Huyền lão, Mục lão, cùng chư vị trưởng lão Hải Thần Các đồng thời phóng lên không trung, muốn cứu viện hắn.
Nhưng mà, ở thời điểm này, Hoắc Vũ Hạo lại đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Ai cũng không được qua đây.
Lấy thân thể của hắn làm trung tâm, một cỗ ý niệm tinh thần cực kỳ khủng bố bỗng nhiên bạo phát ra. Mỗi người đều cảm giác được linh hồn của mình kịch chấn, cho dù tu vi của bọn họ cực kỳ cường hoành, thân thể cũng không khỏi ngưng trệ một chút.
Tốc độ công kích của Đế Thiên nhanh bực nào, chỉ trong chớp nhoáng, tử kim sắc Long trảo to lớn đã rơi vào thân mình Hoắc Vũ Hạo, đem hắn bắt lấy.
Lạ thường chính là, Hoắc Vũ Hạo cũng không phản kháng, khắp khuôn mặt là thần sắc thản nhiên, tựa hồ đối với vị thiên hạ đệ nhất hung thú này không thèm quan tâm. Hắn lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực, trong ánh mắt chỉ có thoải mái và kiêu ngạo.
Tử kim sắc Long Trảo rơi vào thân mình Hoắc Vũ Hạo, một cỗ lực lượng khủng bố đến cực hạn cũng theo đó truyền vào trong cơ thể của hắn, lập tức dập tắt hồng kim sắc quang diễm đang thiêu đốt.
Đây chính là lực lượng của Thần Thú, Tinh Thần Hải bị thiêu đốt khiến Đế Hoàng Thụy Thú Vương Thu Nhi đều không có biện pháp, tại trước mặt Thần Thú lại bị tuỳ tiện ngăn chặn.
Đúng vậy, sau khi Hoắc Vũ Hạo vừa mới tránh thoát Tiên Lâm Nhi, Ngôn Thiểu Triết bọn hắn hạn chế, lập tức thiêu đốt Tinh Thần Hải của bản thân. Bằng không mà nói, coi như tinh thần lực của hắn có mạnh hơn nữa, như thế nào lại có khả năng thông qua Linh Hồn Bạo Chấn, chấn nhiếp nhiều vị Phong Hào Đấu La như thế?
Mà lúc này, Tinh Thần Hải bị thiêu đốt lại bị Thần Thú cưỡng ép dập tắt, tử kim sắc Long Trảo thu hồi, Hoắc Vũ Hạo cũng bị dẫn tới trước mặt Đế Thiên.
Thân hình cao ráo của Hoắc Vũ Hạo còn không bằng bán kính tròng mắt màu vàng của Đế Thiên. Hắn quả thật quá nhỏ bé so với Đế Thiên.
- Hỗn trướng, là ngươi dụ dỗ Thụy Thú, còn khiến nó vì ngươi mà hiến tế. Ngươi tin hay không, bổn tọa có vô số phương pháp có thể tra tấn ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết.
Áp lực kinh khủng khiến không gian xung quanh thân thể của Hoắc Vũ Hạo không ngừng xuất hiện dấu vết vỡ vụn, lực hút kịch liệt, tựa hồ ngay cả linh hồn của hắn đều sắp bị kéo ra. Đau đớn kịch liệt đồng thời xuất hiện trên thân thể cùng linh hồn hắn.
Nhưng mà, muốn nói đến thống khổ, Hoắc Vũ Hạo từng nhận qua ít lắm sao? Loại thể xác đau đớn mà Đế Thiên lúc này mang cho hắn làm sao có thể so sánh cùng thống khổ khi dung hợp với Băng Đế? Lại như thế nào có thể so sánh với thời điểm hắn vì Đông Nhi uống vào nhiệt lưu nóng bỏng của Dương Tuyền? Còn linh hồn thống khổ, còn có cái gì có thể sánh cùng Đông Nhi ngủ say, Thu Nhi hiến tế nổi đây?
Hoắc Vũ Hạo rất bình tĩnh, bởi vì thống khổ, giọt lớn giọt lớn mồ hôi trên trán hắn trượt xuống, nhưng trên mặt hắn vẫn như cũ chỉ có kiêu ngạo. Hắn cũng không kêu đau, càng sẽ không cầu xin tha thứ. Lập tức dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Thần Thú. Cảm giác phảng phất lúc nào cũng có thể tử vong, với hắn mà nói giống như không đáng kể chút nào.
- Đế Thiên, ngươi dám làm tổn thương hắn, ta lấy thân phận của Các chủ của Hải Thần Các phát thệ, nhất định phải diệt sát tất cả hồn thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, không còn một gốc cây ngọn cỏ.
Mắt thấy Hoắc Vũ Hạo cam tâm tình nguyện rơi vào trong tay Thần Thú, Huyền lão muốn rách cả mí mắt, ngửa mặt lên trời gào thét.
