Vù vù…
Một tầng ánh sáng màu vàng ánh kim chợt sáng lên từ nơi tiếp xúc giữa Hoắc Vũ Hạo và Tam Nhãn Kim Nghê, kế đến, cả người Hoắc Vũ Hạo bị bắn ngược về sau. Huyền lão đứng bên ngoài trông thấy liền bay lên đỡ lấy hắn.
Con Tam Nhãn Kim Nghê có chút mơ mơ màng màng, cả người lắc lư bước lui về sau mấy bước. Con mắt thứ ba của nó vốn màu vàng giờ đã hóa đen, tuy nháy mắt liền trở về lại màu vàng nhưng vẫn bị Huyền lão, Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu đứng bên cạnh trông thấy rõ ràng.
Tam Nhãn Kim Nghê lúc này có chút suy yếu, nó cũng không tiếp tục giãy giụa nữa, có điều lại đưa mắt ngẩn ngơ nhìn người vừa được Huyền lão đặt xuống đất.
Hoắc Vũ Hạo dường như cũng cảm nhận được cái gì đó, hắn đưa mắt nhìn Tam Nhãn Kim Nghê, một người một thú nhìn thẳng vào nhau, cả hai đều cảm nhận được tinh thần mình khẽ rung động, nhất là con mắt thứ ba kia còn có chút tê dại, xuất hiện một loại cảm giác vô cùng kỳ dị.
Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được tinh thần của mình ngay lúc này dường như đang đi xuyên qua hàng loạt tháng ngày từ thuở xa xưa, trong đầu hắn chợt xuất hiện cảnh một cánh rừng âm u bạt ngàn.
Đột nhiên, cảnh vật xung quanh đều hóa thành màu vàng, ánh sáng lấp lánh đó thậm chí còn ánh lên cả những cây cối xung quanh khiến nó lóng lánh một màu vàng tương tự. Cả cánh rừng nháy mắt tăng trưởng với tốc độ kinh người, trên mặt đất thoáng cái xuất hiện một quả trứng lấy màu vàng kim làm nền, phía trên lấp lánh những ánh sáng rực rỡ khác nhau.
Một tiếng vỡ vụn vang lên, bề mặt vỏ trứng bắt đầu xuất hiện từng vết nứt nhỏ, kế đó, những vết nứt bé tí kia bắt đầu lan rộng, “Cộp” một tiếng, một cái móng vuốt be bé chìa ra từ bên trong quả trứng thông qua khe hở của vết nứt, kế đó, một cái đầu nhỏ từ từ chui ra.
Đây là một sinh vật có bộ lông màu vàng hơi ẩm ướt, xét theo bề ngoài thì nó rất giống một con chó con, nó cố gắng chui ra khỏi vỏ trứng, sau đó nhặt những mảnh vỡ của quả trứng cho vào mồm ăn sạch sẽ.
Từng tiếng răng rắc răng rắc không ngừng vang lên, trên người chú chó nhỏ kia dường như cũng bắt đầu lấp lánh ánh sáng màu vàng kim.
Đột nhiên, một tia sáng màu vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, phảng phất như nối liền giữa trời và đất, trực tiếp bao phủ lấy “chú chó nhỏ” vừa mới cắn nát vỏ trứng ban nãy.
Những chất nhơm nhớp trên người chú chó nhỏ dần dần biến mất, lát sau, cơ thể nó từ một xích tăng lên một thước, bộ lông màu vàng lấp lánh nay có chút trong suốt như thủy tinh, ánh sáng màu vàng kim đang vây quanh cơ thể nó hóa thành từng vòng sáng liên tục dập dờn hướng ra bên ngoài.
Chú chó nhỏ bỗng ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng lanh lảnh, trên trán nó xuất hiện một vết nứt, kế đó chui ra một con mắt mang theo cảm giác có thể nhìn thấu thiên địa.
Khi hình ảnh này xuất hiện trong đầu Hoắc Vũ Hạo xong thì hàng loạt các hình ảnh kế tiếp bỗng nhiên tăng tốc chui vào đầu hắn, chỉ trong tích tắc thôi mà hắn đã có cảm giác giống như mình đã có một cuộc sống dài cả vạn năm. Lượng ký ức quá lớn này làm đầu óc hắn thoáng trở nên hỗn loạn, mà đa số những chuyện kia đều xảy ra trong cánh rừng rậm, nên làm sao hắn có thể sắp xếp được mọi chuyện lại rõ ràng cụ thể trong một thời gian ngắn được.
Huyền lão thấy con Tam Nhãn Kim Nghê kia không còn gì đáng lo nữa mới thở phào nhẹ nhõm, một vòng sáng màu vàng cuồn cuộn nổi lên phủ lấy ba người Hoắc Vũ Hạo, kế đó là một vòng sáng khác phủ xuống nhốt lấy con Tam Nhãn Kim Nghê. Hai vòng sáng đồng thời nhấp nháy, Huyền lão dưới thực lực Siêu Cấp Đấu La cấp 98, nhẹ nhàng mang cả người lẫn thú một mạch bay ra khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm theo hướng Bắc. E rằng chỉ có cường giả thực lực cỡ Huyền lão mới dám bay trên không trong khu vực Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đầy rẫy hồn thú này. Với lão, bay một quãng đường chừng mười mấy km thế này chẳng đáng là gì.
Sở dĩ lão chọn phía Bắc Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng vì đây là hướng gần với thành Sử Lai Khắc nhất, chẳng may Hung Thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có làm bậy, lão cũng sẽ kịp thời mang cả nhóm rút lui.
