Anh để tâm tới Phương Hạo, lại càng để tâm việc mình để tâm.
Cũng tương tự như nguyên nhân của những vấn đề lớn thường luôn rất nhỏ nhặt, nguyên nhân sâu xa dẫn tới các vụ tai nạn hàng không đều bắt nguồn từ những thiết bị phụ tùng chẳng đáng mấy đồng.
Quá trình bay cùng Đoàn Cảnh Sơ không xảy ra vấn đề gì khác. Có lẽ hắn đã bị anh nói cho sợ lúc tàu bay lăn ra nên nửa chặng bay sau luôn ngoan ngoãn chấp hành theo quy định. Không khí trong buồng lái có chút gượng gạo, khi ở độ cao bay bằng hai người cũng chẳng nói được mấy câu. Có điều, Trần Gia Dư lúc này cũng rất vui vì tai được yên tĩnh. Bay đi bay lại bốn chặng từ Bắc Kinh tới Hồng Kông, bọn họ hiện đã là chặng cuối, nhiệm vụ lần này đã sắp hoàn thành rồi. Trần Gia Dư cần một chút thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc. Có lẽ trò chuyện thêm với Tào Tuệ sẽ giúp lòng anh vơi bớt cảm giác khổ sở.
Chặng này, Trần Gia Dư ở vị trí phó lái, Đoàn Cảnh Sơ lái chính để bay trở về Đại Hưng, Bắc Kinh. Khi tới khu vực tiếp cận Bắc Kinh, Trần Gia Dư chuyển tần số, nghe thấy một giọng nói nghèn nghẹn từ đầu bên kia. Vẫn là kiểm soát viên lần trước, không phải Phương Hạo. Anh cười thầm, không rõ bản thân đang mong đợi điều gì nữa, dạo gần đây anh quả thực quá bất thường.
Trần Gia Dư liếc qua Đoàn Cảnh Sơ, đối phương đang ngoan ngoãn lái vòng lượn theo đúng trình tự. Anh bèn, như hàng ngàn chuyến bay trước đó, bắt đầu thực hiện checklist tiếp cận cuối cùng.
“Quy trình tiếp cận.”
“Quy trình tiếp cận đã xác nhận.”
“Thiết lập tiếp cận.”
Quảng cáo
Report this ad
“Thiết lập tiếp cận đã hoàn thành.”
“Tốc độ máy bay.”
“Tốc độ máy bay 220 nút.”
(Tốc độ máy bay (airspeed): là tốc độ của máy bay so với không khí, khác với tốc độ khi di chuyển trên mặt đất)
“EICAS.”
“EICAS đã kiểm tra.”
(EICAS: đầy đủ là Engine-indicating and crew-alerting system, Hệ thống hiển thị trạng thái động cơ và cảnh báo phi hành đoàn. Ý nghĩa của hệ thống này cũng như tên của nó, là hệ thống hiển thị các tham số liên quan tới động cơ (như lực đẩy động cơ, áp suất động cơ, tốc độ quay trục, vị trí càng đáp, vị trí cánh tà…) để tổ lái có thể nhanh chóng nhận diện các sự cố hoặc vấn đề có thể xảy ra)
Lần này Đoàn Cảnh Sơ đáp lời hơi mau lẹ. Trần Gia Dư khựng lại, nghĩ không biết cậu ta có thật sự kiểm tra rồi hay không? Anh nghiêng đầu nhìn qua màn hình hệ thống động cơ và cảnh báo, thấy tất cả đều bình thường thì cũng không nói gì, tiếp tục đọc các mục dưới.
“Đèn hạ cánh.”
“Đèn hạ cánh đã bật.”
“Cánh lưng[1].”
“Cánh lưng ở vị trí sẵn sàng.”
“Phanh tự động.”
“Phanh tự động đã vào vị trí.”
“Cánh tà.”
“Cánh tà góc 5o.”
Đoàn Cảnh Sơ điều khiển máy bay. Bắc Kinh đang có trận mưa lớn nhưng máy bay vẫn bay rất ổn định.
Trần Gia Dư nghĩ, sắp về tới nhà rồi.
“Đài kiểm soát Đại Hưng Bắc Kinh, chào buổi tối, Air China 3146, nhập trục hệ thống ILS đường cất hạ cánh 04.”
