Nhìn vào Hoắc Vũ Hạo mang theo hai mươi chín tên tân binh doanh số một vậy mà xếp thành đội ngũ chỉnh tề đến ăn cơm, Trang Thiên và ba tên trung đội trưởng đều toát ra mấy phần kinh ngạc. Theo bọn hắn nghĩ, tố chất của nhóm tân binh này vô cùng bình thường, mặc dù cũng có vài người giống Hoắc Vũ Hạo biểu hiện cũng không tệ lắm, nhưng phần đông mà nói cũng không tính quá tốt.
Nhưng đám binh sĩ doanh số một lại có thể ước thúc tốt như vậy. Quả thực là vượt quá dự liệu của bọn hắn.
Hoắc Vũ Hạo mang theo đồng đội đi đến nồi canh thịt lớn, dừng bước, cao giọng nói:
- Doanh số một, toàn thể ba mươi tân binh đến đây ăn cơm. Đại đội trưởng, chào ngài.
Lúc này Trang Thiên so với trước đó lộ ra ôn hòa hơn nhiều, cười híp mắt nói:
- Làm rất tốt. Ăn cơm đi.
Hoắc Vũ Hạo cũng không phải là người thứ nhất xới cơm, mà sau khi tiếp nhận thau cơm từ Trang Thiên, quay người đưa cho tân binh sau lưng mình, sau đó đứng ở một bên tái diễn động tác như vậy, đồng thời cũng không ngừng nhắc nhở các tân binh doanh số một xếp thành hàng.
Rất nhanh, các tân binh liền lấy cơm rất có trật tự, sau đó Hoắc Vũ Hạo mang theo bọn hắn đi đến một chỗ thoáng mát để mọi người ngồi xuống ăn cơm. Sau khi an bài tốt, chính hắn mới một lần nữa trở lại trước mặt đại đội trưởng Trang Thiên, lấy cho mình một phần cơm.
- Ngươi gọi là Đường Đông, đúng không.
Sau khi Trang Thiên giúp hắn múc thêm một chén canh thịt, hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Đúng vậy, trưởng quan.
Trang Thiên mỉm cười, nói:
- Biểu hiện rất tốt. Tiếp tục cố gắng.
- Vâng, trưởng quan.
Hoắc Vũ Hạo cầm lấy đồ ăn của bản thân, chạy về bên cạnh các tân binh doanh trại số một, cùng nhau dùng cơm.
Nhìn vào hành động của hắn, trên mặt Trang Thiên toát ra vẻ mỉm cười, nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Không tệ, là mầm mống tốt. Trung đội nào của các ngươi phụ trách doanh trại của hắn?
Trung niên nhân đã từng cùng Hoắc Vũ Hạo tỷ thí qua khí lực nói:
- Lão đại, là ta phụ trách. Tiểu tử này cũng do ta tuyển tới. Khí lực coi như không tệ, tối thiểu không thể kém hơn ta. Không nghĩ tới còn có chiêu này, mới vừa vào quân doanh đã có thể đem doanh trại của bản thân bên đó quản lý ngay ngắn rõ ràng, thật có bản lĩnh a!
Trang Thiên nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Quả thật không tệ. Bất quá, lại dò xét một chút. Sau đó phái người tra xem lai lịch của hắn có vấn đề hay không.
- Được.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hoắc Vũ Hạo trong lúc ăn cơm, trên mặt toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Tra lai lịch của hắn, điểm này hắn đã sớm nghĩ đến. Cho nên, thời điểm giả tạo tình báo đã cố ý tốn thêm ít tiền, làm được thiên y vô phùng. Cho dù quốc gia có điều tra, cũng cơ bản có thể lừa dối qua ải. Vì giả tạo thân phận, hắn nhưng là tiêu hết một trăm kim hồn tệ, đồng thời trải qua xác nhận liên tục.
Cơm trưa kết thúc, các tân binh doanh số một do Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu vẫn như cũ là tập thể nghỉ ngơi. Tính cả ăn cơm và nghỉ ngơi, một canh giờ thời gian cũng không tính là quá lâu. Rất nhanh liền đến thời khắc tập kết.
Ba trăm tân binh không một ai đến trễ, hiển nhiên, phân phối chiến binh và phụ binh vào buổi sáng đã lưu lại một chút ám ảnh cho bọn hắn. Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu các binh sĩ doanh số một là đội ngũ trước hết nhất đi đến giáo trường. Đối với chuyện này, tự nhiên không ít người đối với Hoắc Vũ Hạo có lời vụng trộm oán giận. Nhưng khi bọn hắn đi đến giáo trường, oán niệm lập tức biến mất. Bởi vì đại đội trưởng Trang Thiên, cùng ba tên trung đội trưởng đều đã đến, đứng nghiêm ở giáo trường. Nhìn thấy bọn hắn đến, Trang Thiên trên mặt toát ra vẻ mỉm cười, còn hướng bọn hắn nhẹ gật đầu.
