- Oa, ngon quá.
Hai cô gái đều đã ăn xong miếng thịt nướng trong bát của mình, nhưng khác với Quất Tử đang ngẩn người, Kha Kha lại nhảy cẫng lên. Trông như rất là phấn khích vậy.
Mùi vị này… Quất Tử ngỡ ngàng, lòng ngổn ngang suy nghĩ, có một cảm xúc gì đó chợt xuất hiện, khó diễn tả bằng lời. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mi, ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn tập trung tinh thần nướng thịt, hắn thậm chí còn dùng cả Tinh Thần Tham Trắc để điều khiển độ lửa một cách chính xác nhất.
Thịt nướng không ngừng thành phẩm rơi vào bát của hai cô gái, bản thân hắn cũng thỉnh thoáng ăn một miếng, mùi vị tuyệt vời, ngay cả hắn cũng thích thú. Đây chủ yếu cùng vì hôm nay may mắn bắt được con cầy hương rất thích hợp làm món nướng, nếu không, dù hắn tự tin vào tay nghề của mình cũng khó mà làm ngon như vậy được.
Con cầy hương nặng chừng mười cân, thịt lấy ra được khoảng bốn, năm cân, thế mà chưa được nửa canh giờ, tất cả đều chui hết vào bụng ba người, món thịt nướng tươi ngon thật khiến cả ba vô cùng thỏa mãn.
- Có muốn ăn thêm gì nữa không?
Hoắc Vũ Hạo nuốt miếng thịt cuối cùng, xoay người hỏi hai cô gái.
Kha Kha vỗ vỗ bụng đã no căng của mình, nói:
- Ngon quá, thật sự rất ngon. Mùi vị tuyệt vời, nhưng thật lòng ta ăn không nổi nữa. Ý, Quất Tử tỷ, mắt đỏ hồng thế kia, tỷ khóc à?
Hoắc Vũ Hạo chuyên tâm nướng thịt và Kha Kha chuyên tâm ăn thịt nướng đến tận lúc này mới phát hiện ra biểu hiện kỳ lạ của Quất Tử. Hai tròng mắt Quất Tử sưng đỏ, cô vô cùng cẩn thận đưa miếng thịt nướng cuối cùng vào miệng, nhẹ nhàng nhai nuốt.
Cô cũng không trả lời Kha Kha, chỉ thì thào như tự nói với chính bản thân mình:
- Đúng là mùi vị này, thật sự là mùi vị này. Mình cứ ngỡ cả đời này cũng không thể được nếm lại mùi vị này nữa.
Kha Kha thấy cô bạn mình có vẻ không được ổn, vội vàng bước đến nắm lấy tay Quất Tử, nhỏ giọng hỏi:
- Quất Tử tỷ, tỷ làm sao thế?
Quất Tử đặt bát xuống, lắc đầu, đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng dịu dàng có phần nghẹn ngào, nói:
- Cám ơn ngươi, Vũ Hạo. Ngươi đã giúp ta được nếm lại mùi vị của cha ta ngày xưa.
Hoắc Vũ Hạo không ngờ Quất Tử lại nói như thế, nhất thời không biết phản ứng thế nào:
- Cha…?
Quất Tử khẽ gật đầu, ánh mắt cô thoáng chút mơ màng, giống như hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình, nhẹ giọng nói:
- Cha ta là một đầu bếp rất giỏi, ta được sinh ra tại một trấn nhỏ ở vùng biên thùy, mẹ ta là người đẹp nhất thị trấn ấy, nhà ta có một quán ăn, buôn bán rất được, được lắm. Cha ta từng nói, niềm vui lớn nhất đời ông chính là được nấu các món ăn ngon cho ta và mẹ. Món ăn ngươi vừa làm giống hệt với mùi vị cha ta nấu ngày xưa, tuy đã gần mười năm ta chưa được nếm lại, nhưng ta tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm.
- Mười năm?
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy ánh mắt Quất Tử bỗng nhiên trở nên dịu dàng, ngọt ngào, dường như đang nhớ đến cha mình, ánh mắt đầy quyến luyến ấy làm hắn rung động không thôi. Vì trong ký ức của hắn, chưa từng có sự tồn tại của một người “cha”.
Ánh mắt dịu dàng của Quất Tử bỗng hóa thành đau thương, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống:
- Chiến tranh, cũng vì chiến tranh đã phá hủy gia đình ta. Cha ta bị trưng binh đến tiền tuyến trong cuộc chiến tranh với đế quốc Nhật Nguyệt, ra đi và không bao giờ trở về nữa. Mẹ ta vì quá đau lòng mà ba năm sau cũng bỏ ta mà đi. Cho nên, ta cũng giống ngươi, từ lâu đã là một cô nhi rồi.
Một cảm giác khó nói nên lời thoáng tràn ngập thể xác và tinh thần Hoắc Vũ Hạo, hóa ra là một cô gái có số phận giống như mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, như cô ấy vậy. Cô ấy mất cha, mất mẹ, cũng giống như hắn, là một cô nhi. Chẳng trách khi cô ấy biết hắn là cô nhi, thái độ liền thay đổi rõ rệt.