Không sai, thú triều tiến công có thể là do Hoắc Vũ Hạo mang tới. Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, Hoắc Vũ Hạo đã vì học viện Sử Lai Khắc làm bao nhiêu sự tình?
Hắn sáng tạo ra Hồn Linh xưa nay chưa từng có, càng có tác dụng cực kỳ trọng yếu khiến hệ hồn đạo phồn vinh. Hắn và Bối Bối mấy người thành lập Đường Môn, đồng thời hai lần tham dự Đấu Hồn Đại Tái, vì học viện đạt được vinh dự cao nhất, vì bảo vệ vinh quang của Sử Lai Khắc, thậm chí có thể không tiếc sinh mệnh của bản thân. Hắn càng là người thừa kế cách đời do Mục lão chỉ định. Hắn là người sở hữu vũ hồn Cực Hạn, là kiêu ngạo của học viện Sử Lai Khắc.
Lần này, hắn càng dẫn theo mọi người Đường Môn, cứu ra cơ hồ tất cả tù nhân bị đế quốc Nhật Nguyệt giam giữ. Hắn bị Đế Hoàng Thụy Thú hiến tế hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, phần tai ương này, chỉ có thể nói là vận mệnh mang đến cho Sử Lai Khắc! Mà thời điểm tai ương sắp hàng lâm, hắn lại đứng ra, lấy thân đặt vào nguy hiểm, cũng phải vì học viện trừ khử phần này tai ương, Huyền lão có thể nào trơ mắt nhìn hắn đi chết?
Đế Thiên lạnh lùng nói:
- Ta cho tới bây giờ đều không có ý định buông tha Sử Lai Khắc các ngươi. Ta đem bọn ngươi tất cả đều giết sạch, ngược lại muốn nhìn xem các ngươi như thế nào khiến Tinh Đấu hủy diệt?
- Ta có thể!
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên lạnh lùng nói. Mặc dù hắn thừa nhận thống khổ to lớn dưới uy áp của Đế Thiên, nhưng cỗ ý niệm tinh thần này vẫn chính xác truyền vào trong óc Đế Thiên.
- Ta có truyền thừa do Đế Hoàng Thụy Thú hiến tế. Ta nắm giữ vận mệnh lực như nàng đã từng nắm giữ. Có lẽ, ta không cách nào chiến thắng ngươi, cũng quyết định không được vận mệnh của cường giả như ngươi. Nhưng mà, ít nhất ta có thể quyết định vận mệnh của mình. Chỉ cần ta tâm niệm vừa động, liền có thể đoạn tuyệt vận mệnh của mình, cứ thế vẫn lạc. Lúc đó, khí vận của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng sẽ bị đoạn tuyệt. Thần Thú, Ngươi Tin Tưởng Vận mệnh Không?
Câu nói sau cùng, Hoắc Vũ Hạo là từng chữ, từng chữ nói ra, mỗi một chữ đều bao hàm tinh thần lực cường đại.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Đế Thiên tức giận gầm nhẹ.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:
- Ngươi có thể nói như vậy. Sử Lai Khắc diệt vong, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chôn cùng. Ngươi thân là Thần Thú, chẳng lẽ không vì con dân của mình cân nhắc sao?
Đế Thiên giận dữ gầm lên:
- Thành Sử Lai Khắc các ngươi giết hại con dân của ta nhiều như thế, huyết hải thâm cừu này, chỉ có thể dùng máu tươi của nhân loại các ngươi đến rửa sạch.
Hoắc Vũ Hạo không chút khách khí lên tiếng:
- Chuyện này là các ngươi tự tìm. Nếu như ngươi không dẫn dắt đại quân thú triều đến công kích chúng ta, lại như thế nào phải gánh chịu đả kích nặng nề như thế. Nhưng mà, ít nhất hiện tại ngươi còn có hơn phân nửa thủ hạ còn sống. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm còn có thể duy trì cân bằng sinh thái. Tiếp tục chiến đấu nữa, đừng nói cái chết của ta sẽ đoạn tuyệt khí vận Tinh Đấu Đại Sâm Lâm các ngươi. Ngươi tự hỏi, nếu như ngươi đem Sử Lai Khắc diệt sát, hồn thú ngoại thành còn có thể sống sót bao nhiêu? Tam quốc Đấu La Đại Lục, sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Đối với bọn hắn mà nói, bản thân Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chính là một cái bảo tàng khổng lồ, sau khi bị học viện Sử Lai Khắc chúng ta lấy diệt vong làm đại giá để trọng thương các ngươi, đó chính là thời cơ tốt nhất để xuống tay. Cho nên, Sử Lai Khắc diệt vong, Tinh Đấu tất vong. Hiện tại thối lui còn có thể giữ lại hi vọng.
