Cả hai cùng rời khỏi lều, đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo từ từ lóe ra ánh sáng màu vàng kim, hai cái Hồn Hoàn của vũ hồn Linh Mâu cũng bắt đầu dâng lên dưới chân hắn, hắn tập trung Tinh Thần Tham Trắc quét về một phương hướng, hiện giờ hắn đã có thể dò xét theo một phương vị trong phạm vi hơn sáu trăm thước mà lại còn cực kỳ chính xác nữa.
Vương Đông cũng đã gọi Tiêu Tiêu dậy ra khỏi lều, ánh lửa bên trong hai căn lều nhẹ nhàng xua tan màn đêm tăm tối đầy lạnh lẽo. Ánh sáng ấy chiếu xuống gương mặt ba người, lờ mờ có chút đỏ hồng.
Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng báo lại những thông tin mình vừa thu thập được:
- Có tám người, sáu nam hai nữ. Trong sáu người nam có một người ta không dò được tu vi, e là khoảng cấp Hồn Thánh, trong năm người còn lại thì có một Hồn Đế và bốn Hồn Vương. Hai cô gái còn lại đều là trên dưới Hồn Tôn như bọn mình. Tất cả đều đang đi về hướng chúng ta.
Vương Đông nói:
- Có cần tránh đi không?
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Không cần. Bọn họ chắc chắn không phải đến tìm chúng ta, mà bọn họ cũng sẽ đến ngay bây giờ. Chúng ta càng không thể ngay lập tức xóa dấu vết lửa và lều trại, bây giờ trốn đi càng làm người ta nghi ngờ. Chúng ta cứ ở đây, tự nhiên một chút, chờ bọn họ đến là được. Rất có thể bọn họ có cùng mục đích vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm liệp sát Hồn Thú như chúng ta.
Khi bọn họ đang nhỏ giọng trò chuyện thì bên kia cũng vang lên giọng nói của ai đó.
- Bên này có ánh lửa.
Lời còn chưa dứt, trước mặt ba người Hoắc Vũ Hạo đã xuất hiện một bóng người. Kia là một người đàn ông dáng người cao gầy trông như một cây trúc nhưng tốc độ cực nhanh, người vừa xuất hiện, ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào ba người Hoắc Vũ Hạo. Ba người Hoắc Vũ Hạo cũng ra vẻ giống như đột nhiên xuất hiện tình huống bất ngờ mà nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc.
Rõ ràng người đàn ông dáng người cao gầy vừa đến kia là một Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công, và cũng là người có trách nhiệm đi đầu dò đường của đội ngũ ấy. Hắn vừa thấy ba người Hoắc Vũ Hạo chỉ là ba cô cậu nhỏ tuổi liền thả lỏng. Hắn khoát tay, một vòng sáng màu vàng nhẹ nhàng bay ra từ bàn tay hắn, vòng sáng ấy bay lên không trung chừng năm thước liền khuếch tán mạnh ra bên ngoài.
Lúc này, ba người Hoắc Vũ Hạo cùng lúc búng người về sau, theo những gì người kia vừa làm hiển nhiên nhóm người này rất có tính kỷ luật, không phải một đội ngũ bình thường.
- Ngươi là ai?
Hoắc Vũ Hạo hỏi với vẻ cảnh giác, đồng thời cũng không bước thêm về trước.
Người đàn ông cao gầy kia cười nhạt một tiếng, nói:
- Chúng ta chỉ là người qua đường. Thấy các ngươi bên này nhóm lửa nên mới ghé hỏi thăm một chút. Các ngươi là ai? Ở đây làm gì?
Người kia tuy rằng tươi cười đáp lời nhưng trong vẻ tươi cười ấy lại đầy sự kiêu ngạo.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chúng tôi đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm liệp sát Hồn Thú phụ thêm Hồn Hoàn.
- Gì? Các ngươi tự đi liệp sát Hồn Thú?
Người kia nhìn ba người bọn họ với vẻ nghi ngờ.
Tiêu Tiêu hừ một tiếng, nói:
- Thế nào? Không được à?
