Dịch giả: nhoc3uon
Biên tập: A Nèo- A Lá
Tâm tình mà hắn trước kia chưa từng có trải nghiệm qua. Dần dần hắn không cần phóng thích quá nhiều tinh thần lực, mỗi một gốc cây trong rừng Lam Ngân Thảo cũng đều phóng thích ra tinh thần ba động nhè nhẹ, mỗi một cá thể không mạnh mẽ, nhưng mà khắp nơi, tinh thần ba động của Lam Ngân Thảo này kết hợp với nhau tạo nên một tổng thể khổng lồ, cùng dung một thể với tinh thần lực của Đường Tam.
Thông qua bọn chúng, phạm vi năng lực cảm nhận của Đường Tam nhất thời đề thăng lên mấy lần.
Mỗi một gốc cây Lam Ngân Thảo tựa hồ cũng trở thành những đôi mắt, lỗ tai của Đường Tam, dùng tinh thần lực đi dò xét hết thảy ngoại giới giống như lúc trước Đường Tam cũng làm được. Nhưng lúc này, thông qua tinh thần từ Lam Ngân Thảo, chứng kiến phạm vi cảm nhận, hắn chỉ có thể dùng hai chữ
"Khủng bố" để hình dung mà thôi.
Chính tại lúc này, đột nhiên một âm thanh vang lên trong đầu Đường Tam:
" Đại Vương vĩ đại, là ngài phải không? Ngài rốt cuộc cũng đã tới chỗ của ta rồi. Cảm tạ trời cao. "" Vương?... Đang nói với ta sao, không phải vậy chứ?" Đường Tam trong lòng kinh hãi. Hắn không rõ tại sao lại có một âm thanh xuất hiện trong thế giới tinh thần của hắn. Mà trong lúc này hộ vệ bên cạnh hắn chính là Đường Hạo, trên mặt hiện ra một nụ cười rất thản nhiên, tinh thần lực của hắn vẫn một mực mở ra.
Trong lúc Đường Tam đang cảm thụ xung quanh từ Lam Ngân Thảo, âm thanh đột ngột vang lên mang đến cho hắn kinh ngạc thật lớn. Âm thanh này dĩ nhiên gọi hắn là Vương.
Nguyên bản nhẹ nhàng mà truyền xa, đột nhiên tinh thần từ tràng Lam Ngân Thảo ở giữa khoanh đất truyền đến một cỗ tinh thần lực mãnh liệt. Cỗ tinh thần lực đến rất nhanh, cùng đạo tinh thần lực của Đường Tam dây dưa bám chặt cùng một chỗ, tựa như hai sợi dây cùng nhau đồng thời nối lên.
"Đại Vương, thỉnh mời người đến chỗ của ta, có thể không?" Âm thanh tựa hồ càng thêm khẩn cấp, mang theo 1 nỗi khát vọng mãnh liệt.
Đường Tam giật mình mở to hai mắt, ý thức hướng phụ thân nhìn lại.
Đường Hạo thản nhiên nói:
" Ngươi hẳn là đã cảm nhận được rồi chứ. Đi đi. Ta ở chỗ này chờ ngươi, có những lúc không cần liệp sát cũng đạt được hồn hoàn.
Mặc dù Đường Tam cũng chưa rõ ràng lắm ý tứ của phụ thân, nhưng chính hắn cũng đứng lên. Làm hắn ngạc nhiên chính là hắn không cần khống chế tinh thần lực, song cỗ tinh thần lực cùng hơi thở mãnh liệt đó, cùng với đạo tinh thần lực của hắn ở cùng một chỗ không ngừng hướng tới hắn kêu gọi.
Bước vào sâm lâm, Đường Tam đột nhiên cảm giác.
Hơi thở uy hiếp tới từ hồn thú bên trong sâm lâm rõ ràng hóa thành nhẹ nhàng hơn. Giống như là hồn thú trong sâm lâm đột nhiên ẩn mất, nhường đường cho hắn mở ra một cái thông đạo. Có phụ thân hắn ở đây, hắn không chần chừ, phóng người lên hướng tới địa phương mà cỗ tinh thần lực dẫn dắt, rất nhanh đi tới.
Mỗi chỗ đi qua, Lam Ngân Thảo trên mặt đất tựa hồ đang rất hưng phấn kêu gọi, tiết tầu nhẹ nhàng khe khẽ lay động, tựa như vì Đường Tam đi tới mà vui mừng, mở ra một con đường.
Phiến sâm lâm này không lớn, ít nhất với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thì không có cách nào so sánh. Nhưng khi tiến vào trong đó, Đường Tam phát hiện: Thực vật nơi này nhìn qua rất xa xưa, tựa hồ như đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.
Tùy ý có thể thấy những mảng cây đại thụ che trời, ngay cả ánh sáng cũng khó lòng lọt qua bọn chúng để chiếu xuống mặt đất.
Đường Tam có thể khẳng định, đây là một mảnh sâm lâm cổ xưa. Nhưng là âm thanh kêu gọi mình đến tột cùng là cái gì chứ?
Hắn rất khát vọng biết rõ chân tướng sự việc, không ngừng tăng tốc. Dọc theo đường đi, hắn không có gặp bất cứ một con hồn thú nào cản trở, dễ dàng theo sự dẫn dắt của cỗ tinh thần lực mà đi tới.
