Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

[Đấu La Đại Lục 3] Long Vương Truyền Thuyết

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

----------------------------------------------

Nghe xong Mộ Thần nói lời này, Mang Thiên kinh ngạc hỏi: "Có phải hay không như vậy là quá mau? 30 tuổi liền phải xung kích Thánh cấp Hồn Đoán Tạo?"

Mộ Thần khẽ mỉm cười, "Muốn đi xa, phải dậy sớm. Hàm nghĩa của của câu này nghĩa là người ta chỉ có ở lúc còn trẻ, tinh lực dồi dào, nhân đó mới có thể chóng đạt được thành tựu. Khi ngươi đã lớn tuổi, bất kể là thân thể hay ngộ tính ít nhiều đều chịu ảnh hưởng. Ta cho hắn quy hoạch thoạt  nhìn có vẻ rất sớm, nhưng ngươi đừng quên, trên thực tế hiện tại hắn mới chỉ có 9 tuổi, khoảng cách 30 tuổi còn đến 21 năm. 21 năm nếu còn không đạt được mức này, vậy thì tương lai càng khó đạt đến cấp bậc kia. Vũ Lân, tinh thần lực của ngươi hiện tại đang ở cấp độ nào?

Đường Vũ Lân nói: "66, ngày hôm nay con vừa mới khảo nghiệm tinh thần lực tại học viện."

"Linh Thông cảnh?" Mộ Thần cùng Mang Thiên đồng thanh, trong mắt hiện rõ sự khiếp sợ.

Chín tuổi Linh Thông cảnh, có nghĩa gì, bọn họ đều quá rõ ràng.

Mộ Thần bật thốt lên: "Chẳng trách ngươi ở phương diện đoán tạo ngộ tính lại mạnh như vậy, hóa ra là do tinh thần lực. Rất tốt, xem ra, ta không cần lo lắng vấn đề dung hợp Hồn Linh của ngươi nữa. Ngươi cần nỗ lực tu luyện hồn lực. Phương diện này học viện nhất định phải so với Hiệp Hội càng thêm am hiểu. Tương lai nếu ngươi cần thiên tài địa bảo gì, Hiệp Hội sẽ tận lực trong phạm vi của mình giúp đỡ ngươi.

Đường Vũ Lân nói: "Lão sư, về tài nguyên tu luyện, con tin tưởng con có khả năng dùng tài năng rèn đúc mà tự cung cấp cho bản thân mình. Chỉ cần Hiệp Hội có thể giúp con tìm mua một số thiên tài địa bảo cần thiết, tiền còn có thể lo liệu được.

Thu nhập tăng lên, cộng với bản thân có lẽ cách cấp bậc Đoán Tạo Sư cấp 4 không quá xa, hắn hoàn toàn tin tưởng điều này.

Đây là trong tình huống hắn vẫn muốn dành phần lớn thời gian cho học tập, với khả năng và tỉ lệ thành công cao của mình, nếu muốn, Vũ Lân dư sức kiếm đủ tiền nuôi một gia đình giàu có.

Mộ Thần không nóng lòng chỉ điểm Đường Vũ Lân luyện tập rèn đúc, chỉ cùng hắn ước định lần tiếp theo cần tới Hiệp Hội là khi nào.

Mang Thiên lưu lại cùng Mộ Thần trao đổi, hai vị lão sư để Đường Vũ Lân về học viện trước.

Trả nhiệm vụ, lĩnh tiền, Đường Vũ Lân lúc này mới rời khỏi Đoán Tạo Sư Hiệp Hội.

Tâm tình của hắn rất tốt, Mộ Thần hội trưởng, chính là Thánh Tượng cấp tồn tại đó! Có được vị lão sư thứ hai như vậy hướng dẫn mình đoán tạo thuật, liền tránh được rất nhiều đường vòng, hơn nữa còn có tài nguyên của hiệp hội chống lưng. Bốn loại ngàn năm linh vật để giải trừ phong ấn hẳn không còn quá khó tìm nữa. Chỉ cần…đủ tiền là được.

