Mà Linh Hồn Trùng Kích cũng không đến như Vương Thu Nhi dự liệu, ngược lại một quyền của Hoắc Vũ Hạo cứ thế mà oanh kích mà tới.
Cùng ta liều mạng? Vương Thu Nhi trong lòng vừa mới sinh ra nghi hoặc, nắm đấm của Hoắc Vũ Hạo đã oanh kích đến.
Nguyên bản trong tính toán của Vương Thu Nhi, một chưởng này của nàng có thể đem tay phải của Hoắc Vũ Hạo đẩy ra một bên. Nếu như Hoắc Vũ Hạo không sử dụng Linh Hồn Trùng Kích, trong tình huống gần như vậy thì với lực lượng của hắn không thể nào chống lại nàng mới đúng.
Nhưng mà, hết thảy phán đoán đều là dưới tình huống hiểu biết của Vương Thu Nhi đối với Hoắc Vũ Hạo. Nhưng nếu như lực công kích của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên thay đổi thì sao?
Trong nháy mắt khi bàn tay trái của Hoắc Vũ Hạo đánh vào nắm tay phải của nàng, Vương Thu Nhi cũng cảm giác được không đúng. Một quyền này của Hoắc Vũ Hạo, không chỉ tràn đầy tinh thần lực, hơn nữa sức mạnh to đến kinh người. Tay của nàng vậy mà không có thể đem nắm đấm của Hoắc Vũ Hạo đẩy ra.
Bất quá, kinh nghiệm thực chiến của Vương Thu Nhi cực kỳ phong phú, không đẩy tay Hoắc Vũ Hạo ra được thì nàng lập tức liền trầm xuống cổ tay, đổi đẩy thành đập, cản lại nắm đấm của Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng nàng dù sao cũng là lâm thời biến chiêu, không cách nào tập hợp được hoàn toàn sức mạnh, nắm tay phải của Hoắc Vũ Hạo mang theo một cỗ lực lượng khổng lồ đẩy tay của nàng đâm vào chính vai trái của bản thân.
Vương Thu Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bay ngược ra sau, tay phải của nàng vốn đang chụp vào đầu của Hoắc Vũ Hạo tự nhiên cũng rơi vào không trung.
Tại sao có thể như vậy? Ninh Thiên và Vu Phong đều trợn mắt hốc mồm nhìn vào một màn này. Các nàng mặc dù đều biết Hoắc Vũ Hạo lợi hại, nhưng cũng không nghĩ tới hắn lợi hại đến mức chính diện chiến đấu có thể áp chế Vương Thu Nhi a! Hắn không phải chỉ là Hồn Vương sao? Làm sao lại lợi hại đến tình trạng này?
Từng cái nghi vấn không ngừng xuất hiện trong óc Ninh Thiên và Vu Phong. Từ lúc Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái đến nay, các nàng cũng tự nhận tu luyện khắc khổ, tiến bộ thần tốc. Nhất là sau khi đánh vào bán kết, lòng tin của mỗi người đều tăng lên tới đỉnh điểm. Thậm chí đều mong đợi va chạm cùng Đường Môn trong trận chung kết.
Nhưng trong tình huống xảy ra vụ đại bạo tạc, khiến trận chung kết không cách nào tiến hành, làm cho tâm tình bọn hắn ít nhiều đều có chút sa sút. Không thể dưới sự dẫn dắt của Vương Thu Nhi đánh bại Đường Môn trong tràng diện lớn nhất trên toàn đại lục, là tiếc nuối lớn nhất trong lòng bọn họ.
Nhưng mà, hôm nay, ngay trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc, bọn hắn mới hiểu được bản thân cùng học viện Sử Lai Khắc chênh lệch to lớn đến cỡ nào với Đường Môn.
Cho dù là Giang Nam Nam, người mà bọn hắn cho rằng thực lực yếu nhất, vậy mà bằng vào sức một mình đánh tan hai người Ninh Thiên và Vu Phong. Cứ cho rằng bởi vì Giang Nam Nam am hiểu cận chiến, ở trong không gian nhỏ hẹp này lại càng dễ phát huy sức mạnh. Vậy trận chiến trước mắt này thì sao? Các nàng còn có thể nói cái gì nữa?
Mặc dù thắng bại chưa phân, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại hoàn toàn chính diện áp đảo Vương Thu Nhi, khiến nàng liên tục bại lui. Một mình Hoắc Vũ Hạo đã mạnh như vậy. Thực lực tổng của hợp Đường Môn Sử Lai Khắc Thất Quái phải cường đại tới trình độ nào?