Người đàn ông gầy gò như cây trúc bật cười lắc đầu, vẻ mặt thoáng lộ chút khinh thường, tuy trong bóng đêm rất khó nhận ra nhưng làm sao thoát khỏi ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo được.
Đúng lúc này, bên cạnh người đàn ông ấy lần lượt xuất hiện từng bóng người khác nhau. Số người đến hoàn toàn khớp với thông tin Hoắc Vũ Hạo vừa nói, tính cả người đàn ông gầy gò thì nhóm bọn họ có tổng cộng tám người, sáu nam hai nữ.
Người trung niên tầm bốn mươi tuổi trong nhóm bọn họ trầm giọng nói:
- Bắc Đường, tình hình thế nào?
Người đàn ông gầy gò lập tức cung kính đáp:
- Đại ca, có ba người, bọn họ nói mình đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm để thu thập Hồn Hoàn. Không có người đi kèm, ta đã dò xét xung quanh cẩn thận, đúng là chỉ có ba người bọn họ, hai nam một nữ, dáng vẻ chưa đầy mười lăm tuổi.
- Uhm.
Người trung niên nghe xong tức thì liền chuyển ánh mắt về phía ba người Hoắc Vũ Hạo, cẩn thận đánh giá.
Rõ ràng hắn là người dẫn đầu trong tám người này, đồng thời hắn cũng là người ban nãy Hoắc Vũ Hạo đoán là có tu vi bậc Hồn Thánh. Vì Hồn Lực di chuyển quanh cơ thể hắn quá cường thịnh nên Hoắc Vũ Hạo không thể đoán được chính xác tu vi của hắn.
Trừ người trung niên kia, những người nam còn lại đều có tướng mạo bình thường, bình thường đến độ để lẫn trong đám đông khó mà nhận ra được. Đương nhiên, về mặt tu vi thì bọn họ lại không hề bình thường rồi. Với tu vi này, bọn họ dư sức trấn giữ một Tông Môn cấp trung.
So ra, hai cô gái trong đội bọn họ thu hút sự chú ý của ba người Hoắc Vũ Hạo hơn, cả hai đều mặc trang phục thuận tiện cho việc di chuyển. Trong đó có một cô gái có mái tóc đen dài, xõa sau lưng, dung mạo tuyệt đẹp có thể so sánh với vẻ đẹp tuyệt mỹ của Giang Nam Nam. Nhưng trông dáng vẻ của cô có chút yếu ớt, đôi mắt to trong sáng đầy vẻ dịu dàng, dù đứng từ xa nhìn đến cũng có thể thấy rõ vẻ đẹp thùy mị này của cô. Cô độ chừng mười lăm mười sáu tuổi, đúng là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của một thiếu nữ. Bộ trang phục màu vàng không quá bó sát, phủ trọn lấy dáng người tươi xinh dù trong đêm tối cũng có chút nổi bật.
Cô gái bên cạnh cô cũng có độ tuổi tương đương, dung mạo xinh xắn nhưng lạnh lùng, cô gái này có dáng người hơi cao, mái tóc đen dài được buộc gọn thành đuôi ngựa, trang phục màu trắng tương đối vừa người, thấp thoáng trông thấy đôi chân thon dài hấp dẫn ánh nhìn. Tuy dung mạo của cô không rực rỡ như cô gái áo vàng nhưng khí chất lại hơn hẳn. Cả hai cô đứng cạnh nhau thật có chút cảm giác tươi sáng.
- Ba bạn nhỏ, có thể sang đây một chút không?
Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng nói với Vương Đông và Tiêu Tiêu.
- Hai cậu ở đây, để mình đi.
- Ừ.
Vương Đông gật đầu, Tiêu Tiêu vốn định cùng đi nhưng thấy ngay cả Vương Đông cũng không yêu cầu nên cũng kiềm lại.
Hoắc Vũ Hạo bước nhanh về trước, khi đến trước mặt nhóm người kia liền thoải mái nói:
- Có chuyện gì không?
Người trung niên kia nhìn nhìn đánh giá Hoắc Vũ Hạo một chút, nói:
- Cậu bé, cậu muốn vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm liệp sát Hồn Thú?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Ừ.
