Tần Lâu đóng cánh cửa tủ rồi đứng thẳng lên. Khi quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt của Tống Thư vẫn không nhúc nhích mà dừng ở trên người hắn. Độ cong nơi khóe miệng Tần Lâu khẽ nhếch lên.
"Em tò mò à?"
"....Hả?" Tống Thư hồi phục tinh thần sau khi suy nghĩ sâu hơn bởi cái túi giấy kia, đôi mắt đẹp vừa nhấc lên đã đối diện với cặp mắt của Tần Lâu.
Tần Lâu cắm một tay vào túi quần, một tay gõ gõ cửa tủ kính bên cạnh: "Anh vừa mới bỏ đồ gì vào, còn có người đi xuống lầu hồi nãy. Anh ta là ai, đến đây làm gì, đưa gì cho anh, bất kể chuyện gì anh cũng đều không muốn gạt em---Em không cảm thấy tò mò sao?"
Tên điên nhìn cô, hắn cười đến bừa bãi, phóng túng. Một lưỡi câu sáng chói đã được thả trước mặt cô, chỉ còn chờ cô tới cắn thôi.
Đôi mắt của Tống Thư nheo lại.
Sau khi người kia rời đi, cô cũng đã lấy lại được vẻ ngoài vô cảm như thường lệ của mình. Lúc này, dù có nghe xong lời nói của Tần Lâu đậm chất mùi dụ dỗ đó cũng không thấy phản ứng gì nhiều.
"Tò mò lời nói của anh, anh sẽ nói cho em biết à?"
Tần Lâu đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cô hai giây, đột nhiên bước đến, "Dĩ nhiên anh sẽ nói." Hắn dừng chân ở trước mặt cô, "Nhưng có điều kiện."
"Điều kiện?"
"Ừ. Đây chính là thế giới của người trưởng thành, tiểu vỏ trai. Tất cả những thứ mà người khác cho đều được đánh dấu bằng giá trị phía sau, thấy được hoặc không thấy, không có gì là miễn phí cả." Lời nói vừa dứt, Tần Lâu liền cúi xuống. Một tay hắn móc lấy một ít sợi tóc rũ xuống bên tai Tống Thư, nghịch quanh ngón trỏ chơi chơi.
Sau khi nói xong, Tần Lâu không còn mở miệng nữa, cố tình treo sự thèm ăn của cô, chờ cô chủ động "mở vỏ". Tống Thư im lặng trong vài giây và hỏi, "Vậy anh muốn điều kiện gì?"
"..." Động tác Tần Lâu dừng lại, hắn hơi ngước mắt lên, cặp mắt đó khẽ cong lộ ra độ cung nơi đuôi mắt cất giấu vài phần ý đồ thực hiện được cùng ý cười vui sướng.
Tống Thư và hắn nhìn nhau.
Từ nhỏ cô luôn là người không hề bị khuôn mặt đầy tính lừa gạt cùng vô tội này của hắn dắt mũi đi, cho đến bây giờ cũng vậy.
Tần Lâu tập mãi thành thói quen nên không nản chí. Hắn chủ động chấm dứt việc nhìn chăm chú của cả hai bên, sau đó cúi đầu xuống, đem mấy sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay đặt trước chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.
Động tác ái muội cực kỳ, đến nỗi ngay cả đôi mắt đang khép hờ và cảm xúc chảy trong mắt cũng thật câu người.
Giọng nói hắn trầm thấp, cười khẽ: "Em đoán xem anh muốn cái gì." Ý cười ngày một tăng, tựa hồ hắn đã không còn thỏa mãn với việc chỉ ngửi tóc thôi, liền đưa nó móc bên môi, buông tay làm nó rơi xuống trên môi, hắn khẽ hôn, lưỡi vươn ra liếm liếm khóe môi. Hành động dụ hoặc người khác phạm tội đến cực điểm.
