ công tử la thất thanh, ngay bây giờ, nàng thậm chí có chút luống cuống. Nàng tuyệt đối không nghĩ đến, khi mình muốn nhìn dung mạo thật của hắn, Tu La lại dùng phương thức như vậy chứng minh với mình tâm của hắn.
"Ngươi không cần làm như vậy, thật xin lỗi." Trong lòng Mỹ công tử trong nháy mắt đầy hối hận, "Tinh huyết rất trân quý, tiêu hao như vậy sẽ thật lâu mới khôi phục được. Thật xin lỗi, ta, ta không nên bốc đồng như thế, ta ..."
Tu La mỉm cười lắc đầu, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói, "Không có việc gì, như vậy cũng có thể làm cho ngươi an tâm. Hiện tại ta không tháo mặt nạ xuống thật là có nỗi khổ tâm riêng. Có một ngày khi có cơ hội, ta nhất định sẽ là người đầu tiên tháo mặt nạ xuống. Tin tưởng ta, đây chỉ là vấn đề thời gian. Ta sẽ bảo hộ ngươi thật tốt."
Vì thê tử mà phát huyết thệ đáng là gì đâu? Dù phải đánh đổi cả mạng sống, hắn cũng sẽ không do dự. Giống như kiếp trước, nàng cũng vì mình mà hy sinh.
Huyết thệ là lời thề nghiêm trọng nhất trên Yêu Tinh Đại Lục, không có bất kỳ chủng tộc nào dám tuỳ tiện phát huyết thệ, bởi vì dù chủng tộc nào, lực lượng cũng bắt nguồn từ huyết mạch. Một khi bị huyết mạch phản phệ, không hề nghi ngờ là phải chết.
Sau khi phát huyết thệ, từ nơi sâu xa trong lòng, Mỹ công tử cảm giác được mình và Tu La có thêm một tầng liên hệ, mà lần huyết thệ này cũng làm nàng không còn hoài nghi mục đích Tu La tiếp cận mình. Tu La đã dùng phương thức như vậy để giải toả mọi nỗi lo trong lòng nàng.
"Cất nó đi, coi như là ta cho ngươi mượn. Chờ sau khi ngươi thông quả khảo hạch gia tộc thì trả lại cho ta." Tu La khẽ cười nói.
Nhìn nàng có chút luống cuống, hắn cũng cảm thấy đau lòng, nhưng nếu không làm như vậy, hắn không cách nào xoá bỏ lo nghĩ trong lòng nàng. Còn tiêu hao giọt tinh huyết này, hắn vẫn có biện pháp khôi phục nhanh chóng.
Mỹ công tử cúi đầu xuống, nói: "Cảm ơn ngươi."
Tu La lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn. Ngươi ăn cơm chưa? Nếu được, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm?" Hắn hiện tại chỉ muốn có thêm thời gian ở cùng với nàng.
Mỹ công tử lại lắc đầu, nói: "Không được, mụ mụ đang chờ ta trở về ăn cơm, ta đã đáp ứng nàng về nhà ăn cơm."
Trong lòng Tu La lập tức dâng lên một nỗi thất vọng, nhưng vẫn gật nhẹ đầu, nói: "Vậy được rồi, ngươi về sớm một chút, trời sắp tối rồi."
"Ừm, vất vả ngươi trở về từ phương xa, chỉ vì gặp ta một lần. Vậy sau này ta vẫn ở nơi này chờ ngươi được không?" Mỹ công tử nói.
Tu La gật gật đầu nói: "Tuỳ thời đều có thể. Dù ta ở chỗ nào, sẽ tận lực trở về trong ba ngày."
Mỹ công tử ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp. Nàng thực sự không biết nên làm thế nào với tình cảnh trước mặt.
"A, đúng rồi. Ta có chuyện muồn làm phiền ngươi." Mỹ công tử đột nhiên nhớ ra điều gì đó."