Nỗ lực học tập rèn đúc, nỗ lực gia tăng hồn lực, trước năm 15 tuổi đột phá đạo phong ấn thứ hai. Đường Vũ Lân đã có mục tiêu sáng tỏ cho mình.

Hắn còn nhớ rõ ràng lời Lão Đường từng nói, sau khi đột phá phong ấn tầng hai, sẽ có niềm vui bất ngờ. Vậy niềm vui bất ngờ cuối cùng sẽ là cái gì đây?

Sau khi đột phá phong ấn tầng thứ nhất, Long Lân, Kim Long Trảo đã giúp tổng thể thực lực của hắn tăng lên rất lớn. Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến hắn có thể cùng các thiên tài khác gia nhập Linh Ban. Đợi mở ra được đạo phong ấn thứ hai, chắn hẳn mình và bọn họ có thế thực sự ở cùng một cấp độ. Chỉ là, hiện tại hồn lực của hắn quả thực có chút yếu nhược.

Tuy rằng hồn lực đã gần đạt tới cấp 14 nhưng Đường Vũ Lân cũng cảm giác được hiệu quả của Kim Long Vương phong ấn tầng một đã dần biến mất. Nói cách khác,  hồn lực của hắn cũng không thể nhanh chóng tăng lên như mấy hôm vừa qua. Võ Hồn Lam Ngân Thảo, để tăng tu vi xem ra vẫn còn một con đường dài dằng dặc phía trước! Kim Long Vương tinh hoa mang đến cho Lam Ngân Thảo sự biến dị giúp nó trở nên mạnh mẽ, nhưng tựa hồ cũng không làm tốc độ tu luyện của mình tăng lên bao nhiêu.

Vừa suy nghĩ tương lai con đường tu luyện, Đường Vũ Lân đã đi ra khỏi cửa lớn của Hiệp Hội.

"Này!" Một tiếng hô hoán đem Đường Vũ Lân từ trong tầm tư tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Mộ Hi đứng ở cửa cách đó không xa nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt phức tạp.

"Chào học tỷ” Đường Vũ Lân nhìn thấy nàng, cũng sững sờ. hắn trong lòng đối với Mộ Hi cũng không có ấn tượng quá tốt, dù sao vị học tỷ này đã từng ăn hiếp hắn trước đây a!

Mộ Hi nói: "Ngươi bái cha ta làm sư phụ, hẳn phải gọi là là sư tỷ mới đúng!”

"Chào sư tỷ” Đường Vũ Lân ngoan ngoãn nghe lời, sư tỷ! Đúng thật phải gọi là sư tỷ!

"Về học viện à?" Mộ Hi hỏi.

"Ừm." Đường Vũ Lân gật gật đầu.

Mộ Hi nói: "Vậy đi thôi." Vừa nói nàng vừa bước về phía trước.

Đường Vũ Lân vội vàng đuổi tới, gãi đầu một cái, hắn không hiểu tại sao Mộ Hi lại đến tìm mình để cùng đi về học viện.

"Nói cho tỷ nghe một chút về cách nhìn của đệ đối với Trầm Ngân!" Mộ Hi hỏi.

Thảo luận rèn đúc? Cái này Đường Vũ Lân đúng là rất hợp ý, tuy rằng Mộ Hi đẳng cấp Đoán Tạo Sư hơi thấp, nhưng nàng thuở nhỏ đã cùng Mộ Thần học tập đoán tạo thuật, phương diện cách nhìn so với mình hẳn phải tốt hơn nhiều.