"..." Cuối cùng Tống Thư cũng chịu không nổi hắn, cái loại gần trong gang tấc đánh vào mặt mười phần cố ý dụ dỗ, quyến rũ này. Cô hơi hơi dời tầm mắt sang chỗ khác, gò má nổi lên một chút ửng đỏ nhàn nhạt.
Tần Lâu cười nhẹ, không ngước mắt lên, đôi mắt lại có chút cảm xúc thỏa mãn: "Tiểu vỏ trai, tim của em đập hơi nhanh đó."
"..."
Một lúc lâu sau, Tống Thư chậm rãi thở dài, chỉ là cố chấp không chịu quay đầu, "Thì ra kỹ năng đàm phán của Tần tổng được bồi dưỡng ra từ đây?"
"Kỹ năng đàm phán?"
"Ừm. Bước đầu tiên cố ý lộ ra lợi ích tốt đẹp bao nhiêu rồi dẫn dụ người khác mắc câu. Bước tiếp theo lại nghĩ cách gây loạn tâm trí người khác, thế là nhân cơ hội một bước đảo khách thành chủ. Xuất con át chủ bài ra, cuối cùng chỉ cần chọn lựa thành quả, thừa thắng rút lui." Tống Thư nói xong, cuối cùng cũng chịu quay đầu, sau khi ráng áp xuống cảm xúc bị hắn trêu chọc, cặp mắt hạnh đen nhánh kia đã bình tĩnh như thường, "Tôi nói có chỗ nào còn thiếu, mong Tần tổng bổ sung?"
Tần Lâu đối diện với cô hai giây, cười bất đắc dĩ, cưng chiều đứng thẳng người lên.
"A, bị em nhìn thấu rồi."
"..."
"Đúng thật là anh tính sai."
Ánh mắt Tống Thư nhẹ chuyển, "Chỗ nào tính sai?"
Tần Lâu trả lời rất chi là nghiêm túc: "Muốn đi trộm tiểu vỏ trai từ trong ao người khác, quả thật không nên dùng mồi câu, trực tiếp thả lưới và vớt nó lên cho xong."
Mấy chữ "trong ao người khác" kia không biết cố ý hay vô tình mà nhấn khá mạnh, Tống Thư nghe xong biểu cảm khẽ thay đổi. Chỉ là không chờ cô suy ngẫm cẩn thận, Tần Lâu nắm lấy cổ tay cô, kéo đi về phía ghế sofa.
Hai người trước sau ngồi xuống ghế sofa.
Loại trình tự người ngồi trước, người ngồi sau này liền sinh ra một cái kết quả: Tần Lâu ngồi vào trên ghế sofa, còn Tống Thư lại trực tiếp bị hắn ôm vào trong lòng ngực.
Không cho người khác bất kỳ cơ hội giãy giụa, Tần Lâu xoay người và đem tiểu vỏ trai trong lòng ngực đặt ở ba góc giữa lưng ghế sofa và tay vịn.
Tống Thư để mặc cho hắn ôm. Một lát sau, mới thấp giọng lên tiếng.
"Đã đến giờ làm việc rồi, Tần tổng."
"Anh luôn tăng ca vào cả hai ngày cuối tuần, bây giờ chính là một bụng hỏa khí không có chỗ phát, lười một chút ai dám nói với anh."
"Nhưng tôi không có cái kiểu lý do đúng lý hợp tình giống như Tần tổng, bởi vì nhiệm vụ công tác cuối tuần còn chưa nhận được tới tay, cho nên không có bất kỳ loại chuyện tăng ca nào--- Tôi nên đi làm ngay bây giờ." Lỗ tai Tần Lâu di chuyển, ngẩng đầu khỏi cổ cô, đôi mắt ảm đạm, "Hóa ra em vì công việc mới đi lên tìm anh."
Tống Thư: "..."
Tống Thư: "Chuyện công việc anh còn ăn giấm được?"
"Một ngày em cùng nó ở bên nhau tám, chín tiếng đồng hồ, ở bên anh thì tám, chín phút, có lúc còn bỏ quên anh vì nó. Em nói xem, tại sao anh không thể ăn giấm với nó được?"
"..." Không thể phản bác.