Ánh mắt của người trung niên này như muốn xuyên thấu mọi thứ, thậm chí ẩn trong đó còn có một chút mờ ảo, ánh mắt ấy hoàn toàn tập trung vào người Hoắc Vũ Hạo, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phát động công kích. Nhưng Hoắc Vũ Hạo đang đứng trước mặt hắn lại vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có chút đề phòng nào.
Người trung niên khẽ cười nói:
- Ta là Mạc Phi Vân, những người còn lại đều là người trong đội của ta. Chúng ta cũng đang trên đường đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Ban nãy chúng ta di chuyển suốt đêm, mọi người đã có chút mệt mỏi, lại trông thấy ánh lửa bên phía này của các ngươi nên muốn đến nghỉ chân sưởi ấm một chút.
Hoắc Vũ Hạo thoải mái nói:
- Được.
Hắn biết rõ nguyên tắc càng nói nhiều càng dễ bị hớ. Nhóm người kia rõ ràng trông có vẻ mệt mỏi, rất giống với những người vừa di chuyển một đoạn đường dài, tuy người trung niên tên là Mạc Phi Vân kia có chút cảnh giác với mình nhưng rõ ràng không có địch ý. Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo hơn xa người thường nên về phương diện suy đoán cực kỳ chính xác. Tinh Thần Tham Trắc của hắn vẫn liên tục mở ra, chẳng qua với khả năng khống chế tài tình, cho dù là cường giả bậc Hồn Thánh cũng khó mà phát hiện được.
Hai cô gái bên kia cũng bắt đầu quan sát Hoắc Vũ Hạo, cô gái áo vàng còn nhìn Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, cô gái áo trắng tuy lạnh lùng những cũng thoáng nhìn về phía hắn. Sự khác biệt giữa hai người được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Dưới sự hướng dẫn của Hoắc Vũ Hạo, nhóm người kia nhanh chóng nhóm lửa và dựng lều. Lều của bọn họ tương đối lớn, trong đó, căn lều cách nơi nhóm lửa gần nhất là một cái lều màu đen, làm từ chín tấm da thuộc.
Mạc Phi Vân dẫn những người còn lại ngồi vây quanh đống lửa. Khi ánh mắt của hắn nhìn đến Vương Đông, rõ ràng chăm chú hơn khi nhìn Vũ Hạo. Mà khi Vương Đông xuất hiện trước đống lửa cũng thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Mái tóc ngắn màu lam, đôi mắt cùng tông màu, hơi thở quang minh vô cùng nồng đậm. Vương Đông chẳng những đẹp trai mà còn mang theo chút cảm giác phấn chấn đầy mạnh mẽ. Nếu chỉ xét riêng về tướng mạo, ngay cả hai cô gái xinh đẹp kia cũng khó mà so sánh được với hắn.
Cô gái áo vàng rõ ràng có chút kinh ngạc, khi Vương Đông nhìn cô mỉm cười, gương mặt tuyệt mỹ kia bỗng chốc đỏ ửng. Còn cô gái áo trắng tuy lạnh lùng nhưng vẫn lộ chút bất ngờ, thậm chí còn nhìn Vương Đông một lúc lâu mới thay đổi ánh nhìn.
Ba người Hoắc Vũ Hạo ngồi ở phía đối diện nhóm người kia, cả ba im lặng không lên tiếng nói gì, chỉ im lặng ngồi sưởi ấm mà thôi. Vì hiện giờ ở đây còn có người ngoài, nên việc minh tưởng tu luyện không phải là lựa chọn sáng suốt lắm, nhất là những người bọn họ đều có tu vi không thấp.
Người trung niên tên Mạc Phi Vân có vẻ nhiệt tình, cười nói:
- Ba bạn nhỏ, chúng ta còn chưa kịp hỏi tên của các cậu?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Ta là Vũ Hạo, hai người bên cạnh lần lượt là Tiểu Đông và Tiêu Tiêu.
Hắn quyết định không nói rõ tên họ của mình và Vương Đông, còn Tiêu Tiêu đọc lên nghe có vẻ giống Tiểu Tiếu nên không phải thay đổi gì cho phiền phức.
Mạc Phi Vân nói: