Đêm hôm đó, Trần Gia Dư trằn trọc mãi. Có lẽ vì ly cà phê kia, mà cũng có lẽ… vì nguyên nhân khác.
Về tới Lệ Cảnh thì cũng đã hơn tám giờ, Trần Gia Dư mở điện thoại gọi đồ ăn giao tới, sau đó gọi điện về nhà như thường lệ. Mọi khi Trần Chính hoặc nhân viên chăm sóc Tiểu Triệu sẽ bắt máy nhưng hôm nay anh gọi hai lần rồi mà vẫn không thấy ai nhận cuộc gọi, quả thực có chút không bình thường. Vậy nên sau khi đỗ xe vào khu nhà, Trần Gia Dư ngay cả vali phi công cũng không lấy xuống, việc đầu tiên là đi qua nhà bố mẹ xem thử. Dạo gần đây, mẹ anh – Tào Tuệ – mới áp dụng liệu pháp điều trị mới, tác dụng phụ có phản ứng mạnh hơn trước đây, thấy bố anh bảo buổi sáng phần lớn thời gian bà đều ngủ.
Mọi chuyện xem ra vẫn ổn. Trần Gia Dư vừa vào nhà thì nhìn thấy ánh đèn vàng mờ trong phòng ngủ của mẹ. Bố anh không có nhà, còn mẹ anh đang nằm một mình trên giường. TV bật chương trình thời sự buổi tối nhưng để âm lượng rất nhỏ, gần như không có ai nghe.
“Mẹ, con về rồi ạ,” Trần Gia Dư khẽ gọi, “Bố đâu hả mẹ?”
Tào Tuệ nhìn anh, có tinh thần hơn một chút, gượng cười rồi bảo bố anh đi gặp mấy ông bạn chiến hữu rồi.
Nghe tới đây, Trần Gia Dư cau mày: “Muộn thế này bố còn ra ngoài, chắc lại uống rượu rồi.”
Tào Tuệ cũng thở dài, nói: “Tiểu Triệu lái xe chở ông ấy, chắc cũng ổn thôi.”
Trần Gia Dư lập tức nói: “Để con gọi điện hỏi Tiểu Triệu.”
Tào Tuệ không nói gì, nhưng Trần Gia Dư đã ra phòng khách, dùng điện thoại bàn gọi tới số điện thoại mà anh thuộc nắm lòng. Tiểu Triệu vẫn luôn đáng tin cậy. Sau hai tiếng tút tút thì y đã nhấc máy, báo cho Trần Gia Dư biết y đang đứng chờ ông Trần bên ngoài nhà hàng nào ở phía Tây Thành, đảm bảo khi nào ông cụ ra sẽ lập tức mời lên xe. Trần Gia Dư bèn cảm ơn y một tiếng rồi cúp máy.
“Đáng nhẽ ra bố không nên để mẹ ở nhà một mình như này. Lát muộn con sẽ nói với bố.” Trần Gia Dư an ủi Tào Tuệ.
Tào Tuệ thở dài, bảo: “Nói cũng chẳng có tác dụng gì, đn lúc đấy hai bố con lại ầm ĩ,” Bà liếc qua TV rồi nhìn Trần Gia Dư: “Ngày nào cũng ở bên cạnh mẹ, có lẽ bố con cũng thấy bí bức.”
Lông mày Trần Gia Dư nhíu chặt thêm: “Mẹ đừng nói vậy mà.”
Kể từ khi có kết quả chẩn đoán của Tào Tuệ, Trần Chính luôn trong tâm trạng ủ ê, thường xuyên lặng lẽ hút thuốc, uống rượu một mình, rất đáng lo ngại. Nếu không phải có Tiểu Triệu chăm sóc thì chỉ riêng lo lắng cho bố đã đủ khiến Trần Gia Dư kiệt sức rồi. Có điều, anh mệt một chút chỉ là chuyện nhỏ. Anh mong mẹ anh có thể trải qua quãng thời gian còn lại trong vui vẻ và thoải mái, bố anh cũng có thể dần chấp nhận với chuyện này. Song, Trần Gia Dư tự hỏi bản thân nhưng cũng không rõ Trần Chính rốt cuộc bận tâm chuyện mẹ anh sống như thế nào hay bận tâm cái thứ gọi là hình tượng gia đình kiện toàn, vợ trẻ đẹp, con thành đạt. Anh luôn cố gắng thuyết phục bản thân là cái đầu tiên, nhưng lại không ngừng có những chi tiết cùng tình huống xuất hiện nói với anh ra, không thể xem nhẹ khả năng sau.