"Trầm Ngân tính chất chặt chẽ, kết cấu bên trong dạng hạt tròn, trong quá trình đoán tạo, đệ có thể từng bước cảm nhận được những hạt tròn này dần biến hóa, khoảng cách giữa những hạt tròn này được thu hẹp dần, khi đạt đến tận cùng, Ngàn Rèn cơ bản hoàn thành. Bản thân Trầm Ngân đối với Ngàn Rèn cũng có vẻ phi thường yêu thích. Vì lẽ đó, đệ có thể thấy được cảm xúc sung sướng của chúng, còn chúng sẽ tự nói cho đệ biết dùng bao nhiêu lực làm cho bọn chúng cảm thấy thoải mái hơn. Như vậy, quá trình Ngàn Rèn cũng sẽ hiệu quả hơn nhiều" Đường Vũ Lân không hề giấu diếm đem cảm ngộ của mình đối với Thiên Đoán Trầm Ngân* nói ra.

* Ở đây mình dùng từ gốc Thiên Đoán Trầm Ngân đối với thành phẩm có vẻ thuận tai hơn Ngàn Rèn Trầm Ngân nhỉ?

"Kim loại tự mình nói cho ngươi?" Nghe hắn nói xong, Mộ Hi rõ ràng hơi kinh ngạc, bởi vì câu nói này, khi nàng còn rất nhỏ đã từng nghe Mộ Thần nói qua.

Khi đó, nàng hỏi phụ thân, rèn đúc phải làm thế nào? Mộ Thần ngay lúc đó trả lời rằng kim loại sẽ tự mình nói cho con.

Dù cho Mộ Hi cao ngạo, lúc này cũng không kiềm được cảm giác thán phục. Đây chính là hắn tự mình cảm ngộ ra a!

Thiên Đoán, hẳn chính là đi tìm hiểu ý niệm bản thân kim loại đi.

Đoạn đường còn lại, Mộ Hi vẫn duy trì trạng thái trầm tư. Đường Vũ Lân cũng vui vẻ đến không cần nói gì khác, tự mình ngẫm lại những chuyện vừa xảy ra.

Hai người liền duy trì tư thế trầm mặc như thế trở lại Đông Hải học viện.

Trời đã ngả tối.

Đi tới cổng ký túc xá, Đường Vũ Lân đột nhiên nhìn thấy trên bậc thang có một người đang ngồi, vừa vặn chặn hết cánh cửa, mà lúc này Mộ Hi vẫn còn đang bảo trì trạng thái trầm mặc, cũng không nhìn thấy người kia, vẫn đi thẳng tới.

"Sư tỷ cẩn thận." Đường Vũ Lân vội vàng nắm lấy tay nàng, giúp nàng không thực sự đâm vào người nọ.

Mộ Hi chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh từ trên cánh tay truyền đến, nàng theo bản năng hất tránh, nhưng cánh tay kia dù nhỏ bé nhưng vẫn không nhúc nhích.

Sức lực thật lớn, quả nhiên trời sinh Thần lực.

Trên bậc thang người kia cũng thuận theo đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Vũ Lân, "Ngươi rốt cục cũng trở về."

"Là ngươi." Đường Vũ Lân hơi kinh ngạc nhìn sang, người ngồi ở trên bậc thang chính là bạn học cùng Linh Ban, Cốt Long Vương Chiến Hồn Sư Vương Kim Tỳ.

Vương Kim Tỳ sắc mặt nhìn qua có chút tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy Đường Vũ Lân, trong ánh mắt rõ ràng có thêm chút ánh sáng.

"Có thể thả ta ra được rồi" Mộ Hi thanh âm lạnh lùng truyền đến.

"Xin lỗi." Đường Vũ Lân liền thả vội cánh tay đang nắm lấy Mộ Hi.

"Ồ, Tiểu Hi, các ngươi quen nhau à!" Đúng lúc đó, một âm thanh êm tai từ phía sau truyền đến. Đường Vũ Lân quay đầu lại, nhìn lên, nhất thời sáng mắt lên.

Âu Dương Tử Hinh mặc một thân đồ thể thao màu trắng cười tươi rói đứng ở nơi đó, dựa vào cửa túc xá, trong ánh đèn, vẻ mỹ lệ của nàng lại càng thêm nổi bật, đôi chân dài thẳng tắp, dáng người săn chắc, hoàn toàn tràn ngập thanh xuân sức sống.

Lớp 1 năm 5? Các nàng là bạn học cùng lớp.