Bản thân hắn lúc này cũng không biết nên an ủi Quất Tử thế nào, vì nỗi đau trong lòng hắn cũng theo cảm xúc này mà không ngừng dâng lên. Hắn nhớ đến mẹ hắn ngày xưa ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn từng ngày, nhớ lại người cha mà chính hắn xem như kẻ thù. Nhất thời, lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
- Các ngươi làm sao đấy? Đừng có thế nữa. Quá khứ cứ để nó qua đi, càng nghĩ càng thêm đau lòng. Cuộc sống phải nhìn về phía trước, chìm đắm trong đau thương làm gì? Còn nhiều thứ tốt đẹp đang chờ đợi chúng ta kia mà, đúng không?
Kha Kha bỗng đứng dậy, chống nạnh, lớn tiếng nói.
Cô nàng vừa dứt lời, không hiểu vì sao, bầu không khí vốn đầy đau thương thoáng cái liền thay đổi.
Hoắc Vũ Hạo và Quất Tử thoáng ngẩn người, sau đó cùng bật cười.
Kha Kha chẳng hiểu chuyện gì, lại nói:
- Cười gì đấy? Quất Tử tỷ, tỷ không vừa cười vừa khóc như thế không thấy xấu hổ sao?
Quất Tử đứng dậy, kéo tay Kha Kha, nói:
- Trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi. Dưỡng sức ngày mai còn vào vui nữa.
Cô nói xong liền kéo Kha Kha đi về phía lều trại.
Cô đi được vài bước, bỗng nhiên ngừng lại rồi quay đầu nói với Hoắc Vũ Hạo:
- Sau này nhiệm vụ nấu cơm giao cho ngươi nha.
Nói xong, cô nở một nụ cười thật tươi, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn rất nhiều, cảm giác xa lạ ban đầu nay tan biến không còn sót gì nữa.
Cô ấy cười thật đẹp. Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy nụ cười kia, trong đầu không hiểu tại sao lại xuất hiện một bóng hình khác, hắn thì thào: “Quang Nghê Thường, Quang Nghê Thường, Vương Đông…”
Một đêm không lời.
Sáng sớm, khi Quất Tử và Kha Kha thức dậy, Hoắc Vũ Hạo đã nấu xong điểm tâm rồi. Vì mỗi sáng hắn đều phải dậy tu luyện, nên đây cũng là chuyện bình thường. Cả ba đều là Hồn Sư, sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần đã khôi phục về trạng thái tốt nhất.
Hôm nay tinh thần Quất Tử đặc biệt tốt, gương mặt ửng hồng, trông thật đáng yêu.
Hoắc Vũ Hạo làm bữa sáng rất đơn giản, một ít canh, bánh bao và thịt nướng. Nguyên liệu đều do hắn mang theo.
Nhưng dù đơn giản, Quất Tử vẫn cảm nhận được mùi vị thân quen giống hệt như trước. Cô chẳng còn gì để chê trách nữa, tối hôm qua, cô mơ thấy cha mình. Dường như, cha cô còn ôm cô vào lòng, che chở đầy dịu dàng. Thế nên dù không tu luyện, đấy cũng là một buổi tối an lành nhất trong mười năm nay của cô.
Ngay cả Kha Kha cũng cảm nhận được Quất Tử không được bình thường, trong bữa sáng, cô thấy Quất Tử nhìn Hoắc Vũ Hạo ít nhất tám lần, mỗi lần đều nhìn bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, tựa như nhìn người yêu vậy.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên cũng nhận ra, nhưng cảm giác của hắn hoàn toàn khác với Kha Kha. Hắn chỉ vừa nghĩ đến việc Quất Tử nhìn mình thành cha cô ấy liền có cảm giác như ngồi trên đống lửa. Xét tuổi tác, Quất Tử ít nhất lớn hơn hắn đến 4 – 5 tuổi.
Ăn sáng xong, cả ba lại lên đường, bọn họ không tiếp tục sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành nữa, đến gần nơi ở của Hồn Thú thì tuyệt đối không được bay lượn, đây là việc mà ai cũng biết. Trừ phi muốn trở thành bia cho bọn chúng ngắm, hoặc tuyệt đối tin tưởng vào bản thân, nếu không sẽ chẳng có ai liều mạng như vậy.
Lát sau, rốt cuộc Hoắc Vũ Hạo cũng được thấy kiện Hồn Đạo Khí mà bọn họ phải thử nghiệm.
Thứ đó có hình dạng vô cùng kỳ lạ, trông như một quả cầu có đường kính chừng hai thước, bên trong có ba chỗ ngồi, một trước, hai sau. Quả cầu này là một hình tròn khép kín, xung quanh là thủy tinh tạo thành cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài.
Phía dưới quả cầu có sáu thanh kim loại tạo thành những cái chân dài. Mỗi cái có ba nhánh, phần đầu rất sắc, có thể dễ dàng căm sâu vào đất. Trong sáu thanh kim loại này, có hai thanh gồ lên, thanh thứ ba nối với mặt dưới của quả cầu. Trông vô cùng kỳ dị.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!