Tào Tuệ im lặng, chỉ khẽ vỗ chiếc ghế đẩu cạnh giường, ra hiệu cho Trần Gia Dư ngồi xuống. Sau đó, bà cứ như vậy, im lặng nhìn anh.
Trông bà không có mấy tinh thần. Mái tóc mềm mượt trước đây đã gần như rụng hết, cả mặt lẫn người đều gầy rộc. Sự thay đổi này không phải xảy ra sau một đêm nhưng hôm nay Trần Gia Dư lại cảm thấy bà đặc biệt tiều tụy, có lẽ do ảnh hưởng của tâm trạng.
Trần Gia Dư nhận ra bà có tâm sự, bèn hỏi: “Sao thế hả mẹ?”
Ban đầu Tào Tuệ không nói gì, chỉ quay đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ. Một lúc sau, như thể bỗng chốc hạ quyết tâm, bà mới lên tiếng, giọng khẽ khàng nhưng kiên định: “Mẹ vẫn luôn bảo đời này không còn tiếc nuối gì, nhưng thật ra vẫn còn điều nuối tiếc.”
Trần Gia Dư vội hỏi: “Mẹ muốn đi đâu chơi ạ? Cuối năm nay con lại xin hãng nghỉ phép, mẹ con mình đi Nhật Bản nhé?”
Tào Tuệ lắc đầu nói không phải.
Ánh trăng xám bạc phác họa đường nét của bà. Khuôn mặt xinh đẹp ngày xưa dưới sự dày vò của bệnh tật đã trở nên già nua. Trần Gia Dư có dự cảm, những điều tiếp theo đây anh sẽ không muốn nghe. Có điều, anh biết mẹ anh muốn tâm sự. Có lẽ do ảnh hưởng của thuốc men, hoặc có lẽ đơn thuần do chịu giày vò về mặt tâm lý mà Tào Tuệ đã không còn sự lạc quan và tích cực của mấy tháng đầu khi mới có kết quả chẩn đoán.
Tào Tuệ chậm rãi nói: “Mẹ với bố con, ban đầu vì hợp nhau nên mới ở bên nhau, sau đó có con. Sau nữa thì con cũng biết đấy… Gia Dư, mẹ không hối hận đã sinh ra con. Con là món quà tuyệt vời nhất mà mẹ nhận được. Nhưng mẹ quả thực đã từng hy vọng mình có thể dũng cảm hơn một chút, kiên cường hơn một chút để đưa ra lựa chọn sớm hơn một chút, để… bước ra sớm hơn một chút.”
Trần Gia Dư sững người. Trước đây mẹ anh chưa từng thật lòng nói thẳng như này, bà luôn lo lắng đủ đường về cảm xúc của anh. Bây giờ, lời đã nói ra, cả căn phòng dường như trở nên yên tĩnh, Trần Gia Dư chỉ cảm thấy những tạp âm nền nhốn nháo từ TV đập vào màng nhĩ mình.
Thời điểm kết hôn với Trần Chính, Tào Tuệ mới 21 tuổi. Khi ấy, để thoát khỏi sự kiểm soát đến ngạt thở của mẹ mình, Tào Tuệ học xong cao đẳng thì ra ngoài đi làm. Vì sở hữu ngoại hình xinh đẹp, dáng người cao ráo nên bà đã được chọn vào chương trình đào tạo tiếp viên hàng không, sau đó tại hãng hàng không đã gặp được anh chàng phi công 29 tuổi mới rời khỏi lực lượng không quân, gia nhập ngành hàng không dân dụng – Trần Chính.
Trần Chính hết lòng theo đuổi Tào Tuệ. Bà chỉ cảm thấy người này đối tốt với mình nên đã vui vẻ đồng ý. Tào Tuệ nghĩ, kết hôn là đã bước ra, đã thoát khỏi gia đình của bà. Năm thứ hai sau khi kết hôn, Trần Gia Dư ra đời, cuộc đời cuối cùng đã vẽ thành một vòng tròn trọn vẹn.