"Tử Hinh? Ngươi tới đây làm gì?" Nhìn thấy nàng, Mộ Hi sắc mặt rõ ràng khá hơn một chút.

Âu Dương Tử Hinh đi đến bên người nàng, kéo lại cánh tay của nàng, kề vào tai nàng thấp giọng nói vài câu gì đó.

Mộ Hi mặt cười hơi đỏ lên, "Đi thôi, chúng ta về thôi!" Nàng nói xong liền lôi kéo Âu Dương Tử Hinh đi về phòng ký túc xá của mình.

Âu Dương Tử Hinh hướng về phía Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, phất phất tay. Nhìn bóng lưng của nàng rời đi, Đường Vũ Lân trong đầu không khỏi vang vọng câu nói của Tạ Giải khi trước.

Mỗi một người thiếu niên trong lòng đều có một vị học tỷ.

Nàng chính là học tỷ trong lòng mình sao?

Đường Vũ Lân chợt tự rùng mình một cái, mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Bất quá, nàng thật đẹp, đẹp tuyệt vời!

Vương Kim Tỳ đã đứng lên, đi đến trước mặt Đường Vũ Lân nói, "Ta có việc muốn cùng ngươi trao đổi, hiện tại ngươi có thời gian không?”

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: "Ngươi ở nơi này đợi đã lâu như vậy, ta nói không tiện cũng không thích hợp. Đi thôi, ta sẽ đi cùng ngươi”

****

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ tangthuvien.vn

* Vì sau khi kiểm tra, mình phát hiện thấy bản convert bên truyencv.com bị thiếu mất một số chap nên mình bổ sung cho đủ số lượng.

Để thống nhất với truyencv, những chap thiếu mình sẽ đặt stt theo chap liền trước.

---------------------------------------------

Chương 118.2: Vương Kim Tỳ không biết giải quyết thế nào (soạn bổ sung)

Vương Kim Tỳ nói: "Đi đến chỗ của ta!” Bọn hắn hiện tại là học viên đặc thù có phòng túc xá của riêng mình, cũng không cần lo lắng bị người khác quấy rầy.

Mộ Hi cùng Âu Dương Tử Hinh đi vào hành lang, nàng có chút nghi hoặc hướng về Âu Dương Tử Hinh hỏi: "Ngươi quen biết Đường Vũ Lân?"

Âu Dương Tử Hinh nhẹ gật đầu, nói: "Xem như cũng có quen biết. Mỗi buổi sáng dậy sớm chạy bộ cũng có gặp qua. Tiểu học đệ cũng thật là đáng yêu, xinh trai! Ta nhìn thấy vừa rồi hắn kéo cánh tay của ngươi, chẳng lẽ nói, giữa các ngươi...? Hì hì!!"

Mộ Hi khuôn mặt đỏ lên, "Ngươi đừng nghĩ lung tung, ta cùng hắn có thể là quan hệ như thế nào cơ chứ? Nửa điểm quan hệ cũng đều không có!" Nàng không ngớt lời phủ nhận, thậm chí ngay cả việc Đường Vũ Lân là đệ tử của cha mình cũng không muốn thừa nhận.

Âu Dương Tử Hinh vẻ mặt cười xấu xa nhìn nàng, "Thật sự không có cái gì sao? Vậy sao ngươi bị hắn nắm tay mà vẫn chưa phát tác? Cái này cũng không giống với phong cách của Hỏa Diễm Nữ Vương của chúng ta nha! "

Mộ Hi nói: "Chán ghét, không được gọi ta là Hỏa Diễm Nữ Vương. Trở về nghỉ ngơi đi!" Các nàng không chỉ là đồng học cùng lớp, lại còn là bạn thân, ở chung một phòng.

"Tử Hinh, ngươi đối với Đường Vũ Lân có ấn tượng gì?" Vừa lên lầu, Mộ Hi vừa nói.