Thượng quan cổ vũ đối với các tân binh mà nói hiển nhiên là tương đối tác dụng có khích lệ. Trong lúc nhất thời khiến cho oán niệm đến sớm biến mất, từng người đứng thẳng tắp. Có thể trước mặt thượng quan nở mày nở mặt, ai cũng biết có chỗ tốt a!
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng chạy đến trước mặt Trang Thiên, cao giọng nói:
- Báo cáo đại đội trưởng, toàn thể tân binh doanh thứ nhất đệ nhị đại đội, thuộc đệ thất sư đoàn, đệ tam doanh đoàn của quân đoàn dự bị thứ sáu đến đông đủ, xin chỉ thị.
Trang Thiên nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Rất tốt, đứng vào hàng ngũ, hai chân mở rộng ngang vai, đây là tư thế đứng nghỉ, thời điểm ta nói nghiêm, các ngươi phải đem hai chân khép lại, đứng thẳng người.
- Vâng.
Hoắc Vũ Hạo đáp ứng một tiếng, nhanh chóng chạy về vị trí của bản thân, ba mươi người giữ nguyên trạng thái đứng nghỉ.
Qua chừng gần sau mười phút, tân binh của các doanh trại còn lại mới lần lượt đến, nhưng hiển nhiên cũng không dựa theo biên chế doanh trại, tuy thưa thớt, nhưng cuối cùng không ai đến trễ.
- Toàn thể nghiêm!
Một tên trung đội trưởng hét lớn một tiếng.
Trang Thiên nhìn vào từng tân binh thân thể thẳng tắp, cất cao giọng nói:
- Các huynh đệ, về sau chúng ta là đồng đội. Ta giới thiệu cho các ngươi ba vị đứng bên cạnh ta một chút.
Dứt lời, hắn chỉ hướng tên trung đội trưởng đã thử qua khí lực của Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:
- Đội trưởng trung đội một, Thạch Thước.
Sau đó mới chỉ hướng hai người khác, nói:
- Đội trưởng trung đội hai, Vân Thiên. Đội trưởng trung đội ba, Long Thuấn.
- Số chiến binh trong một đại đội của chúng ta hẳn là một trăm năm mươi người, mà các ngươi nơi này lại có ba trăm người. Các ngươi biết vì sao không? Ý là, sau khi kết thúc ba tháng tập huấn, ta có quyền đào thải nhiều nhất một trăm năm mươi người trong các ngươi đi làm phụ binh hoặc là về nhà. Nhưng ta hi vọng, có thể có nhiều người hơn lưu lại, thậm chí có thể toàn bộ lưu lại, lại mở rộng thêm một đại đội. Chuyện này còn phải nhìn vào thành quả tập huấn của các ngươi.
- Quân nhân lấy phục tùng làm thiên chức. Hôm nay dạy các ngươi khóa thứ nhất chính là, phục tùng. Thạch Thước, Vân Thiên, Long Thuấn.
- Đến!
Ba tên trung đội trưởng thẳng tắp bộ ngực, trăm miệng một lời cao giọng hét lên.
Trang Thiên nghiêm nghị nói:
- Từ giờ trở đi, đứng tư thế nghiêm chào. Ngươi có thể có té xỉu, nhưng không thể buông lỏng. Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi. Người nào buông lỏng, dùng roi quất.
- Rõ!
Sau khi phân phó xong, Trang Thiên xoay người rời đi. Ba tên trung đội trưởng thì đều nhe răng cười một cái, riêng phần mình từ sau lưng rút ra một cây roi ngựa, đi về hướng các tân binh.
- Các ngươi cũng nghe được lời của đại đội trưởng, đều đứng thẳng cho ta. Bằng không, quất roi không lưu tình.
Không phải chỉ là đứng thôi sao? Đại đa số tân binh đều xem thường, từng người đứng thẳng tắp, ai cũng không muốn chịu roi a!
Đối với một số tân binh đứng đặc biệt thẳng tắp, trong ánh mắt của ba tên trung đội trưởng đều nhiều hơn mấy phần thương hại. Các lão binh đều biết, thà rằng trèo non lội suối, cũng không muốn đứng tư thế nghiêm chào a! Tư thế nghiêm chào khảo nghiệm phẩm chất ý chí lớn nhất. Nhưng đây cũng là huấn luyện tốt nhất đối với tân binh.