Ước chừng chạy được một canh giờ, mối liên lạc giữa hắn và cỗ tinh thần lực trở nên vô cùng rõ ràng.
"Đại Vương, ta ở chỗ này
". Tiếng kêu gọi của âm thanh lại vang lên lần nữa, rất hưng phấn thậm chí mang theo một tia khẩn trương.
Xuyên qua một cây cổ thụ mà mấy người ôm mới hết, đạo tinh thần lực của Đường Tam vừa động, tập trung trên một gốc cây thực vật. Hắn rõ ràng cảm giác được cỗ tinh thần kêu gọi hắn được xuất hiện trên gốc thực vật này mà truyền đến.
Nhánh dây leo thon dài uốn lượn mọc lên, dài đến mười thước kết ở hai bên không trung. Nhìn qua như là vô số dây leo ngưng kết cùng một chỗ tạo nên thực vật đặc thù. Toàn thân đều là màu lam, bên ngoài lóe ra một loại ánh sáng trong suốt rất đặc thù. Lam Ngân Thảo xung quanh nó phát triển vô cùng tươi tốt.
Mỗi cây dây leo này đều to như eo người bình thường, đường kính hơn một thước.
Lúc này nó đang rất nhẹ nhàng dao động. Ở vị trí giữa dây leo cuốn chặt lại, như lại xuất hiện một chút dấu vết giống mặt người. Lúc này vẻ mặt của nó tựa như đang cười, hướng chính mình mà cười
Phiến dây leo gây cho hắn một cảm giác cực kì cường đại, hơi thở cường đại khó có thể tưởng tượng phóng thích ra ngoài. Lấy nó làm trùng tâm, tinh thần ba động phóng ra mãnh liệt xung quanh Đường Tam, khiến thân thể hắn vô cùng hoan khoái.
Tinh thần dẫn dắt hắn đến chỗ này mới thôi. Mặc dù Đường Tam cũng đã từng thấy qua hồn thú hệ thực vật, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một hồn thú hệ thực vật có khí tức cường đại như thế này.
"Là ngươi kêu gọi ta?
" Đường Tam đứng trước mặt dây leo hỏi lớn. Mặc dù hắn cảm nhận được đối phương không có chút ác ý nào. Nhưng tâm lí trong lòng cũng chính là không nhịn được tăng thêm vài phần cảnh giác.
"Đúng vậy. Đại Vương vĩ đại. Chính là ta đang kêu gọi ngài
" Khuôn mặt giữa trung ương được dây leo quấn quanh hiện ra một vẻ mặt phi thường nhân tính, miệng mở rộng nói ra tiếng loài người.
Lần này không dùng tinh thần trao đổi mà còn trực tiếp mở miệng nói chuyện.
Đường Tam thất kinh, phải biết rằng thực vật hệ hồn thú tu luyện là vô cùng khó khăn so với động vật hệ hồn thú. Hắn theo đại sư học tập cũng chưa nghe Đại Sư nói qua: có thực vật hệ hồn thú có khả năng mở miệng nói chuyện. Nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến hắn không thể không tin.
"Ngươi là ai? Tại sao xưng ta là Đại Vương?
" Đường Tam tò mò hỏi.
Dây leo mỉm cười trả lời: "Bởi vì trên người ngài có chảy huyết mạch một dòng máu so với ta còn cao quý hơn, nếu nói ta là Vương của Lam Ngân Thảo như vậy ngài chính là Hoàng Đế của Lam Ngân Thảo.
"
Nghe xong những lời này, trong lòng Đường Tam có chút hiểu rõ, trong não vận chuyển, các sự việc không ngừng hiện lên.
Dây leo vô cùng lớn trước mắt này cũng là Lam Ngân Thảo, được xưng là phế vũ hồn, cũng có thể tu luyện tới trình độ cường đại như vậy sao?
Không đợi Đường Tam mở miệng, Lam Ngân Vương lại nói: "Cảnh giới huyết mạch của ngài như vậy, ta ít nhất còn phải tiếp tục tu luyện thêm 1 vạn năm nghìn năm nữa mới đạt được. Có thể được nhìn thấy ngài, cảm nhận huyết mạch hơi thở trên người ngài, ta tựa hồ tìm được phương pháp khiến huyết mạch càng thêm cao quý. Cám ơn ngài, Đại Vương của ta.
"
Đường Tam nhíu mày: "Có lẽ ngươi nhận lầm người. Ta cũng không phải Đại Vương của ngươi. Ta là con người, không phải Lam Ngân Thảo. Ta chẳng qua chỉ là người có được vũ hồn là Lam Ngân Thảo mà thôi
"
"Không...
". Lam Ngân Vương vội vàng nói: "Đại vương vĩ đại, ta không có khả năng nhận lầm đâu. Hơi thở trên người ngài đúng là hơi thở Lam Ngân Hoàng tuyệt đối không sai. Nếu như ngài cho rằng chỉ là người bình thường có được vũ hồn Lam Ngân Thảo mà có thể tu luyện tới trình độ như bây giờ sao? Ngài có được chính là huyết mạch của hoàng tộc Lam Ngân Thảo vĩ đại đấy!
"
Đường Tam ngây người:" Ngươi nói ta …, Lam Ngân Thảo của ta không phải Lam Ngân Thảo bình thường?
"Đúng vậy. Ngài có được đúng là huyết mạch tốt nhất của Lam Ngân Thảo, là huyết mạch hoàng tộc, nếu như không hình dung vũ hồn của ngài như vậy, ta nghĩ dùng cụm từ Lam Ngân Hoàng mới càng thêm thích hợp mà không phải là Lam Ngân Thảo. Tất cả Lam Ngân nhất mạch đều là con dân của ngài. Ngài không có cảm thụ qua bọn chúng đối với ngài mà kêu gọi sao?"Lam Ngân Hoàng? Đường Tam trong lòng vừa động, hắn đột nhiên hiểu rõ một chút ý tứ của phụ thân, khi muốn hắn tới nơi này.
Chẳng lẽ vũ hồn của mẫu thân là Lam Ngân Hoàng sao, không phải chứ? Chính mình kế thừa cũng không phải là phế vũ hồn. Mà là có được vũ hồn chính là Lam Ngân Hoàng sao.
Lam Ngân Vương tiếp tục nói:
" Lam Ngân Hoàng, ở trên thế giới này vĩnh viễn luôn là nhất mạch tương truyền. Chỉ có một đời Lam Ngân Hoàng qua đời, thì một đời Lam Ngân Hoàng mới sẽ xuất hiện. mặc dù ngài đúng là con người, nhưng là ngài cũng chính là đương kim Lam Ngân Hoàng huyết mạch duy nhất. "Đường Tam cảm giác tim mình đập nhanh hơn.
"Nhưng ta chưa bao giờ cảm giác được Lam Ngân Thảo có chỗ nào đặc thù. Có lẽ ngươi không rõ ta sở hữu thị lực cùng thính lực là do phương pháp tu luyện đặc thù mà có"Đường Tam vẫn một mực cho rằng, từ đầu do mình sỡ hữu tiên thiên mãn hồn lực cùng vũ hồn không có bao nhiêu quan hệ, mà là do tu luyện Huyền Thiên Công có được.
Bởi vậy đối với lời nói của Lam Ngân Vương có chút hoài nghi.
Lam Ngân Vương thở dài 1 tiếng, nói:
" Đúng vậy, ngài nói cũng không sai, trước kia vũ hồn của ngài là Lam Ngân Hoàng cùng Lam Ngân Thảo so sánh cũng không có gì khác biệt, chúng ta sai, bởi vì, Lam Ngân Hoàng tộc huyết mạch trong người ngài cũng không có chân chánh thực sự giác tỉnh. Cho nên ngài mới không cách nào cảm nhận được sự cường đại của nó. Đại vương vĩ đại, ngài tới nơi này, chẳng lẽ không đúng vì muốn ta trợ giúp ngài làm cho nó giác tỉnh sao?"Nghe Lam Ngân Vương vừa nói thế, Đường Tam vẫn còn chưa có trả lời, Đường Tam hoàn toàn vẫn chưa minh bạch.
Giác tỉnh? Lúc 6 tuổi vũ hồn của mình đã có một lần giác tỉnh, chẳng lẽ còn cần lần thứ hai?
Tựa hồ cảm nhận được ý nghĩ của Đường Tam, Lam Ngân Vương kiên nhẫn nói:
" Bệ hạ vĩ đại, người bình thường giác tỉnh cho ngài như thế nào có thể chân chánh làm tỉnh lại huyết mạch Lam Ngân Hoàng cao quý chứ? Ở trên cả đại lục này, ngoại trừ ta, ngài là người có huyết mạch Lam Ngân Hoàng duy nhất, cho nên ta là Lam Ngân Vương. Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngài, vĩnh viễn là thuộc hạ của ngài, chúng ta vĩnh viễn bảo vệ ngài. Ngài có nguyện ý được thần dân này của ngài vĩnh viễn bảo vệ không.
Không chút gì do dự, Đường Tam trước mặt Lam Ngân Vương kiên định gật đầu:"Ta nguyện ý
"
Hai giọt chất lỏng màu lam trên mắt người cây chảy xuôi xuống, nói:"Hai mươi năm trôi qua, ta không cảm thụ qua khí tức bệ hạ. Hôm nay chúng ta đã tìm thấy hài tử của người. Bệ hạ, thỉnh ngài cảm thụ thần dân này hướng ngài cúng bái đi.
"
Tiếng nói vừa dứt, một cỗ hơi thở vô khổng lồ bay lên, cũng không phải theo Lam Ngân Vương trước mặt xuất hiện, mà là khắp cả phiến sâm lâm.
Lam quang theo mỗi gốc Lam Ngân Thảo lặng yên thoát ra, mỗi một gốc cây Lam Ngân Thảo dĩ nhiên chỉ là một lam sắc quang điểm nhưng là hàng vạn Lam Ngân Thảo toát ra lam quang ngưng tụ lại cùng một chỗ tạo thành một phiến lam sắc hải dương.
Đường Tam lập tức cảm giác được, phiến hải dương kia vì mình mà có, thân thể hắn như một cái miệng lớn điên cuồng cắn nuốt cấp tốc tiến tới lam sắc hải dương.
Vào lúc này, một cõ nhiệt lưu trước đây chưa từng có, từ nơi sâu nhất trong cơ thể dâng lên, Đường Tam không có cảm nhận được sự trùng kích và áp lực năng lượng khổng lồ mang đến, cũng không nhận thấy sự bành trướng trong nội thể. Hắn ngạc nhiên phát hiện, trong cơ thể khi mà cỗ nhiệt lưu bành trướng mãnh liệt thì đồng thời một cỗ hơi thở cự kỳ ôn nhu nhẹ nhàng theo toàn thân tiến vào.