"Rất tốt nha! Tiểu học đệ nhìn qua có chút ngại ngùng bẽn lẽn, bất quá, thiên phú của hắn thực sự rất không tồi. Linh Ban năm nhất mới được thành lập kia tựa hồ cũng có hắn. Tốc độ rất nhanh, về phương diện chạy bộ, ta chạy không lại hắn. À, dưới tình huống không sử dụng hồn lực." Âu Dương Tử Hinh nói.

"Ừm." Mộ Hi nhẹ gật đầu.

"Còn nói không có gì sao? Ngươi lúc nào lại thèm quan tâm tới nam nhân khác. Bất quá, niên kỷ chênh lệch của các ngươi cũng có chút lớn nha, hắn ít gì cũng nhỏ hơn ngươi 3, 4 tuổi gì đấy! Bất quá, nữ lớn hơn 3 tuổi, tựa hồ cũng không phải là không có khả năng thành đôi!"

"Ngươi còn nói!!" Mộ Hi căm tức đánh về phía Âu Dương Tử Hinh; Âu Dương Tử Hinh cười cười tránh qua, né khỏi tầm tay nàng.

Đường Vũ Lân đi theo Vương Kim Tỳ đến phòng ký túc xá của hắn.

Đóng cửa lại, Vương Kim Tỳ mời Đường Vũ Lân ngồi xuống. Hắn cũng không có phương thức liên lạc với Đường Vũ Lân. Hôm nay đi đến phòng của Đường Vũ Lân tìm mãi cũng không tìm được, về sau hỏi Tạ Giải, mới biết được Đường Vũ Lân đi ra ngoài, nhưng không biết lúc nào mới trở về. Cho nên hắn cũng chỉ có thể yên lặng ngồi đó, một mực chờ đợi.

Ngồi xuống, Vương Kim Tỳ ngược lại đã trầm mặc, cúi đầu, tựa hồ đang nghĩ đến thứ gì đó.

Đường Vũ Lân mơ hồ có thể đoán được điều hắn muốn nói, nhưng cũng không tiện trực tiếp hỏi.

Rút cuộc, hồi lâu sau, Vương Kim Tỳ ngẩng đầu, nói: "Võ Hồn của ngươi, tựa hồ đối với ta có tác dụng áp chế. Ta biết không nên nghe ngóng, nhưng ta muốn biết rõ là chuyện gì xảy ra."

Đường Vũ Lân nhíu mày, "Ta tựa hồ không nên nói cho ngươi biết bí mật của riêng mình!?"

Vương Kim Tỳ nhìn về phía hắn, "Thực xin lỗi, ta biết rõ ta không nên hỏi, nhưng mà, những ngày này, trong đầu ta tất cả đều là những vật này. Căn bản không có cách nào yên tĩnh tu luyện, cho nên hôm nay mới tới tìm ngươi. Nếu như ngươi thật sự không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà, ta thật sự rất muốn biết rõ, vì cái gì lại sẽ xuất hiện loại tình huống này?"

"Võ Hồn của ta là Cốt Long Vương. Sau khi Võ Hồn thức tỉnh, ta biết ngay mình đã có được một Võ Hồn vô cùng cường đại mà hiếm thấy, Hắc Ám thuộc tính, Cường Công Hệ, kiêm Lực Lượng Hình. Thuộc tính có nhiều ưu thế, nếu như tương lai ta có thể tu luyện tới trình độ nhất định, hoặc là có được Hồn Linh thích hợp, thậm chí còn có thể phi hành. Hồn lực của ta cũng là làm ít hưởng nhiều. Ta vẫn cho rằng, ta nhất định có thể trở thành một Hồn Sư cường đại mà ưu tú, cũng một mực luôn nỗ lực cố gắng phát triển theo hướng này. Mãi đến khi gặp ngươi!"