- Vũ Hạo, ngươi không sao chứ?
Vương Đông bước đến cạnh Hoắc Vũ Hạo, nhỏ giọng hỏi thăm. Huyền lão cũng chăm chú quan sát tình hình của hắn. Dù lão đã đọc được phương pháp tiếp dẫn thuộc tính của Thụy Thú để cải thiện thể chất nhưng hiệu quả cụ thể ra sao thì không thấy nói rõ ràng cụ thể.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện quá nhiều ký ức, thật lòng hắn có chút không tiếp thu nổi.
- Ta không sao, Tinh Thần Lực tăng lên rất nhiều, trong đầu còn có thêm một phần ký ức của nó nữa.
- Hả? Có cả trí nhớ sao?
Vương Đông kinh ngạc hỏi.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Nó dù sao cũng là Hồn Thú sống hơn vạn năm, mặc dù đa số thời gian đều là ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nghe thì có vẻ đơn giản nhưng phần ký ức ấy cũng rất khổng lồ, ta không thể nào sắp xếp được nó trong một thời gian ngắn được.
Huyền lão gật đầu nói:
- Có thể giúp Tinh Thần Lực của con tăng lên là tốt rồi. Xem ra có lẽ những gì trong điển tịch ghi lại đều đúng. Nếu không có tác dụng phụ gì thì đây, trả lại cho con.
Huyền lão nói xong liền đưa Sinh Linh Thủ Vọng lại cho Hoắc Vũ Hạo.
Đến lúc này Hoắc Vũ Hạo mới sực nhớ chuôi đao khắc vốn được cất trong Sinh Linh Nhãn, nay Sinh Linh Nhãn đã hoàn toàn trở thành con mắt thứ ba của hắn rồi nên nó cũng bị tống ra ngoài.
Sau khi cầm lấy thanh đao khắc, Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm nhận được mình và chuôi đao này dường như rất thân thiết, mà Sinh Mệnh Lực ẩn chứa bên trong nó chỉ có tăng chứ không giảm.
- Huyền lão, con muốn minh tưởng một chút.
Hoắc Vũ Hạo quay sang nói với Huyền lão, kế đến liền khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, Huyền Thiên Công tự động vận hành, tinh thần của hắn lập tức di chuyển vào trong Tinh Thần Hải. Còn con Tam Nhãn Kim Nghê đang nằm bên kia, ánh mắt của nó vẫn ngẩn ngơ như trước và cũng không còn thử giãy giụa nữa, nó nhìn Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt đúng là có chút cảm xúc gì đó không thể nói rõ. Tựa như sau quá trình ban nãy, hung uy hiển hách của nó đã hoàn toàn tan biến rồi.
Huyền lão liếc mắt nhìn nó, nói:
- Xem ra lần tiếp dẫn thuộc tính này ngươi chẳng những không bị nguy hại gì mà vết thương cũng hoàn toàn bình phục. Yên tâm, lão phu nói lời giữ lời, chờ bọn chúng đến đây ta sẽ thả ngươi trở về.
Tam Nhãn Kim Nghê lạnh lùng liếc mắt nhìn Huyền lão nhưng không hé răng nói gì nữa, nó liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, sau đó khép cả ba con mắt, nằm rạp xuống mặt đất giống như muốn chìm vào giấc ngủ vậy.
Trong đầu Hoắc Vũ Hạo chỉ có một phần trí nhớ suốt vạn năm qua của nó, nhưng trong đầu nó lại có đầy đủ trí nhớ của Hoắc Vũ Hạo.
Dù trí nhớ của Hoắc Vũ Hạo chỉ vỏn vẹn không đến mười ba năm nhưng có thể xem là đầy rẫy khó khăn, mỗi năm trôi qua đều là cuộc sống lận đận gian khổ. Nhất là quãng thời gian sau khi hắn rời khỏi phủ Công Tước, đấy là một cuộc hành trình tuy ngắn nhưng cực kỳ phấn khích, cuộc sống của con người đã thật sự hấp dẫn được vị Đế Hoàng Thụy Thú này rồi.
- Y lão, người không sao chứ?
Hoắc Vũ Hạo vừa nhập định liền lên tiếng hỏi thăm Y Lai Khắc Tư đầu tiên. Y lão tuy không trò chuyện nhiều với hắn nhưng ảnh hưởng của lão không hề kém so với Thiên Mộng và Băng Đế. Nhất là lần lão cứu hắn từ trong tay tên Sứ Giả Tử Thần.
- Ta không sao. Cỗ Vận Mệnh Lực kia thật mạnh, nhưng ta đã sớm vượt khỏi số mệnh con người bình thường, nó muốn phá hủy vận mệnh của ta cũng không dễ dàng như thế. Sau một khoảng thời gian được tẩm bổ bên trong Sinh Linh Kim, tia thần thức của ta căn bản đã ổn định, hơn nữa ta còn khôi phục được một ít trí nhớ. Những ngày kế tiếp có ngủ say trong Tinh Thần Hải của ngươi cũng không sao. Có điều hiện nay tu vi của ngươi còn quá yếu, đợi ngày nền móng của ngươi đủ vững chắc, ta sẽ truyền thừa năng lực của mình cho ngươi.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghe Y Lai Khắc Tư bảo mình không sao liền thở phào một hơi, hắn tò mò hỏi:
- Y lão, Vận Mệnh Lực là gì? Sao con Tam Nhãn Kim Nghê kia có thể truyền nó cho con?
Y Lai Khắc Tư suy nghĩ một lát đáp:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!