Tống Thư trầm mặc.
Đôi mắt hắn khẽ chuyển, từ cảm xúc ảm đạm chuyển sang vài phần ý cười, "Anh có một biện pháp có thể đẹp cả đôi đường."
"Biện pháp gì?"
"Anh cho em công việc, công việc ở trên giường."
Tống Thư đã quá mệt mỏi khi phải nói chuyện với tên điên này.
Một...hai...ba giây, có một tiếng kêu đau ở khu vực ghế sofa. Hừ, Tần Lâu xoa xoa thắt lưng bị tiểu vỏ trai thẹn quá thành giận thúc cho một cú. Ôm bụng cúi xuống, không tức giận mà còn cười rất vui vẻ.
Hắn hơi nghiêng đầu, trên mặt mang theo trêu đùa hài hước, "Em cũng sẽ tức giận sao, tiểu vỏ trai?"
Khi cô thúc một cú đó nửa đường đã tự động giảm lực đạo lại rồi, thấy hắn còn đứng dậy được, hơi bực chính mình vì đã lo cho hắn, nghe vậy cô siết chặt đầu ngón tay, xoay mặt sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Em không muốn anh vì em mà phá lệ đặc biệt trong công việc, như vậy quá dễ dàng kéo sự chú ý của người khác--- Xảo Xảo chắc chắn sẽ tìm mọi cách làm khó xử em trong quá trình khảo hạch [1] hiệu suất, anh muốn hại em bị đá ra khỏi tập đoàn à?"
[
1] Khảo hạch: thi để kiểm tra chất lượng, trình độ. "Cô ta dám." Tần Lâu cười lạnh băng, đứng dậy. "Tôi là người vớt tiểu vỏ trai trong ao ra, ai dám chạm vào, tôi băm tay kẻ đó."
Tống Thư liếc hắn.
Tần Lâu nghĩ nghĩ, "Loan Xảo Khuynh có thể không băm, giao cho em tự xử trí đó."
"...Em cần công việc, công việc của nhân viên bình thường bộ phận tuân thủ pháp luật."
Tần Lâu nghe vậy trầm mặc hai giây, đột nhiên không dấu hiệu mở miệng: "Em muốn tiếp xúc với ai trong tập đoàn."
"....!"
Đồng tử Tống Thư co lại.
Tần Lâu ban đầu đã đứng quan sát cảm xúc và phản ứng của cô ở khoảng cách cực gần. Lúc này, lộ ra ý cười thực hiện được.
"Em bị anh bắt được cái đuôi nhỏ rồi nhá, tiểu vỏ trai." Tống Thư: "...."
Tống Thư bất lực: "Em không hiểu anh đang nói cái gì. Công việc hằng ngày là bổn phận, em chỉ đơn giản là không muốn trở nên đặc biệt."
"Em phải biết rằng ở trước mặt anh, bây giờ muốn tính lại dùng chiêu giấu đầu lòi đuôi thì xin chúc mừng em, nó vô hiệu rồi."
"..."
"Không sao, anh vốn dĩ cũng không mong đợi có thể chăm sóc em trong tập đoàn của anh." Tần Lâu tiếc nuối nói: "Em quay về phòng pháp luật chờ thông báo đi, trước ngày mai, anh sẽ cho em một vị trí thích hợp trong hạng mục sắp tới."
Chỗ sâu trong ánh mắt Tống Thư khuấy động những cảm xúc sâu sắc, nhưng cuối cùng vẫn đè ép xuống hết.
Cô thoát khỏi lòng ngực hắn, "Em đây về tầng 12."
Tần Lâu ngước mắt ai oán: "Lấy được lợi ích có lợi cho bản thân xong, liền ngay lập tức chạy, không khỏi cũng quá thực tế đi. Quan hệ của chúng ta là giao dịch trần trụi tới vậy sao?"
Tống Thư cứng đờ, quay đầu nhìn lại. Vài giây sau, cô mỉm cười, "Không phải đó là những gì mà ngài đã quy định trong "hợp đồng" của mình sao, Tần tổng?"