"Trước kia ta có nghe lão sư nói qua, Võ Hồn có khả năng tương khắc. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, tương khắc sẽ lợi hại như thế. Võ Hồn của ngươi, tự nhiên sẽ đối với Võ Hồn của ta sinh ra tác dụng áp chế cực lớn, khiến cho thực lực của ta căn bản không có cách nào triển khai. Ta bắt đầu hoài nghi…hoài nghi mình khắc khổ tu luyện như vậy còn có ý nghĩa gì hay không? Ta cố gắng nữa, dưới tình huống thuộc tính áp chế, căn bản cũng không có biện pháp nào cùng ngươi chống lại. Ta rất khốn nhiễu, cho nên, mới bất đắc dĩ tới tìm ngươi. Nếu như ngươi không muốn nói, vậy thì thôi, xong!"

Một lời vừa nói ra, hắn thống khổ cúi đầu.

Hắn có sự trầm ổn vượt xa các bạn đồng niên, nhưng mà, hắn dù sao cũng mới chỉ có 9 tuổi, vẫn như cũ rất yếu ớt. Hắn trầm ổn, là nhờ khắc khổ tu luyện mà thành. Thế nhưng lúc này, hết thảy tựa hồ lại trở nên không còn trọng yếu nữa, tâm tình của hắn làm sao mà không chịu ảnh hưởng cho được?

"Không phải do Võ Hồn." Đường Vũ Lân nói ra, làm cho đồng tử của Vương Kim Tỳ lập tức co rút lại.

Than nhẹ một tiếng, Đường Vũ Lân nói: "Ta có thể lý giải được tâm tình của ngươi, bởi vì, ta từng có thời điểm còn bết bát hơn so với ngươi. Khi đó, Võ Hồn của ta vừa mới thức tỉnh, chẳng qua là Lam Ngân Thảo nhỏ yếu. Tất cả mọi người đều nói cho ta biết, thứ ta có là Phế Võ Hồn, nếu như không phải may mắn có được hồn lực xuất hiện, ta thậm chí căn bản không có cơ hội trở thành Hồn Sư."

"Ta khi đó không hề nhụt chí, ta và ngươi giống nhau, đặc biệt cố gắng tu luyện. Nhưng ta lại cần phải học tập Đoán Tạo Thuật. Bởi vì ta muốn cố gắng kiếm tiền, tích lũy tiền mua Hồn Linh. Nhà của ta điều kiện cũng không tốt, kinh tế gia đình rất khó khăn. Rút cuộc, ta rất không dễ dàng gì tích lũy đủ tiền mua Hồn Linh, lại bị báo cho biết, tiền của ta chỉ đủ rút thăm ngẫu nhiên. Cuối cùng ta chọn trúng một Hồn Linh là tàn thứ phẩm. Thời khắc lúc đó, cảm giác tuyệt vọng so với ngươi bây giờ còn lớn hơn nhiều."

"Nhưng mà, ta vẫn từng bước một đi tới. Từng bước một hướng về phía trước tiến lên. Ta áp chế ngươi, cũng không phải do Võ Hồn. Lam Ngân Thảo làm sao có thể áp chế ai chứ? Là huyết mạch lực của ta! Ngay cả bây giờ ta cũng không hiểu được vì sao huyết mạch của ta lại ảnh hưởng tới ngươi. Huyết mạch của ta có lẽ có quan hệ cùng Long Loại Hồn Thú. Cấp độ phải tương đối cao, nên ngươi mới bị huyết mạch lực của ta ảnh hưởng, do đó không cách nào phát huy ra được thực lực chân chính."

Vương Kim Tỳ nghe vô cùng chăm chú, lúc hắn nghe Đường Vũ Lân kể lại thời điểm tuyệt vọng nhất của mình, cũng không khỏi động dung. Hắn tuy rằng bởi vì kỳ thi lên lớp thất bại mà mê mang, nhưng còn xa mới tới nỗi tuyệt vọng.

"Huyết mạch lực sao?" Trong mắt Vương Kim Tỳ lộ ra vẻ suy tư.

Vương Kim Tỳ trong mắt toát ra vẻ chần chờ, "Vũ Lân, ta có thể lại cảm nhận huyết mạch khí tức của ngươi một chút được hay không?"