Nếu di chuyển dưới ánh mặt trời còn không tính là gì, nhưng nếu chỉ là đứng đấy, qua thời gian dài. . .
Nửa canh giờ trôi qua.
Các tân binh đều là thanh niên mười tám tuổi trở lên, hai mươi lăm tuổi trở xuống, dám đến làm lính, tố chất thân thể đều không có trở ngại. Nhưng mà, chỉ trong nửa canh giờ đứng đấy, đã có người bắt đầu lung lay sắp đổ.
Thân thể không thể di động, huyết mạch tự nhiên là không lưu thông, lại thêm trước đó đứng thẳng tắp, theo thời gian dài, cơ bắp đau nhức, hô hấp bắt đầu không thông, không ít người quân phục sau lưng đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Đối với đám binh sĩ có chút lung lay, ba tên trung đội trưởng cũng không để ý tới, nhưng nếu ai có dự định lười biếng, lập tức liền có một roi quất tới. Roi không nặng, nhưng bị đánh trúng vẫn là đau rát.
Hoắc Vũ Hạo đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, thân thể cũng không đặc biệt thẳng tắp, nhưng cũng không có mảy may buông lỏng. Giống như một bức tượng đứng đó. Mà tinh thần của hắn lại đã sớm đắm chìm trong trạng thái minh tưởng.
Đến cấp bậc tu vi như hắn, minh tưởng căn bản không nhất định phải ngồi xếp bằng, tại bất luận trạng thái nào, hắn đều có thể để cho bản thân tiến vào cảnh giới Không Linh.
Sau khi bái tế mẫu thân, tâm tình của hắn ngược lại càng thông suốt một chút. Lại tới đây, chính hắn cũng dần dần dung nhập vào nhân vật Đường Đông. Đối với đám tân binh còn lại mà nói, tư thế nghiêm chào là thống khổ tra tấn, nhưng đối với hắn mà nói, lại cơ hồ là nghỉ ngơi tốt nhất.
Bận rộn quá mức, tâm tình giảm sút, rốt cục tại thời khắc này có thời gian bình phục. Chẳng những thoải mái, hơn nữa hắn thậm chí cảm thấy có chút xa xỉ. Nhưng hắn cũng rất ưa thích loại cảm giác này.
Hoắc Vũ Hạo quên không được thời điểm lúc trước cứu viện Bạch Hổ Công Tước, Bạch Hổ Thân Vệ vì không muốn liên lụy Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo, dứt khoát quyết nhiên nhảy sườn dốc tìm chết. Một màn đó làm hắn rung động, làm hắn đối với quân đội tràn đầy nhiệt tình.
Thiên chức của quân nhân là phục tùng, sứ mệnh của quân nhân là bảo vệ quốc gia. Bản thân hắn đã thành niên, tìm nơi nương tựa quân đội, đền đáp tổ quốc cũng là một phần của sinh mệnh. Mặc dù vẫn chỉ là một tên tân binh, nhưng Hoắc Vũ Hạo lúc này lại tràn đầy cảm giác tự hào.
Một canh giờ trôi qua.
Phù phù, phù phù. . .
Hai tên tân binh rốt cục không chịu nổi tư thế quân đội tra tấn, lần lượt ngã xuống. Bởi vì nhiệt độ bây giờ cũng không tính quá cao, nếu không, chỉ sợ ngã xuống càng nhanh.
Quân y lập tức xuất hiện, khiêng người té xỉu đi ra.
Sau đó trong vòng nửa canh giờ, bắt đầu có càng ngày càng nhiều tân binh ngã xuống. Đương nhiên, cũng có thật giả lẫn lộn giả vờ ngất. Nhưng quân y nào phải ăn chay, sau khi một tên giả vờ ngất bị hung hăng quất cho mười roi, rốt cuộc liền không còn ai dám giả bộ.
Ba tên trung đội trưởng đứng chung một chỗ, ngẫu nhiên cũng có thấp giọng giao lưu.
- Nhóm tân binh này mặc dù tố chất bình thường, nhưng cuối cùng lại không làm người ta đau đầu. Ta còn nhớ rõ lần trước, thời điểm huấn luyện một nhóm tân binh, đứng tư thế nghiêm chào thời gian dài liền tập thể bạo động. Khi nào bọn hắn mới náo nhiệt đây.
Thạch Thước thấp giọng nói ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!