Tần Lâu nghẹn một cục.
Chờ không còn thấy bóng dáng của tiểu vỏ trai, Tần Lâu mới từ trò đùa này hồi phục tinh thần, ảo não bản thân tự bê đá đập chân mình, không ngờ cũng có một ngày mình lại làm ra chuyện ngu xuẩn đến thế.
Mấy chục giây sau, âm thanh máy móc của thang máy giảm dần phát ra từ thang máy tầng 23.
Cảm xúc trên khuôn mặt Tần Lâu hiện lên sự lười biếng.
Hắn ngồi một lúc trên ghế sofa vẫn còn lưu lại thoang thoảng mùi thanh hương dễ ngửi của Tống Thư, hắn mới chịu đứng dậy.
Đi đến trước quầy tủ kính bên cạnh, cúi người xuống lấy túi giấy từ trong ngăn tủ ra.
"Đóng cửa." Tần Lâu thấp giọng nói.
Hệ thống điều khiển thông minh tự động nhận lệnh chủ nhân phù hợp với đường âm thanh, một cửa bảo vệ điện tử dẫn đến phòng thang máy từ từ rơi xuống.
Ánh đèn nhu hòa trong phòng tự động sáng lên.
Tần Lâu cầm theo túi giấy và quay trở về ghế sofa, tháo sợi dây, mở nó ra, sau đó đem thứ bên trong moi ra.
"Bịch" một tiếng, một chồng ảnh và văn kiện rơi xuống mặt bàn, chúng tạo thành hình cánh quạt.
Tần Lâu tùy tay nhặt lên mấy tấm ảnh chụp trong đó và một phần văn kiện tư liệu.
Trang đầu tiên là thông tin cá nhân của Dư Khởi Sanh, khác với những thông tin chung chung trước đây. Lúc này đây, thông tin bên trong chi tiết hơn rất nhiều, đó đều là những chuyện trong quá khứ--- thời điểm anh ta còn chưa đổi họ của mình từ Kiều sang Dư--- anh ta ở trong nước có lưu lại dấu vết.
Chỉ là trong cột gia đình, vẫn như cũ không bắt được thông tin.
Tần Lâu cau mày, hắn vươn tay đến chỗ một đống ảnh chụp không biết lấy từ nơi nào toàn là ảnh chụp của Dư Khởi Sanh từ bé đến lớn, ngón tay bỗng dưng cứng đờ.
Hắn nhặt một tấm ảnh trong số đó.
Tựa hồ là lúc Dư Khởi Sanh đi học tiểu học tham gia hoạt động gì đó, cậu bé cùng một vài đứa trẻ đứng ngạo nghễ trên sân khấu với những chiếc khăn quàng màu đỏ tươi bay phấp phới.
Bên cạnh mỗi đứa trẻ nào cũng đều kèm theo một người... cha mẹ.
Đôi mắt Tần Lâu dán chặt một lúc vào người đàn ông đứng bên cạnh Dư Khởi Sanh, lông mày ngày càng nhăn chặt.
Khuôn mặt này, chắc chắn hắn đã gặp qua ở đâu đó. Mặc dù có vẻ trẻ hơn nhiều so với trong ký ức, nhưng sự quen thuộc giống như đã từng quen biết khiến cho Tần Lâu cảm nhận được trước.
Hắn nhắm mắt và dựa vào ghế sofa, nhanh chóng huy động trí não, tìm kiếm sự quen thuộc của khuôn mặt này trong vô số khung hình ký ức....
Cho đến một khắc sau.
Tần Lâu bất ngờ mở mắt, hắn đứng bật dậy, ánh mắt khó tin mà nhìn về phía ảnh chụp của người đàn ông kia.
"Kiều, Thiên, Ba."
- --- quả thật hắn đã gặp qua.
Tại lễ tang của Tống Thư.
Năm đó ông ta chính là người khởi kiện vụ án âm mưu bàng thị, là luật sư bào chữa cho Bạch Chúc- mẹ của Tống Thư!