"Được thôi!" Đường Vũ Lân cũng không nói nhảm, trực tiếp duỗi ra cánh tay phải, dưới ý niệm thúc giục, lân phiến màu vàng nổi lên, long uy như ẩn như hiện theo đó xuất hiện.

Vương Kim Tỳ thân thể chấn động, hắn rõ ràng cảm nhận được ảnh hưởng của long uy đối với Võ Hồn của mình.

Nhưng mà, rất nhanh, sắc mặt của hắn liền xuất hiện biến hóa. Không còn là không biết giải quyết thế nào, mà là khiếp sợ.

"Không đúng, không đúng! Cảm thụ so với lúc trước không giống nhau." Vương Kim Tỳ kinh ngạc nhìn Đường Vũ Lân.

"Không giống chỗ nào?" Đối với năng lực đến từ Kim Long Vương của mình, Đường Vũ Lân cũng không nắm rõ. Vương Kim Tỳ có Cốt Long Vương Võ Hồn, lắng nghe cảm thụ của hắn, đối với việc tu luyện của Đường Vũ Lân, không thể nghi ngờ có lẽ sẽ có trợ giúp.

"Lúc trước ta cảm nhận được long uy khí tức của ngươi, Võ Hồn của ta nhanh chóng bị áp chế, từ đó khiến ta không cách nào phát huy ra được thực lực chân chính trong chiến đấu. Nhưng lần này lại khác, cảm nhận được long uy của ngươi, ta đột nhiên cảm thấy, hồn lực của ta giống như đang sôi trào, có cảm giác tràn đầy năng lượng khó có thể hình dung. Chẳng những không hề bị suy yếu, ngược lại dường như lại trở nên mạnh mẽ hơn. Đây là có chuyện gì xảy ra?"

Không bị suy yếu? Ngược lại trở nên mạnh mẽ?

Đường Vũ Lân nói: "Vậy ngươi đánh ta một quyền thử xem, ta cảm thụ lực lượng của ngươi một chút." Đường Vũ Lân nâng lên tay phải đối mặt với Vương Kim Tỳ.

Vương Kim Tỳ gật đầu, một quyền hướng về Đường Vũ Lân đập tới.

"Phanh!" Đường Vũ Lân không chút sứt mẻ, Vương Kim Tỳ lại là thân thể chấn động, ngã vào ghế sô pha.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng trở nên ngốc trệ, nhìn chằm chằm Đường Vũ Lân, sự kinh ngạc biến thành không thể tưởng tượng nổi.

"Thay đổi, thay đổi rồi!"

Đường Vũ Lân nói: "Cái gì thay đổi? Giống như không thể cảm nhận được hồn lực của ngươi mạnh thêm chút nào! Tựa hồ còn có chút suy yếu."

Vương Kim Tỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, nói: "Thời điểm ta hướng về ngươi công kích, trong quá trình đó, hồn lực của ta dường như nhanh chóng bị hạ thấp, suy yếu. Thời điểm lúc ta đánh trúng ngươi, so với lúc nãy, hoàn toàn bất đồng."

Đường Vũ Lân cũng sửng sốt, nếu hắn đánh mình thì sẽ bị suy yếu? Đây là tình huống gì?

Biểu lộ của hai người đều trở nên cổ quái, Đường Vũ Lân nói: "Ta cảm thấy, vấn đề này chúng ta cần phải đến hỏi thăm Vũ lão sư, so với tự chúng ta ở chỗ này đoán mò thì tốt hơn nhiều."

"Được!" Vương Kim Tỳ không chút do dự đáp ứng. Không hiểu rõ ràng chuyện này, hắn chỉ sợ là ngủ cũng không được.

Hai người nhanh chóng sóng vai, đi thẳng đến phòng của Vũ Trường Không.

Vũ Trường Không mặc một bộ trường bào màu trắng rộng thùng thình, tóc dài tự nhiên rối tung ở sau lưng. “Trong trẻo” nhưng “lạnh lùng”, hai chữ này dùng để diễn tả hắn là thích hợp nhất.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!