Không biết tại sao, lúc cảm nhận được cỗ hơi thở đó, Đường Tam đột nhiên xúc động muốn khóc, cỗ hơi thở tựa như một loại tâm tình nhu mộc. Phảng phất giống như lúc được mẫu thân vuối ve âu yếm.
Nhắm hai mắt lại, Đường Tam không muốn cảm giác này trôi qua, ngoại giới hết thảy đều bỏ qua, thậm chí hắn cũng không có tính toán được mất lúc này, toàn bộ tâm ý không có chút nào giữ lại van cầu cỗ hơi thở ôn nhu đừng biến mất.
Hạo Thiên chuy kế thừa phụ thân, Lam Ngân Thảo kế thừa mẫu thân. Bất luận đó là Lam Ngân Thảo bình thường hay là Lam Ngân Hoàng mà Lam Ngân Vương trước mặt nói, đây đều là thế giới mà mẫu thân lưu lại. Đường Tam biết cỗ hơi thở ôn nhu kia đúng là huyết mạch hơi thở mà mẫu lưu cho mình.
Tình thương mẫu tử vốn sinh ra cùng thiên địa, trước kia Đường Tam chưa bao giờ có, bây giờ hắn đã cảm nhận được. Mặc dù ở thế giới kia hắn cũng không có mẫu thân. Nhưng giời phút này cỗ hơi thở nồng đậm tình mẫu tử tràn ngập trong sâu thẳm trái tim hắn.
Sâu trong nội tâm, tràn ngập tình yêu thương.
Một bức tranh hiện lên, Đường Tam tựa hồ nhận thấy được khi mình ra đời ở cái thế giới này, một tuyệt sắc nữ tử mái tóc dài màu lam (nhuộm Sunsilk color rồi ^.^) tự ôm mình vào lồng ngực. Một giọt lệ lam sắc trên mắt nàng chảy xuống chậm rãi rót vào lòng mình.
Mặc dù hắn không cảm thụ được âm thanh của bức họa nhưng hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tình yêu thương của nàng đối với hắn.
Mụ mụ. Đường Tam thật muốn kêu to, nhưng bất luận hắn kêu như thê nào, hình ảnh nàng trước mắt đang từ từ nhạt dần, hạ xuống đất. Chỉ còn
Lần này là thật. Đường Tam đứng ở nơi đó, lệ rơi đầy mặt, lớp da đã hoàn toàn biến thành lam sắc trong suốt. Vô số Lam Ngân Thảo trên người hắn thoát ra, tất cả đều trong suốt.
Lam sắc dịch thể trong mắt Lam Ngân Vương chảy xuống. Người khác có thể nhận lầm, nhưng hắn không có lầm. Nam hài nhi trước mắt đúng là hoàng tộc hậu duệ, là con của Lam Ngân Đế năm đó. Đại Vương vĩ đại, ngài trên trời có linh thiêng, xin hãy nghỉ ngơi đi.
Cả vùng lam quang bôn dũng mà tiến nhập cơ thể Đường Tam, thân thể hoàn toàn chìm đắm trong hải dương nhu hòa, nhẹ nhàng phiêu đãng. Không có thống khổ, chỉ có hơi thở ôn nhu kia vuốt ve tâm linh hắn.
Một cái hồn hoàn mới xuất hiện.
Đệ nhất hồn hoàn: Mạn Đà La Xà, đệ nhị hồn hoàn: Quỷ Đằng, đệ tam hồn hoàn: Nhân Diện Ma Chu, đệ tứ: Địa Huyệt Ma Chu
Hoàng, tử, tử, hắc bốn cái hồn hoàn lặng yên hiện lên phía sau không có luật động, mà là chỉnh tề theo thứ tự ở trên người Đường Tam. Vô số lam sắc quang điểm xâm nhập vào trong bốn cái hồn hoàn cấp cho chúng một tầng vầng sáng màu lam.
Cùng lúc đó, Lam Ngân Thảo chung quanh Đường Tam bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Đó cũng không phải hải dương lam sắc ngoại giới ngưng tụ mà là tự thân Đường Tam toát ra.
Nguyên bổn vốn là Lam Ngân Thảo trong suốt càng thêm sâu sắc, dần dần biến thành giống như ánh sáng trong suốt của lam bảo thạch. Ở trung ương lam sắc trong suốt xuất hiện một dải kim sắc, theo mỗi gốc Lam Ngân Thảo một mực kéo dài tới lá.
Lam Ngân Hoàng cuối cùng cũng chân chánh giác tỉnh.
Trong phút chốc, trên người Đường Tam tràn lan ra kim sắc quang mang ảnh hưởng, lam sắc quang mang sáng rõ càng thêm nổi lên. Trên mặt đất, mỗi một gốc Lam Ngân Thảo đều bắt đầu trở nên thông suốt thấu triệt, điên cuồng sinh trưởng.
Mà ngay cả trước mặt Đường Tam, Lam Ngân Vương cũng tại trên người hắn phóng thích kim sắc hơi thở ảnh hưởng mà trở nên thông thấu đứng lên. Trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng thỏa mãn.
Bốn cái hồn hoàn trên người Đường Tam cũng đều phát tán lam kim sắc lộng lẫy, rất nhanh kim sắc quang mang lại lần nữa rót vào bên trong hồn hoàn, nhìn qua so với trước kia thì bốn cái hồn hoàn cũng không có thay đổi gì.
Nhưng thực tế lại khác hoàn toàn, ban đầu chúng là bốn cái hồn hoàn Lam Ngân Thảo mà bây giờ là bốn cái hồn hoàn Lam Ngân Vương.
Trên người Đường Tam cơ thể phình ra rồi co rút lại vài phần, cả người nhìn qua đều thêm rắn chắc. Mái tóc đen nhánh giờ lại biến thành ám lam sắc còn kèm theo kim sắc quang thải nhàn nhạt
Tựa như giống với Lam Ngân Thảo bên cạnh hắn.
Mái tóc dài trở nên vô cùng huyễn lệ (nguyên văn là mái tóc dài thuỷ tinh >.< Lão Tam Thiếu mô tả hơi quái dị), thuộc tính toàn thân Đường Tam vào giờ khắc này đều vô hình đề thăng. Mặc dù cùng với hồn lực không có quan hệ nhưng tất cả đều là yếu tố quan trọng sau khi vũ hồn giác tỉnh lại.
Đặc tính Lam Ngân Thảo là tánh mạng lực vô cùng mạnh mẽ, cho dù có kiên nhẫn cũng không nhổ được ra. Không thể nghi ngờ chính là, nhận được thuộc tính của Lam Ngân Hoàng trên người Đường Tam làm cho điều này hoàn mỹ triển hiện ra. Lúc này tánh mạng lực trên người hắn đã đạt đến một trình độ đáng sợ.
Ngay cả chính Đường Tam cũng không hề biết, tựu vào lúc đó, thân thể hắn tạo ra một khí thế sợ hãi, làm người khác vô pháp tưởng tượng được thuộc tính đặc thù.
Chính là chuyên chúc thuộc tính của Lam Ngân Hoàng, cũng không phải một thuộc tính rõ ràng có thể cảm giác được, nhưng trong tương lai đối với Đường Tam sinh ra rất nhiều ảnh hưởng.
Lam quang dần dần thu liễm, tâm trí Đường Tam dần dần thức tỉnh.
Nhưng là hắn thực sự không muốn tỉnh lại. Bởi vì hơi thở hiền lành ôn nhu kia, nương theo quá trình hắn tỉnh lại cũng dần dần chậm rãi mất đi.
Bốn cái hồn hoàn, một cái tiếp một cái biến mất chui vào trong nội thể Đường Tam. Vô số lam quang cũng bắt đầu cấp tốc ngưng tụ vòng quanh thân thể Đường Tam. Lam quang khổng lồ hội tụ thành một cái lam quang hoàn cực lớn theo thân thể Đường Tam mà vây lại.
Quang hoàn đang không ngừng áp súc mà biến nhỏ đi, màu sắc càng ngày càng trở nên sâu đậm.
Đường Tam không biết đó là loại cảm giác gì, hắn chỉ cảm giác được cỗ nhiệt lưu trong cơ thể mạnh mẽ phóng thích ra ngoài, lúc này trong mắt hắn nước mắt chảy xuống cũng trở nên nhiều hơn.
Cuối cùng, cái quang hoàn do lam quang ngưng tụ trên thân thể hắn cũng rút lại thành kích cỡ bằng hồn hoàn, vô số quang mang màu đen trùng trùng điệp điệp chồng lên nhau, dần dần chuyển thành màu đen. Viên quang hoàn màu đen chậm rãi luật động xung quanh thân thể Đường Tam, xung quanh rơi vào một khoảng tĩnh lặng
Trên mặt đất, Lam Ngân Thảo điên cuồng sinh trưởng, ít nhất so với trước kia cao gấp ba lần, lam quang trên thân bọn chúng dần dần trong suốt biến mất, nhưng bọn chúng phóng thích tánh mạng hơi thở rõ ràng trở lên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đây chính là tác dụng của Lam Ngân Hoàng khí tức. Dưới ảnh hưởng của Lam Ngân Hoàng khí tức tất cả Lam Ngân Thảo đều chiếm được lợi ích. Đường Tam từ nơi này đắc được rất nhiều thứ, nhưng khí tức hoàng giả toát ra từ cơ thể hắn cũng tăng phúc không nhỏ cho Lam Ngân Thảo xung quanh.
Hết thảy đều đã an tĩnh, Đường Tam chậm rãi mở mắt, cặp mắt tràn đầy nước, "Cảm ơn ngài
"
Âm thanh Đường Tam có chút ngẹn lại, hắn không phải cảm ơn Lam Ngân Vương trợ giúp chính mình giác tỉnh vũ hồn Lam Ngân Hoàng. Mà là hắn cảm tạ Lam Ngân Vương đã làm cho hắn cảm nhận được khí tức mẫu ái. Từ khi sinh ra tới nay, trải qua hai thế giới, nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, sự ôn nhu khiến hắn không thể kiềm chế được.
"Là chúng ta phải cảm tạ ngài mới đúng. Sự xuất hiện của ngài mới khiến chúng ta tỉnh lại, sinh cơ càng thêm cường đại. Bây giờ người đã thu được hồn hoàn, ta đã căn cứ mức cực hạn của ngài chiu đựng được. Dựa theo thuyết pháp của loài người hồn hoàn này ước chừng cùng cấp với hồn hoàn của hồn thú hai vạn năm nghìn năm tuổi. Hồn hoàn này cũng không phải đến từ ngoại giới, mà là con dân của ngài, dựa theo thân thể ngài mà biến thành.