Thời điểm Đường Môn đánh bại chiến đội Thánh Linh Tông, bất luận là người ngoài hay là chiến đội học viện Sử Lai Khắc đều nghĩ phần lớn là do vận khí. Còn có đòn dứt điểm quỷ dị không cách nào giải thích được của Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng mà, tự mình trải nghiệm mới khiến Ninh Thiên và Vu Phong coi như không nguyện ý thừa nhận cũng nhất định phải thừa nhận, bọn hắn và Đường Môn đúng là có chênh lệch cực lớn!
Va chạm, bắn ngược, rơi xuống đất. Vương Thu Nhi giống như là một đầu sư tử cái, lập tức bật trở lại.
Lúc trước, ngay lúc nàng cận chiến cùng Hoắc Vũ Hạo đã bỏ xuống Hoàng Kim Long Thương, lúc này, Hoàng Kim Long Thương lần nữa tới tay, huyễn hóa ra một màn sáng trước người, ý đồ ngăn cản khả năng tiếp tục truy kích của Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng mà, Hoắc Vũ Hạo cũng không có tiếp tục công kích, mà là đứng ở địa phương lúc trước hai người va chạm. Phần kim loại trên mũ giáp của hắn tách ra, lộ ra một con mắt dọc kỳ dị. Một tia ánh sáng màu vàng cũng theo đó hiện ra.
Không tốt, hắn định dùng Linh Hồn Trùng Kích. Vương Thu Nhi cơ hồ theo bản năng lập tức lại buông ra Hoàng Kim Long Thương, toàn lực tập trung tinh thần ngưng tụ tinh thần lực của bản thân, đồng thời hồn lực dâng lên, hiển hóa thành một đầu Kim Long xoay tròn quanh thân thể của nàng. Từ cường công hóa thành phòng ngự.
Nhưng mà, Linh Hồn Trùng Kích theo dự liệu cũng không có xuất hiện. Mà xuất hiện một màn làm nàng càng thêm khiếp sợ. Không khí xung quanh bắt đầu xuất hiện gợn sóng kỳ dị, từng đợt gợn sóng vặn vẹo lấy Hoắc Vũ Hạo làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh. Từng đạo quang văn dao động, không khí vặn vẹo, khiến hết thảy xung quanh bày ra một cảnh tượng sóng nước dập dờn quái dị.
Mà phạm vi luân bàn vốn không lớn, lúc này cảnh tượng quái dị này đã bao phủ hoàn toàn luân bàn, không có góc chết, không có khe hở.
Vương Thu Nhi chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo thi triển qua năng lực này, tự nhiên cũng liền không biết điểm huyền bí trong đó. Vương Thu Nhi trong lòng nghiêm nghị, Hoàng Kim Long Thương hiện lên trong tay rồi quét ngang ra, hàng loạt quang ảnh màu vàng hướng ra phía ngoài khuếch tán, trùng kích về hướng không khí đang vặn vẹo.
Mục đích của Vương Thu Nhi rất đơn giản, thông qua công kích thăm dò để xác định vị trí của Hoắc Vũ Hạo, một khi tìm ra được, lập tức tỏa định hắn, sau đó toàn lực công kích.
Nhưng mà, năng lực đã từng được Hoắc Vũ Hạo xem như át chủ bài dùng để chuẩn bị đối phó Thánh Linh Tông, làm sao lại dễ dàng phá giải như vậy được?
Kim quang lướt qua, lập tức lặng yên không tiếng động biến mất, không khí xung quanh bắt đầu chấn động kịch liệt, nguyên bản cảnh vật xung quanh còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy cũng theo đó hoàn toàn biến mất. Không sai, là hoàn toàn biến mất, mà Hoắc Vũ Hạo cũng giống như chưa từng xuất hiện qua.
Trong nháy mắt này, Vương Thu Nhi thậm chí sinh ra ảo giác, chẳng lẽ hết thảy biến hóa nãy giờ là do Càn Khôn Vấn Tình Cốc làm ra hay sao?
Nhưng mà, nàng rất nhanh liền phủ nhận ý nghĩ của mình. Địa phương này mặc dù quỷ dị, nhưng vẫn tuần hoàn theo quy luật nhất định. Ít nhất những điều quái dị do thanh âm bình thản nói ra đều làm được. Trận này đã nói là để cho mình và Hoắc Vũ Hạo chiến một trận, hẳn là cũng không có biến hóa gì. Hơn nữa, bản thân Hoắc Vũ Hạo am hiểu tinh thần lực, hẳn đây là năng lực của hắn. Chỉ là, hắn cũng không tăng thêm hồn hoàn nào, chẳng lẽ năng lực này do hắn tự sáng tạo hay sao?
