Tiểu vị diện, thân từng là Thần Vương Đường Tam đã nhìn thấy nhiều rồi. Có những vị diện đặc biệt do tinh thần ý chí cường đại ngưng tụ mà thành, có một số lại xuất hiện do mảnh vỡ không gian. Tổng thể mà nói, những tiểu vị diện này đều phải nương tựa vào một vị diện chủ để tồn tại lâu dài, nếu không chúng sẽ tiêu tán trong một thời gian ngắn.
Mà tiểu vị diện Địa Ngục Hoa Viên này chính là nương nhờ vào Pháp Lam tinh, hơn nữa còn do Tổ đình khống chế.
Khi thu được một chút tin tức về Địa Ngục Hoa Viên, Đường Tam đã cẩn thận phân tích và dự đoán về nơi này.
Đầu tiên, tất nhiên nơi này là một tiểu vị diện riêng biệt ký sinh vào vị diện chủ, hai là bản thân chỗ này không đủ ổn định, nếu không sẽ không xuất hiện tình huống Thần cấp trở lên không cách nào đi vào được.
Nói chính xác hơn, không phải Thần cấp không cách nào tiến vào, mà là nếu cường giả Thần cấp tiến vào có khả năng làm cho không gian sụp đổ, từ đó làm cả vị diện sụp đổ.
Mặt khác, trong tiểu vị diện này hẳn không lấy được những vật phẩm tốt, hoặc vật phẩm tốt đã sớm bị lấy đi sạch sẽ, nếu không cũng sẽ không lấy nó làm nơi tiến hành đoàn chiến.
Tổng lại, Đường Tam nhận định Địa Ngục Hoa Viên là một chiến trường tràn ngập nguy hiểm.
Vừa nhớ lại phán đoán của mình, xung quanh đột nhiên trống rỗng, sau đó hắn thấy mình rơi xuống. Cảnh vật trước mắt đã khôi phục bình thường, tiếng kinh hô từ bên người truyền đến.
Đường Tam không đi xem, tay phải quơ ra, đem Độc Bạch bắt lấy. Bên kia, đôi kim sí của Trình Tử Chanh đã dãn ra, hai tay phân biệt bắt lấy Cố Lý cùng Vũ Băng Kỷ.
Dưới chân Đường Tam là quang diễm đỏ rực, hắn thôi động không khí chậm rãi hạ xuống.
Bọn họ đúng là xuất hiện trên không trung, nhưng cách mặt đất không xa lắm, ước chừng là mười mét.
Đường Tam theo bản năng nhìn xung quanh, đồng thời cấp tốc mở ra Tinh Thần Lực, thăm dò ngoại giới.
Đập vào mi mắt là một thế giới kỳ diệu.
Bầu trời tối đen phảng phất như đang ở trong bóng tối nhưng kỳ lạ thay, dưới đất lại sáng rõ. Ánh mắt nhìn xuống dưới đất thấy có rất nhiều loài hoa tản ra quang mang khác biệt. Ánh sáng dìu dịu thật nổi bật dưới trời đêm làm cho người ta có cảm giác hoa mắt thần mê.
Đây chính là Địa Ngục Hoa Viên!
Trong đầu nhớ lại tin tức từ chỗ Hứa Tự Nhiên, Đường Tam khống chế thân hình rơi xuống một vị trí, phía sau Trình Tử Chanh vội vàng đuổi theo. Nàng đập rung hai cánh, cũng rơi xuống chỗ đó.
Một trong những tin tức trọng yếu về Địa Ngục Hoa Viên mà Hứa Tự Nhiên nói cho Đường Tam là, nhiệt hoa là an toàn, còn hàn hoa là nguy hiểm. Nhưng khi tiếng ca vang lên, an toàn cùng nguy hiểm sẽ xen kẽ nhau. Đây là quy tắc của Địa Ngục Hoa Viên.
Lúc này, bọn họ đang rơi xuống một bụi nhiệt hoa.
Các bông hoa xung quanh có màu hồng nhạt, màu cam, màu đỏ nhạt. Có nhành hoa cao đến vài thước, cũng có nhành chỉ cao vài tấc. Sau khi bọn họ rơi xuống bụi hoa liền được đoá hoa che chở.
"Nơi này thật đẹp a!" Trình Tử Chanh nhẹ nhàng nói. Nàng là nữ nhi, xung quanh đều là hoa đang phát sáng tự nhiên sẽ gây xúc động với nàng.
Vũ Băng Kỷ nhẹ nhàng đập nàng một chút, Trình Tử Chanh lập tức im lặng. Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Đường Tam.
Đường Tam cũng nhìn các đồng bạn, mỉm cười nói: "Thời khắc săn gϊếŧ, bắt đầu!"
Địa Ngục Hoa Viên.
Quy tắc đoàn chiến: Tất cả đoàn đội tiến vào Địa Ngục Hoa Viên chỉ có mục tiêu là tìm kiếm lối ra. Trong Địa Ngục Hoa Viên rộng lớn cũng chỉ có một lối ra. Mỗi khi tiếng ca vang lên, mọi người sẽ cảm ứng được lối ra. Vào lúc đó, nhiệt hoa cùng hàn hoa sẽ trao đổi.