Đường Tam lúc này chẳng qua là miễn cưỡng nhớ được lời của Lam Ngân Vương nói, hắn không có tâm trạng để đi cảm thụ biến hóa của thân thể. Lại càng không thể phát hiện khuôn mặt hắn xảy ra một ít biến đổi, song biến đổi nhỏ này làm hắn nhìn qua so với trước kia anh tuấn càng thêm gấp trăm lần.
nguyên bổn dung mạo bây giờ mới là dung mạo thật của Đường Tam, song bị huyết mạch của người cha Đường Hạo ảnh hưởng, lúc này hắn mới đồng thời thừa hưởng huyết mạch của cả cha lẫn mẹ.
Bây giờ hắn mới chính là hắn.
Trên mặt Đường Tam rõ rang toát ra một tia tâm tình ba động, tia sáng nhàn nhạt lóe ra, hắn không có vội vã rời đi, mà tự mình phóng thích vũ hồn Lam Ngân Thảo.
Một nhóm nhỏ Lam Ngân Thảo từ lòng bàn tay phải hắn toát ra, lá cây trong suốt, trên cây cũng không có quỷ đằng bám vào, nhìn qua so sánh với Lam Ngân Thảo bình thường có to hơn một chút. Nhưng dọc theo thân cây màu sắc giống như lam bảo thạch, nhìn qua giống như thảo diệp, vô cùng xinh đẹp.
Nhất là trong đó xuyên suốt một tia kim sắc làm cho người ta nhận thấy mỹ cảm cực kỳ đặc thù. Đó đã không còn là Lam Ngân Thảo, mà là chân chánh Lam Ngân Hoàng.
Lam Ngân Thảo đúng là phế vũ hồn, song Lam Ngân Hoàng không như vậy, tuyệt đối là vũ hồn cao nhất, vũ hồn duy nhất có được hoàng giả huyết mạch.
Khe khẽ vuốt ve Lam Ngân Hoàng, Đường Tam tựa hồ cảm nhận được sự tồn tại của mẫu thân, tựu như vẫn đứng ở nơi đó, bảo trì động tác.
Từ lúc Lam Ngân Hoàng bắt đầu giác tỉnh đến khi kết thúc, tổng cộng đã trôi qua bẩy ngày. Sau khi nghi thức giác tỉnh kết thúc, Đường Tam lẳng lặng đứng trước Lam Ngân Vương ba ngày. Sau đó hắn mới hướng Lam Ngân Vương tám vạn năm ngàn năm tuổi cáo biệt, lặng yên rời khỏi phiến sâm lâm cổ xưa.
Vừa bước ra khỏi sâm lâm, Đường Tam đã chứng kiến phụ thân đang khoanh chân nhắm mắt ngồi ở đó.
Cảm nhận được khí tức của nhi tử, Đường Hạo chậm rãi mở ra hai mắt. Ánh mắt rơi vào Đường Tam cả người hắn hoàn toàn ngây dại.
Đường Tam chưa bao giờ thấy nét mặt đó trên phụ thân, nét mặt ôn nhu vô hạn, đôi môi run rẩy, Đường Hạo si ngốc nhìn Đường Tam, hai hàng nước mắt theo khuôn mặt già nua chảy xuống.
"A Ngân". Nhẹ giọng kêu gọi, âm thanh Đường hạo cũng đang run rẩy, cả người đêu chấn động đứng lên, từng bước, từng bước hắn đã tới trước mặt Đường Tam, song chưởng mở ra, dùng sức đem nhi tử ôm vào lòng mình.
"A Ngân, A Ngân… ngươi có biết ta nhớ ngươi tới cỡ nào không vậy? Ngươi tại sao lại ngốc như vậy, tại sao …. " Đường Hạo cơ hồ hét lên, nước mắt không ngừng rơi xuống vạt áo. Đường Tam có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình đang vô cùng xúc động của phụ thân.
A Ngân là tên mẫu thân sao. Bất tri bất giác Đường Tam lệ cũng đã rơi đầy mặt. Phụ tử hai người ôm nhau rơi lệ, không ai nói gì, một lúc lâu sau Đường Tam vô cùng khó khăn mở miệng.
"Ba….. "Đường Hạo thân thể cứng ngắc một chút, chậm rãi ngẩng đầu, hai tay xiết chặt bả vai Đường Tam mà nhìn hắn.
"Ba.. " Đường Tam lại nói một tiếng.
Đường Hạo lẩm bẩm nói:
"Biết sao không. Mẹ của ngươi rất đẹp, nàng vô cùng đẹp. Nàng là người phụ nữ đẹp nhất trên cái thế giới này. Ôn nhu, thiện lương, xinh đẹp, tất cả những mỹ từ tựa hồ đều là vì nàng mà được sáng tạo ra. Hiện tại trên mặt ngươi, rối cuộc cũng có chút giống nàng. Ta tựa hồ như vừa lại thấy được nàng hướng ta mà nhìn.
Ngửa đầu nhìn trời Đường Hạo đột nhiên hét lớn: "A Ngân. Ngươi thấy được phải không? Con chúng ta đã trưởng thành. Hắn đã trưởng thành. A Ngân…
"
Đường Tam biết trong lòng phụ thân vô cùng thống khổ, Đường Hạo hét lên, làm cho tất cả mọi thứ xung quanh đều run rẩy. Cho tới khi một tia máu từ miệng Đường Hạo tràn đi ra. Hắn ngửa mặt lên trời rống giận, từ từ ngã xuống.