Năng lực Hoắc Vũ Hạo đang sử dụng dĩ nhiên không phải hắn tự sáng tạo, coi như năng lực của hắn có trở nên mạnh hơn, thì không có mạnh đến thế này được. Thiên Mộng Băng Tằm đã từng mang cho hắn tứ đại hồn kỹ, trong đó Tinh Thần Triền Nhiễu nhìn như vô dụng nhất, nương theo tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo không ngừng tiến hóa, phối hợp với hồn kỹ Mô Phỏng của hắn, rốt cục tạo thành lĩnh vực thần kỳ trước mắt. Hoắc Vũ Hạo đặt tên cho nó là Thiên Mộng Lĩnh Vực.
Bất quá, hiện tại tu vi của Hoắc Vũ Hạo còn có hạn, phải tụ lực trong thời gian nhất định mới có thể đem Thiên Mộng Lĩnh Vực phát huy ra. Vương Thu Nhi chân chính là người đầu tiên trải nghiệm bản đầy đủ của Thiên Mộng Lĩnh Vực.
Ba tên Hoắc Vũ Hạo đột nhiên không hề có điềm báo trước xuất hiện từ ba phương hướng ở trước mặt Vương Thu Nhi. Ba đạo hào quang màu bích lục đồng thời phóng về hướng nàng.
Vương Thu Nhi trong lòng kinh hãi, Hoàng Kim Long Thương chuyển qua tay trái, đâm về tên phía bên trái, nắm tay phải thì là đánh về tên phía bên phải, Kim Long quấn quanh người thì nghênh hướng trước mặt công kích.
Nhưng mà, rất nhanh nàng liền phát hiện bản thân bị lừa rồi. Công kích đến từ ba phía bỗng lặng yên biến mất, nàng toàn lực ứng phó ngăn cản, tất cả đều rơi vào không trung.
Huyễn cảnh! Vương Thu Nhi lập tức liền ý thức được vấn đề. Nhưng mà, nàng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này nàng đưa lưng tựa vào kết giới, tối thiểu còn biết được vị trí của bản thân, một khi lao ra sẽ hoàn toàn lâm bên trong lĩnh vực, chỉ sợ sẽ gặp phải phiền phức lớn hơn.
Vương Thu Nhi đem Hoàng Kim Long Thương trong tay che trước người, Kim Long vẫn như cũ xoay quanh cơ thể, đồng thời nhắm hai mắt lại. Lập tức, một tầng hào quang vàng óng kỳ dị tỏa ra từ trên người nàng. Chính là năng lực thiên phú của nàng, Hoàng Kim Cảm Tri.
Mặc dù Hoàng Kim Cảm Tri không phá được lĩnh vực của Hoắc Vũ Hạo, nhưng lại có thể tăng phúc cực lớn năng lực dự đoán nguy hiểm của Vương Thu Nhi, một khi thực sự có công kích đến gần, nàng liền có thể ngăn lại, đồng thời phát động phản kích.
Tràng diện quỷ dị đột nhiên lâm vào thế bí.
Hoàng Kim Cảm Tri và Kim Long quấn quanh cơ thể Vương Thu Nhi cũng phải cần tiêu hao hồn lực. Mà Thiên Mộng Lĩnh Vực của Hoắc Vũ Hạo chẳng những phải tiêu hao hồn lực, càng phải tiêu hao tinh thần lực. Dưới loại tình huống hai bên đều kéo dài như thế này, hiện tại so đấu chính hồn lực giữa hai người.
- Ta thua.
Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo từ bốn phương tám hướng vang lên, ngay sau đó không gian vặn vẹo bốn phía bỗng nhiên biến mất, hắn vẫn đứng tại vị trí cũ, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng Vương Thu Nhi vừa nãy công kích về hướng đó lại không có bất kỳ hiệu quả gì a!
- Tại sao ngươi nhận thua rồi hả?
Vương Thu Nhi nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, vô thức nói ra.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
- Đừng quên, ta là Hồn Vương. Hơn nữa, loại hồn kỹ này có phạm vi bao phủ quá lớn, tiêu hao tự nhiên cũng rất lớn, ta lập tức ngay từ đầu đã cố hết sức mình. Nếu tiếp tục chiến đấu, ta căn bản không có bất cứ cơ hội gì. Hoàng Kim Cảm Tri của ngươi lại khắc chế lĩnh vực của ta. Ta chỉ có biện pháp duy nhất là cùng ngươi hao tổn, nhưng tiếp tục kéo dài sẽ khiến hồn lực của ta cạn trước. Cho nên, người thắng cuối cùng khẳng định là ngươi.
Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo vô cùng chân thành, cũng vô cùng khẩn thiết. Nhưng Vương Thu Nhi nghe như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
- Ngươi căn bản cũng không có thua, ngươi còn nhiều thủ đoạn có thể sử dụng.
Vương Thu Nhi tức giận nói ra.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
- Ngươi nói thử xem, một chút thủ đoạn của ta, loại nào có thể chiến thắng ngươi.
- Ngươi còn có...
Vương Thu Nhi muốn nói đến Băng Tuyết Nhị Đế Ngạo(*). Nhưng lập tức nhớ tới, ngày đó Hoắc Vũ Hạo dưới trạng thái Tử Kim Điệp Long Biến mới có thể thi triển ra hồn kỹ cường đại này. Mà bây giờ không dung hợp với Vương Đông Nhi, hắn căn bản cũng không khả năng thi triển ra Tử Kim Điệp Long Biến.
Nàng không ngừng hồi tưởng, hắn đúng là không còn năng lực gì có thể trực tiếp khắc chế bản thân!
- Ngươi còn có thể sử dụng Bình Sữa.
Vương Thu Nhi thật vất vả mới xuất ra một câu như vậy.
Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ trợn mắt một cái, lên tiếng:
- Nói chút đạo lý có được hay không? Chúng ta đang công bằng đối kháng. Dùng Bình Sữa? Ngươi cho rằng địa phương này sẽ để cho ta dùng thủ đoạn không công bằng để đấu với ngươi sao? Hơn nữa, một khi sử dụng Bình Sữa, ta liền phải phân tâm, có thể duy trì được lĩnh vực vừa rồi hay không là cả một vấn đề. Được rồi, ta thua, ta và Đông Nhi nhận thua, ngươi qua ải.
Quả nhiên, Vương Đông Nhi cùng Hoắc Vũ Hạo nhận thua, thanh âm lại vang lên:
- Vương Thu Nhi thắng, thông quan.
Kim quang lóe lên, Vương Thu Nhi mang theo vẻ hồ nghi và kinh ngạc hư không tiêu thất. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi thì trở lại vị trí của riêng mình.
Hoắc Vũ Hạo thật không có thủ đoạn chiến thắng Vương Thu Nhi sao? Vấn đề này kỳ thật ngay cả chính hắn cũng không biết. Hắn đúng là còn có nhiều loại thủ đoạn có thể dùng được. Nhưng thực lực của Vương Thu Nhi ra sao? Nàng được tôn vinh là Long hồn sư mạnh nhất đại tái năm nay. Đặc điểm lớn nhất của Vương Thu Nhi là gặp mạnh càng mạnh, đối thủ cường đại thì thường có thể kích phát thực lực của nàng phát huy vượt xa bình thường. Hơn nữa, Cực Hạn Lực Lượng của nàng tăng phúc trực tiếp trên nhục thể của bản thân, coi như là hồn lực hao hết, sức chiến đấu cũng chưa chắc sẽ hạ thấp bao nhiêu. Hơn nữa, dưới tình huống nàng toàn lực bộc phát, với thực lực khủng bố của nàng, coi như là cường giả cấp bậc Hồn Thánh, Hồn Đấu La cũng không nguyện ý cùng nàng cứng đối cứng.
Hoắc Vũ Hạo nguyên bản không có ý định muốn thắng nàng, hắn chỉ cần đối kháng chính diện, chiếm cứ một chút thượng phong, sau đó lại nhận thua. Đây cũng là kết cục tốt nhất. Vừa không khiến cho Vương Thu Nhi mất lòng tin vào mình, lại thể hiện được thắng bại của trận đấu này .
Ngay lúc Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi cho rằng cả hai sắp quay về vị trí cũ, tiếp tục vòng quay luân bàn, thanh âm bình thản lạnh như băng lại vang lên.
- Trong tình huống hai chọi một lại không toàn lực xuất thủ, vi phạm quy tắc, cố ý nhượng bộ. Trừng phạt các ngươi trực tiếp tiến vào quá mức mạo hiểm.
Hai đạo quang mang lóe lên, căn bản cũng không cho Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi cơ hội cãi lại, liền đem hai người mang đi.
Chuyện này...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!