Thời gian đầu, bà vô cùng phấn chấn, ngày đêm bôn ba vì gia đình nhỏ của mình. Thậm chí tối tối bà còn đạp xe để theo học lớp tin học và quản lý buổi tối, với hy vọng sau khi Trần Gia Dư lên tiểu học sẽ có thể tìm một công việc khác. Nhưng rồi về sau, mâu thuẫn giữa bà và Trần Chính ngày một lộ rõ. Vì những mối quan hệ xã hội chung của hai vợ chúng cũng như đứa con hai người đang cùng nuôi dưỡng, Tào Tuệ cứ mãi không thể thoát ra, để rồi từ một chiếc lồng này bước sang một chiếc lồng khác. Vì muốn chăm sóc Trần Gia Dư trưởng thành, bà cũng mãi không thể từ bỏ nghề tiếp viên hàng không ổn định để chuyển ngành, về sau càng trì hoãn thì tuổi tác càng lớn, đến cuối muốn chuyển ngành cũng đã muộn.
Máy bay, chuyến bay, buồng lái, với phi công như Trần Chính là giấc mơ hào hùng phóng qua ngàn vạn dặm; thế nhưng với Tào Tuệ, đó lại chỉ là buồng cabin khép kín vỏn vẹn vài mấy trăm mét vuông, là căn nhà kính mà cả đời bà chưa từng bước ra khỏi.
Tào Tuệ đưa tay chạm lên tóc mình, dường như đang hồi tưởng lại: “Con còn nhớ hai năm trước mẹ từng có một chuyến đi Hải Nam, ở lại đó mấy tháng chứ?”
Trần Gia Dư nhớ. Khi ấy mẹ anh tới Hải Nam tìm một dì từng làm tiếp viên cùng hãng để du lịch giải sầu. Anh không nhớ quá rõ nguyên nhân, có lẽ là vì cãi nhau với bố anh, mà cũng có lẽ vì sau khi nghỉ hưu ở Bắc Kinh quá tù túng. Thời điểm đó Trần Gia Dư đang mắc kẹt trong vòng xoáy dư luận về vụ việc hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông. Anh quá bận rộn với cuộc sống riêng của mình nên cũng chưa từng hỏi về lý do thật sự khiến mẹ đột ngột đi Hải Nam. Nhưng lúc này đây mẹ anh đã chủ động kể, khi đó là vì muốn tạo chút khoảng cách, để xem xét về quyết định ly hôn với Trần Chính, hai người tách ra sống.
Đáp án bất ngờ nhưng hợp lý. Trần Gia Dư chỉ cảm thấy, hóa ra chân tướng ngay bên cạnh anh như vậy mà anh lại bị vấn đề của bản thân làm cho mờ mắt, không hề nhận ra. Thật ra từ lâu Trần Gia Dư đã ý thức được tính cách của bố mẹ anh không hợp nhau, chỉ đang miễn cưỡng sống cùng nhau. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy từ chính miệng mẹ nhắc tới chuyện bà từng có ý định ly hôn. Anh nhớ lại những cuộc cãi vã liên miên của hai người họ, luôn bắt đầu vì những điều vô cùng nhỏ nhặt, để rồi mỗi lần từ khởi đầu, quá trình tới kết thúc đều giống hệt nhau, với sự bạo hành lạnh của Trần Chính cùng sự thỏa hiệp của Tào Tuệ. Những cuộc cãi vã đó đồng hành cùng Trần Gia Dư từ khi sinh ra, đi học tới khi tốt nghiệp trở thành phi công, xuyên suốt cả cuộc đời anh.
(bạo hành lạnh: là hình thức bạo hành tinh thần mà kẻ bạo hành sử dụng sự im lặng để gây sức ép và làm tổn thương tâm lý của nạn nhân)
Uy quyền của Trần Chính trong gia đình này như một cái bóng, bao trùm lấy cả Tào Tuệ và Trần Gia Dư. Mà cách Tào Tuệ đối xử với Trần Chính luôn là làm thật hoàn hảo mọi chuyện đến không thể chê trách; nhà cửa sạch sẽ, không một hạt bụi; cân nhắc chu đáo mọi mặt, kỹ lưỡng mọi điều; không ngừng đơn phương bao dung và nhẫn nhịn. Bà cứ nghĩ làm vậy sẽ có thể đổi lấy hạnh phúc vĩnh viễn. Nhưng sau tất cả, bà nhận ra không phải vậy.