Đường Tam thất kinh vội vàng đỡ lấy phụ thân, Đưa tay tại trước ngực Đường Hạo. Đem một cỗ nội kình Huyền Thiên Công truyền vào nội thể phụ thân.
Nội lực Huyền Thiên Công tiến vào cơ thể Đường Hạo. Đường Tam lập tức phát hiện có chỗ không đúng. Kinh mạch trong cơ thể cha có nhiều chỗ kết lại một chỗ. Lục phủ ngũ tạng tựa hồ đều không có ở đây. Kinh mạch vặn vẹo một cách dị thường.
Trời ạ!... Nếu là người bình thường hẳn là đã sớm chết. Tâm trạng Đường Tam không khỏi trầm xuống. Hắn không hề nghĩ tới phụ thân ở Giáo Hoàng điện thể hiện mạnh mẽ như vậy, lại mang trong người thương thế trầm trọng đến mức này.
Vết thương trong cơ thể Đường Hạo vô cùng trầm trọng. Nếu không phải Huyền Thiên Công của Đường Tam là nội công chánh tông, hắn cũng không có cách nào cảm nhận được trạng thái lúc này của Đường Hạo. Thân thể Đường hạo nguy hiểm tới mức có thể dùng tùy thời hỏng mất để hình dung. Nếu không tốt ngay lập tức có thể bạo tễ mà chết.
Đây là Phong Hào Đấu La mạnh mẽ nhất trên đại lục sao. Đường Tam cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng phụ thân. Mấy năm nay, phụ thân khổ cực biết bao nhiêu?
Hít một ngụm khí, Đường Tam không chút do dự đỡ thân thể Đường Hạo dậy, khoanh chân ngồi ở sau lưng. Trước tiên đem Huyền Thiên Công vận chuyển một vòng trong cơ thể. Hắn ngạc nhiên phát hiện, Nhâm mạch cùng Đốc mạch đã quán thông. Nội lực vận chuyển đi qua kì kinh bát mạch chính là một vòng chu kì tăng thêm vài lần. Kiểm nghiệm lại hồn lực, Đường Tam đã đạt năm mươi ba cấp.
Hai tay như ngọc, bạch sắc khí lưu nhu hòa phún ra từ lòng bàn tay Đường Tam mạnh mẽ truyền vào bối tâm linh thai của Đường Hạo. (hình như là Linh Đài huyệt)
Huyền Thiên Công ôn hòa, chậm rãi tiến vào cơ thể Đường Hạo, Đường Tam không có vội vàng giúp phụ thân trị thương mà là trước tiên lấy nội lực Huyền Thiên Công trong cơ thể Đường Hạo xoay quanh một vòng, ân cần săn sóc phụ thân.
Huyền Thiên Công là đạo môn nội công thượng thừa, năng lực trị liệu rất mạnh. Nhưng là lực cản trong cơ thể Đường Hạo thật sự là quá lớn. Hồn lực Đường Hạo kì thực vô cùng bá đạo, mặc dù bây giờ không phải hắn tự thân khống chế, nhưng đạo khí tức này không ngừng vặn loạn trong cơ thể, hướng nội lực mà Đường Tam truyền vào mà trùng kích.
Hồn lực Đường Tam so với Đường Hạo còn kém rất xa, lúc này tâm trí hắn chỉ có thể điều khiển nội lực cẩn thận tránh né tia hồn lự của Đường Hạo, chỉ có thể làm dịu kinh mạch trong cơ thể Đường Hạo đi một chút
Nội lực trong cơ thể phụ thân vận chuyển thời gian càng dài, tâm trạng Đường Tam càng trầm xuống. Vết thương của Đường Hạo so với hắn tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Có thể nói Đường Hạo vẫn có thể sống trên thế giới này, có thể nói là giãy dụa giữa cái sống và cái chết mà thôi.
"Ân
". Đang được Huyền Thiên Công làm dịu đi thống khổ, Đường Hạo từ hôn mê chậm rãi tỉnh lại.
Rất nhiều năm hắn không có cảm thụ qua thư thái như vậy. Hai mắt mông lung mở ra. Đường Hạo nhíu mày: "Tiểu Tam, thu lực đi. Vô dụng thôi. Ta không có việc gì
"
Nội lực Huyền Thiên Công trong cơ thể xoay quanh một vòng, Đường Tam chậm rãi thu nội lực của mình trở về, nhưng sắc mặt hắn lúc này lại trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Ba ba, thương thế của người…
"
Đường Hạo lạnh nhạt trả lời: "Không có việc gì. Nhiều năm như vậy, đã sớm thành thói quen. Chẳng lẽ ngươi cho rằng thân là Phong Hào Đấu La, ta lại bị vết thương nhỏ ấy phải làm khó dễ ư?
"
"Không, ba ba
" Đường Tam chuyển tới trước mặt Đường Hạo nói: "Thương thế của người cực kì nghiêm trọng, nếu không chữa trị, tùy thời đều có thể….
"
"Có thể? Có thể cái gì?
