Vũ Dịch Đức đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm lưng của Đặng Song Nhi, anh rất muốn siết chặt cô vào lòng, nhưng mà...
“ Là ai đã nói cho em biết? ”
“ Là Lâm Niên, đêm qua anh ấy đến Nam Cung gia và nói cho em biết mọi chuyện. ”
Một hơi thở nặng trĩu được thở ra, từ hôm trước ở nhà Ngô Tân Vinh trở về thì anh lại muốn chôn giấu sự thật đó, nói ra để được gì chứ, nhận lấy sự thương hại của cô hay sao?
Và bây giờ anh đang nhận sự thương hại của cô!
“ Song Nhi, em ra ngoài gọi Phó Tôn Trạch vào giúp anh. ”
Đặng Song Nhi ngạc nhiên, vừa thút thít vừa ngẩng đầu lên nhìn Vũ Dịch Đức.
Anh không có gì để nói với cô sao?
“ Dạ! ”
Giọng nói nhẹ nhàng quá đỗi ngọt ngào vang lên, điều đó càng làm cho Vũ Dịch Đức thêm đau nhói ở trái tim.
Đặng Song Nhi đứng dậy, bước đi ra ngoài gọi mọi người vào cũng như Phó Tôn Trạch.
Mọi người bước vào cùng cô, nhưng không thấy Vũ Dịch Đức ở đâu cả. Nhìn vào phòng vệ sinh, thấy cánh cửa đã đóng lại.
Song Nhi kinh ngạc, không phải anh đang truyền dịch hay sao? Sao lại một mình vào phòng vệ sinh không cần ai giúp đỡ, cô và anh là vợ chồng mà, có gì không thể đâu chứ?
Phó Tôn Trạch thấy vậy, đi lại gõ cửa phòng vệ sinh, lên tiếng hỏi anh:
“ Có cần tôi giúp không? ”
“ Không! ”
Mười phút sau, Vũ Dịch Đức mới yên vị trên giường bệnh. Lúc này Sở Kiều Ân cho cháo vào bát, đưa cho Phó Tôn Trạch.
“ Tôi chưa muốn ăn, cậu để ở đó đi, cảm ơn hai vợ chồng cậu. ”
“ Phải đó, Tôn Trạch, Kiều Ân, cảm ơn hai cháu đã giúp Dịch Đức... ”
Bà Vũ đôi mắt đỏ hoe, nắm bàn tay của Kiều Ân, thái độ vô cùng biết ơn.
“ Không có gì đâu ạ.! ”
• Reng... reng...
Điện thoại của Sở Kiều Ân đột ngột vang lên trong túi xách, cô lấy ra xem, rồi cúi đầu lịch sự ra ngoài.
Đặng Song Nhi cứ im lặng đứng bên cạnh bà Vũ, lúc này bà quay sang nói chuyện với cô:
“ Anh xui thế nào rồi Song Nhi? Hiện tại đang ở đâu? ”
“ Dạ ba con vẫn chưa tỉnh lại, hiện tại đang ở bệnh viện Nam Cung gia ạ. ”
Đặng Song Nhi cắn cắn bờ môi dưới, cụp mắt trả lời, trong lòng vô cùng biết lỗi.
Không phải cô giận hay hận ông bà, mà là cô không dám, cô sợ mình sẽ yếu lòng khi gặp.
Nhưng bây giờ cô rất hối hận!
Nếu hôm đó cô xuống gặp ông bà, Dịch Đức cũng không nằm viện như hiện tại!
“ Ngày mai ba mẹ sẽ đến thăm, mong con cho phép. ”
Câu nói vô cùng khách sáo của bà Vũ làm Đặng Song Nhi giật mình, ngẩng mặt lên nhìn bà, đôi mắt đỏ au, giọng nói nghẹn ngào lên tiếng hỏi bà:
“ Mẹ giận con sao ạ? ”
• Cạch...
“ Anh Trạch! Lạc Thanh và Thiệu Viễn đã xuống máy bay, đang trên đường đến Vũ Thị, chúng ta đi thôi.! ”
Sở Kiều Ân mở bước đi vào, gấp gáp nói với Phó Tôn Trạch.