Sau mỗi lần tiếng ca vang lên, hàn hoa sẽ nhiều hơn, nhiệt hoa sẽ ít đi. Nếu ở trong phạm vi của hàn hoa, dù ở trên trời hay dưới mặt đất, đều sẽ nhận công kích.
Mỗi lần Địa Ngục Hoa Viên mở ra sẽ tương ứng với bảy ngày thời gian. Số lần tiếng ca vang lên không rõ, nhưng khi toàn bộ không gian đều là hàn hoa thì Địa Ngục Hoa Viên sẽ phong bế, không ai có thể ra ngoài.
Trong tất cả số người tiến vào chỉ có một nửa có thể đi ra. Nói cách khác, nếu như có hơn một nửa tổng số người tới lối ra thì nhất định phải gϊếŧ chết một phần trong đó, để số người còn lại thấp hơn một nửa trở xuống mới có thể mở cánh cửa đi ra ngoài. Người chết sẽ hoá thành chất dinh dưỡng cho Địa Ngục Hoa Viên.
Nghe nói vì duy trì sự tồn tại của chỗ này nên mới chọn nó là nơi thực hiện đoàn chiến.
Lúc này bọn họ mới tiến vào, vừa rồi khi còn ở trên không, Đường Tam quan sát thấy số nhiệt hoa chiếm khoảng hai phần ba diện tích. Nói cách khác, lúc này không gian sinh tồn là lớn nhất.
Đường Tam không có nóng lòng hành động, thực tế, trước khi tiếng ca vang lên lần thứ nhất, bọn họ cũng không biết hướng lối ra, nên không thể di động.
Độc Bạch đã cầm hai thanh Chư Cát Thần Nỏ trong tay, đây chính là vũ khí của hắn.
Đường Tam nhẹ nhàng chạm vào một nhành hoa màu hồng phấn, nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ xung quanh.
Đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp, đoá hoa này truyền đến sự ấm áp. Sự ấm áp đó làm cho người ta có cảm giác thư sướng, hận không thể ở nơi này ngủ một giấc, thậm chí muốn mãi mãi ở lại nơi này.
Cùng lúc đó, hắn cảm nhận được thiện ý từ những bông hoa này. Bên trong những bông hoa này dường như có một cỗ năng lượng kỳ lạ, nó không đến từ thực vật, mà là một tồn tại kỳ dị Đường Tam cũng không thể nói ra. Có khí tức không gian, thời gian, còn có một số thứ không thể nói rõ.
Đường Tam ngồi xổm xuống quan sát mặt đất.
Dưới đất giống như là bùn đất, cũng đen như bầu trời. Nhưng khi Đường Tam chạm nhẹ vào đó thì giống như bị điện giật mà thu tay lại.
Bởi vì khi hắn chạm tay vào đó liền cảm nhận được ác niệm ngập trời, nó giống như vòng xoáy thôn phệ ý chí tinh thần của mình. Nhưng kỳ quái là, hắn đang đứng trên mặt đất lại có cảm giác như vậy.
Hắn còn cảm nhận được có sự tương tác giữa những bông hoa này và mặt đất. Dường như những bông hoa này đang giải phóng năng lượng tích cực chống lại ác niệm trong mặt đất.
Tin tức về Địa Ngục Hoa Viên, Hứa Tự Nhiên cũng chỉ nói cho hắn những gì hắn vừa nghĩ tới, ngoài ra không còn gì khác. Kể cả những Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc đã rời khỏi Địa Ngục Hoa Viên cũng không mang ra quá nhiều tin tức, hoặc là nên nói, bọn chúng căn bản không hiểu rõ nơi này tồn tại như thế nào.
Độc Bạch hai tay nắm Chư Cát Thần Nỏ, cười hì hì nói: "Loại địa phương này liền xem bản lãnh của ta đi. Ta thi triển Thiên Hồ Chi Nhãn giúp mọi người tiến lên, chúng ta nhất định sẽ tìm được đội ngũ kia trong thời gian sớm nhất. Sau đó thu thập những kẻ đến sau, thật hoàn mỹ!"
Vừa nói con mắt của hắn đã nổi lên bạch quang, trên đỉnh đầu, quang ảnh Tam Vĩ Thiên Hồ chậm rãi nổi lên.
Độc Bạch nói có đạo lý, phải đi theo hướng nào? Còn có điều gì tốt hơn khi được vận khí dẫn dắt đây? Hơn nữa, vận khí cũng có thể để bọn họ đi qua nơi toàn nhiệt hoa, sẽ không bởi vì tiếng ca mà biến thành sắc lạnh.
Chỉ có Đường Tam lông mày cau lại, nhưng hắn không có ngăn cản Độc Bạch, chỉ dùng ánh mắt sáng rực nhìn hắn.
Nhưng trong chớp mắt khi Tam Vĩ Thiên Hồ dần thành hình, đồng tử Đường Tam đã co rút lại.
Quang ảnh Tam Vĩ Thiên Hồ vừa xuất hiện đột nhiên chuyển từ màu trắng sang đen, ngay sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện. Bên cạnh bọn họ vốn là nhiệt hoa cơ hồ trong nháy mắt liền chuyển thành hàn hoa. Trong chốc lát, sát khí bao trùm toàn bộ năm người chiến đội Sử Lai Khắc.