" Đường Hạo trợn mắt nhìn Đường Tam một cái, "Chết, phải không? Chết có cái gì đáng sợ. Đã chết, ta có thể hảo hảo đi bồi tiếp mẹ của ngươi. Chuyện của ta ngươi không cần xem vào. Việc ngươi bây giờ phải làm là dựa theo phân phó của ta, nhanh chóng tu luyện. Chẳng lẽ ngươi muốn giống ta năm đó không có cách nào bảo vệ người mình yêu hay sao?
"
"Chết
" Tâm tình Đường Tam đột nhiên trở nên kích động đứng lên: "Ba ba, thật sự trên thế giới này người không quyến luyến cái gì sao? Đúng vậy, mụ mụ đã chết, nhưng là ở trên thế giới này người còn có ta. Ta là con của người. Nếu như người chết, ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ người không muốn thấy tương lai ta lấy vợ, không muốn chứng kiên tôn tử của người ra đời sao?
"
Đường Hạo sửng sốt một chút nhìn Đường Tam, trong mắt trở nên ôn hòa: "Ngươi cứ nói chuyện này làm gì. Ta còn không chết được, cứ coi như ta muốn trị liệu thì sao, có ích lợi gì? Chính ta biết thương thế của ta. Có thể khống chế đến bây giờ ta đã may mắn lắm rồi.
"
" Ta có thể trị
". Đường Tam kiên định nhìn phụ thân.
Đường Hạo cười, nụ cười mang theo vài phần trào phúng: "Cho dù là trị liệu, thì Phong Hào Đấu La cũng không thể đem thương thế của ta chữa khỏi. Ngươi có thể sao?
"
Đường Tam nghiêm mặt:" Kĩ năng trị liệu hệ hồn sư căn bản là không thể trị tận gốc thương thế này. Tuy hồn lực của ta không lớn nhưng ta có năng lực đó.
"
Cảm thụ thư thái trong cơ thể, Đường Hạo hơi nhíu mày.
Đường Tam tiếp tục nói: " Nhưng ta bây giờ còn chưa có thể đem thương thế của người hoàn toàn trị khỏi, bởi vì hồn lực của ta so với người còn kém quá nhiều. Khi hồn lực của ta gần đạt đến trình độ của người ta có thể nắm chắn đem thương thế của người trị khỏi hoàn toàn
". Đường Tam cũng không phải khoa trương, nếu để cho hắn luyện thành đệ cửu tầng Huyền Thiên Công, bằng vào đạo môn chánh tông nội công hắn quả thật có khả năng trị bệnh cho Đường Hạo, nhưng chính hắn cũng không nói ra, cho dù khi đó có thể chữa khỏi bệnh cho Đường Hạo, hồn lực của cha hắn vì thương tích di chứng nhiều năm, sẽ bị giảm mạnh.
Đường Hạo thản nhiên nói:" Đây là chuyện sau này, vậy sau này hãy nói.
"
Đột nhiên Đường Tam quỳ rạp xuống trước mặt Đường Hạo.
"Đứng lên. Nam nhi dưới gối có hoàng kim. Ta ghét nhất người như vậy
" Đường Hạo hơi giận nói.
Trong mắt Đường Tam phát ra ánh mắt không cam chịu: "Ba ba, ta cầu xin người đáp ứng ta một chuyện. Nếu người không đáp ứng ta sẽ không đứng dậy.
"
Đường Hạo vẫn chưa bao giờ chứng kiến qua nhi tử nói chuyện như vậy.
"Chuyện gì
"
Đường Tam trầm giọng nói:"Bắt đầu từ bây giờ, ngài tuyệt đối không thể cùng người khác động thủ, nhất là những nhân vật thực lực tương đương người. Nếu không một khi thương thế của người tái phát, e rằng…..
"
Đường Hạo không thể kiên nhẫn không xuống tay: "Chuyện này không có khả năng. Ta còn rất nhiệu sự việc trọng yếu phải làm. Như thế nào có thể bó tay bó chân.
"
Đường Tam nghiêm mặt nói:" Ba ba, ta sẽ mau trưởng thành, mau trở nên cường đại giống như người. Ta là con của người, chuyện của người cũng là chuyện của ta, hãy để cho ta làm. Ta hy vọng người có thể sống bình an, nhìn ta kết hôn, nhìn cháu người ra đời, muốn người chứng kiến tương lai của chúng ta.
"
Đường Hạo nắm lấy bả vai đem Đường Tam đang quỳ trên mặt đất đứng lên. Xoay người hướng phía xa đi tới: "Đừng nhiều lời, mau đi theo ta, ta sẽ mang ngươi tới địa phương đó.
"
"Ba ba..
" Đường Tam hô to một tiếng
Đường Hạo quay đầu, hắn giật mình chứng kiến Bát chu mâu biến thành màu lam trong suốt của Đường Tam đang chỉ vào mình muốn tấn công.
Lam Ngân Thảo tiến hóa thành Lam Ngân Hoàng, Đường Tam xuất ra ngoại phụ hồn cốt Bát chu mâu cũng biến đổi theo. Lúc này Bát chu mâu chỉ có vị trí mâu tiêm xuất ra màu tím, ngoài chỗ đó tất cả đều hòa cùng Lam Ngân Thảo giống nhau màu lam sắc trong suốt. Chỉ bất quá bên trong lam sắc trong suốt mơ hồ xuất hiện hồng bạch lưỡng sắc quang mang lưu chuyển.
"Ngươi định làm gì?". Đường Hạo đồng tử hơi co rút lại một chút.