Sau khi trở về từ Hải Nam, Tào Tuệ hạ quyết tâm sẽ theo đuổi hạnh phúc của mình. Về sau, vì cơ thể không khỏe nên bà đi kiểm tra và nhận được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Vận mệnh có lúc đùa bỡn con người ta như vậy đó. Ngay giây phút bạn không dễ dàng gì mới chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cuộc sống mới thì chuyến tàu tới cuộc sống mới ấy lại đã rời ga mất rồi. Bà sợ cô đơn, không muốn kết thúc cuộc hôn nhân vào lúc này để rồi phải một mình đối mặt với điểm kết của cuộc đời.
Tào Tuệ nói với Trần Gia Dư: “Lúc đầu khi con chia tay với Tiểu Nghiêm, tất cả mọi người mẹ quen đều nói là đáng tiếc. Thế nhưng mẹ biết đây là lựa chọn của con. Con đã lựa chọn.”
Trần Gia Dư gật đầu: “Chúng ta chưa bao giờ nói về chuyện này nhưng… con biết, mẹ có thể nhìn ra.”
Tào Tuệ nói lời cuối cùng với anh: “Mấy tháng gần đây mẹ mới nghĩ tới điều này. Tuy người ta bảo đường đời dài đằng đẵng, lúc nào cũng có thể lựa chọn. Thế nhưng đôi lúc cuộc đời cũng ngắn lắm, tới ngã rẽ thì ta buộc phải lựa chọn thôi. Thật đáng tiếc, ban đầu mẹ đã chọn sai.”
Trần Gia Dư nhìn vào mắt mẹ. Giây phút này đây anh thật sự muốn khóc. Anh tiếc cho những tiếc nuối của bà, xót cho những xót xa của bà. Sự ra đời và trưởng thành của anh là sợi dây gắn kết gia đình nhỏ sắp tan vỡ này, là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đơn điệu, lặp đi lặp lại của Tào Tuệ, nhưng cũng lại chính là người mang tới sự tiếc nuối cho cuộc đời bà. Tuy Tào Tuệ luôn nói bà không hối hận vì đã có con, không hối hận sinh ra Trần Gia Dư, cũng luôn yêu thương và chăm sóc anh, nhưng trong tiềm thức Trần Gia Dư luôn biết, mỗi tuổi anh lớn lên, mỗi centimét anh cao lên, đi kèm theo đó là tuổi thanh xuân của Tào Tuệ trôi dần. Chúng trở thành thước đo để đánh giá những lựa chọn sai lầm của bà.
Trần Gia Dư đột nhiên cảm thấy chút chuyện anh bận tâm trước đây có lẽ chẳng là gì trong dòng sông dài cuộc đời. Tào Tuệ nói bản thân bà đã chọn sai, ngầm ẩn ý Trần Gia Dư đã chọn đúng. Anh trước giờ chưa từng cảm thấy mình đã chủ động lựa chọn điều gì. Nhưng hôm nay nghĩ lại, có lẽ trong tiềm thức anh đã đưa ra quyết định ấy từ lâu rồi. Vào đêm giao thừa ba năm trước, anh cuối cùng đã có một cuộc đời khác trước.
Trong bóng tối, Trần Gia Dư nắm chặt lấy tay Tào Tuệ. Anh bỗng có cảm giác nhói lên lạ thường, khiến tim anh đập nhanh vô cùng. Tào Tuệ nói với anh rất nhiều điều nặng nề nhưng sự thẳng thắn của bà lại khiến Trần Gia Dư thấy thoải mái, như thể gánh nặng mà anh vẫn phải gánh vác một mình bỗng vơi đi một nửa.
Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, Trần Gia Dư mới nhớ ra vali phi công của mình vẫn còn để quên trên xe, thế nên anh quay lại xe để lấy. Lúc lấy vali, anh tiện tay cầm ly cà phê bên ghế lái kia xuống. Anh vốn đã uống hết, lúc này cầm ly lên mới phát hiện trên lớp đai bọc ly bằng giấy bồi có một chữ “Phương” uốn lượn được viết bằng bút dạ, có lẽ do anh chàng ở quán cà phê viết lúc gọi món.
Đêm hôm đó, Trần Gia Dư trằn trọc mãi. Có lẽ vì ly cà phê kia, mà cũng có lẽ… vì nguyên nhân khác.