Đế Thiên đang phẫn nộ đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, trong tròng mắt màu vàng của hắn cũng theo đó trở nên thâm thúy, hắn không còn gầm thét , đồng dạng cũng thông qua ý niệm tinh thần cùng Hoắc Vũ Hạo giao lưu.
- Không tệ, ngươi nói đúng. Sử Lai Khắc diệt vong, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chúng ta đúng là rất có thể vì vậy mà diệt vong. Nhưng mà, coi như lần này chúng ta lui binh, chẳng lẽ nhân loại các ngươi liền sẽ không đem chúng ta diệt vong trong tương lai sao? Không, bọn hắn sẽ không. Nhân loại các ngươi lòng tham không đáy, nguyên lai thời điểm chỉ có hồn sư đã cần đại lượng hồn hoàn, hiện tại các ngươi lại có thêm cái nghề nghiệp hồn đạo sư, đám hồn sư bình thường vốn không thể tấn thăng lên cao giai, cũng có thể thông qua phương pháp đặc thù mà phát triển lên. Coi như bọn hắn cần hồn hoàn phẩm chất khá thấp, nhưng cũng phải giết hại hồn thú chúng ta mới thu hoạch được.
- Lần này Tinh Đấu chúng ta đã bị thương nặng, tương lai càng không thể bảo vệ mình. Mà cùng với hồn đạo khí của các ngươi càng ngày càng cường đại, chẳng lẽ hồn thú chúng ta còn có không gian sinh tồn sao? Lần này phát động thú triều, cố nhiên bởi vì Thụy Thú vì ngươi mà hiến tế, nhưng càng quan trọng hơn, là không gian sinh tồn của hồn thú chúng ta bị các ngươi chèn ép quá mức. Nếu không ngăn cản nhân loại các ngươi phát triển, chúng ta sớm tối sẽ triệt để bị các ngươi nô dịch, thậm chí triệt để diệt tuyệt. Cho nên, bổn tọa thà rằng không tiếc bất cứ giá nào cùng các ngươi ngọc đá cùng vỡ, cũng không muốn tộc nhân bị các ngươi dần dần kéo vào con đường tuyệt vong.
Đột nhiên nghe Đế Thiên nói lời tỉnh táo, khiến trong lòng Hoắc Vũ Hạo thầm giật mình. Vị Thần Thú này đâu còn vẻ điên cuồng như lúc trước. Hoặc phải nói là, hắn tựa hồ cho tới bây giờ đều chưa từng điên cuồng.
- Thần Thú, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Hoắc Vũ Hạo tận khả năng để cho cảm xúc bản thân giữ vững bình tĩnh, hắn biết rõ, với sự cường đại của Đế Thiên, dù là sóng tinh thần của hắn hơi dao động một chút, đối phương nhất định vẫn có thể cảm giác được rõ ràng.
- Ngươi nói.
Đế Thiên thản nhiên nói. Nhưng trong tròng mắt màu vàng khổng lồ của hắn, Hoắc Vũ Hạo thấy được vẻ cô đơn.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Ngài là Vạn Thú Chi Vương, là thủ hộ giả của tất cả hồn thú, nhân loại chúng ta đánh giá là đứng đầu Thập Đại Hung Thú. Nhưng mà, ngài cũng phải thừa nhận, chỉ từ trí tuệ nhìn lại, trí giả trong nhân loại chúng ta vượt xa hồn thú các ngươi, đúng không?
Đế Thiên lên tiếng:
- Không sai. Nếu không, nhân loại các ngươi cũng không có khả năng ngắn ngủi trong vài vạn năm, từ chủng tộc nhỏ yếu đến nỗi tư cách làm đồ ăn đều không có mà đi đến hôm nay. Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng nhân loại các ngươi quả thực đã trở thành chúa tể của toàn đại lục.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Người cảm thấy, cùng với chức nghiệp hồn đạo sư phát triển, số lượng hồn sư, hồn đạo sư gia tăng, nhân loại cùng hồn thú dần dần xuất hiện tình huống tuần hoàn sinh thái không cân bằng, bản thân nhân loại chúng ta chẳng lẽ không phát hiện sao? Có lẽ, tuyệt đại đa số hồn sư, hồn đạo sư đều bởi vì ích lợi của bản thân mà xem nhẹ những thứ này. Nhưng mà, tất nhiên có một phần cường giả nhìn xa trông rộng ý thức được vấn đề này tồn tại, đúng không? Dù sao, nếu như hồn thú diệt tuyệt, đối với hồn sư nhân loại chúng ta lại có chỗ tốt gì? Chúng ta làm mất đi khả năng có được hồn hoàn, tương lai không còn hồn sư, cái chức nghiệp này cũng sẽ vĩnh viễn trở thành lịch sử, không phải sao? Bất luận đối với sự phát triển của hồn sư hay là hồn đạo sư đều cực kỳ bất lợi.