Vũ Dịch Đức nghe thấy, cau mày hỏi Phó Tôn Trạch:
“ Mặc Thiệu Viễn đến Vũ Thị để làm gì?
“ Hôm trước vợ tôi có gọi điện cho Châu Lạc Thanh, vợ của Mặc Thiệu Viễn nhờ giúp đỡ Vũ Thị. Họ đã đồng ý! Hai hôm nữa tôi khai trương Văn phòng luật sư và có mời họ, nên họ sẵn tiện sang đây trước để bàn bạc công việc.! ”
Khuôn mặt của Đặng Song Nhi bí xị, ngậm ngùi xụ xuống tự trách. Vợ người ta thì giúp chồng, còn cô thì hại chồng, cũng tại cô mà Vũ Thị gặp khó khăn lao đao đến như vậy.
“ Cảm ơn hai vợ chồng cậu rất nhiều! ”
“ Hai vợ chồng của Lý Thiên cũng đang trên máy bay, chắc chiều sẽ tới. ”
“ Ừ... ”
Vũ Dịch Đức nhẹ giọng, ánh mắt đượm buồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bạn bè của anh ai cũng có vợ có chồng có con đầy đủ, chỉ có anh là tội nghiệp.
Nhưng thôi, số phận của anh là vậy rồi!
Cuộc sống của anh quá bằng phẳng, sinh ra đã ở vạch đích, không biết khổ cực là gì nên đổi lại là như vậy. Còn họ, họ phải nổ lực cố gắng phấn đấu mới có được sự nghiệp thành công rực rỡ như ngày hôm nay.
Phó Tôn Trạch cùng vợ rời đi, ông bà Vũ thấy vậy cũng về nhà để không gian riêng tư cho Vũ Dịch Đức và Đặng Song Nhi.
Chuyện tình cảm vợ chồng anh, ông bà không muốn xen vào. Anh đã lớn, đã đủ trưởng thành!
Từ trước tới giờ ông bà vẫn vậy, chỉ gợi ý chứ không ép buộc!
Nhưng xem ra cả hai khó về bên nhau, xa nhau hơn một năm, Song Nhi cũng đã nhận lời cầu hôn của nam nhân khác. Trong tim dường như không còn tồn tại hình ảnh của con trai ông bà!
Như vậy cũng tốt, ông bà cũng không muốn Vũ Dịch Đức dính dán liên quan với người trong giới ngầm. Ông bà còn định sang Pháp, nhưng e là anh không chịu, vì anh và Tôn Trạch đang cố gắng vực dậy Vũ Thị.
“ Anh ăn cháo rồi uống thuốc nha? ”
Đặng Song Nhi lúng túng hỏi han, chạy tới bàn cầm lấy bát cháo khi nãy được Phó Tôn Trạch đặt xuống.
Mang tới, cô ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh.
Đảo đảo bát cháo, sau đó mút đầy một muỗng, chu môi thổi nhẹ qua, đưa lên ngay miệng của Vũ Dịch Đức.
Nhưng xui thay, bàn tay đang cầm muỗng cũng là bàn tay đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn của Ngô Tân Vinh.
Vũ Dịch Đức cau mày, dứt khoát cầm lấy bát cháo và cái muỗng trên tay cô.
Nhìn vào nó, anh làm sao nuốt trôi!
“ Để anh tự ăn. ”
Đặng Song Nhi ngơ ngẩn không hiểu, thái độ của anh như vậy là gì?
Chòm người tới trước, đưa bàn tay lên sờ vào trán của Vũ Dịch Đức, cảm nhận anh đã hết nóng.
Ơ...chiếc nhẫn!
Đặng Song Nhi rút vội tay xuống, tâm trạng căng thẳng như đang làm chuyện xấu, dùng bàn tay kia đặt lên che lại không cho anh nhìn thấy.
Ăn được mấy muỗng, Vũ Dịch Đức đặt bát cháo xuống chiếc bàn gần đó. Tự mình rót nước, lấy thuốc mà không nhờ vã Đặng Song Nhi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!