Trên tần số Đài chỉ huy là Sở Di Nhu. Cô nhanh chóng xác nhận đường băng hạ cánh của mấy người Trần Gia Dư: “Air China 3146, Đài kiểm soát Đại Hưng, hạ cánh hệ thống ILS đường cất hạ cánh 04. QNH 998.”
Qua một lúc, đột nhiên Sở Di Nhu mở kênh radio: “Air China 3146, đèn hạ cánh của mấy anh chưa bật.”
Não Trần Gia Dư “đùng” một tiếng. Phản ứng đầu tiên của anh là kiểm tra đèn hạ cánh. Đèn hạ cánh nằm ở bảng điều khiển phía lái chính nên Trần Gia Dư không dễ nhìn thấy được, tuy nhiên anh nghiêng người qua thì quả nhiên nhìn thấy đèn tín hiệu đang tắt.
“Ặc… Bật đèn hạ cánh.” Đoàn Cảnh Sơ cũng lúng túng, lúc này mới vươn tay bật đèn hạ cánh.
Chỉ riêng đèn hạ cánh chưa bật thì không phải mối nguy quá lớn về an toàn. Một trong những chức năng của đèn hạ cánh là giúp phi công nhìn thấy các tàu bay khác vào ban đêm. Trong điều kiện mật độ tàu bay cất hạ cánh tương đối thấp cũng như có sự chỉ huy của Cơ sở tiếp cận và Đài kiểm soát, sẽ không có chuyện vì không bật đèn hạ cánh mà dẫn tới sự cố lớn. Tuy nhiên, đây vốn là một bước thuộc checklist. Trần Gia Dư đã đọc lên, Đoàn Cảnh Sơ cũng luôn miệng nói đã chấp hành nhưng lại không hề thực hiện. Điều này phản ánh việc một phi công có tuân thủ quy định hay không, là một lỗi cực kỳ nghiêm trọng.
Trần Gia Dư nghĩ, từ sáng khi khởi hành từ Bắc Kinh anh đã nhận ra Đoàn Cảnh Sơ không đáng tin cậy. Lúc đó nếu hắn có hành vi quấy rối Khổng Hân Di nghiêm trọng thì anh hoàn toàn có thể khiếu nại hắn, sau đó tìm một cơ phó khác tới thay ca tạm thời. Vụ việc lúc ấy thực ra cũng đã nêu rõ vấn đề rồi.
Trần Gia Dư ấn tắt bộ đàm. Ngay sau đó, anh lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Để tôi lái.”
Đoàn Cảnh Sơ cũng đọc ra được mức độ nghiêm trọng của mệnh lệnh này, vậy nên hắn không tranh cãi gì, lập tức tuân lệnh: “Anh lái đi.”
Trần Gia Dư ấn nút trên cần điều khiển, tiếp nhận quyền kiểm soát tàu bay. Sau đó anh giảm tốc độ máy bay, điều chỉnh cánh tà tạo góc 20 o, hạ càng hạ cánh, rồi mở hết cánh tà, ngắt hệ thống lái tự động và hạ cánh máy bay một cách hoàn hảo.
Sau khi đáp đất, anh mới bật radio, nói với Đài kiểm soát: “Air China 3146, đã hạ cánh, rời khỏi đường cất hạ cánh theo đường lăn P5 phía trước.”
Sở Di Nhu xác nhận: “Đã rõ,” Sau đó cô hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn nói ra: “À… Vừa rồi không bật đèn hạ cánh, phiền các anh sau khi xuống khỏi tàu bay thì tới tháp chỉ huy viết bản tường trình. Chúng tôi có quy định cần phải báo cáo.” Sở Di Nhu cũng nhận ra là Trần Gia Dư, lúc này có hơi khó xử.
Trên tần số Đài kiểm soát, Trần Gia Dư chỉ đáp: “Được.”
Đoàn Cảnh Sơ thấy anh im lặng thì trong lòng bồn chồn: “Tôi nhớ tôi đã điều chỉnh đèn hạ cánh…”
Trần Gia Dư lườm hắn: “Ý cậu là có sự cố máy móc?”
Đoàn Cảnh Sơ rén: “Cũng có khả năng mà… Thật ra tôi vẫn đang kiểm tra EICAS, sau đó quên mất đèn, thực sự rất xin lỗi.”
Trần Gia Dư không khẳng định hay phủ nhận, chỉ nói một câu rất trung lập: “Tắt động cơ. Lát tới tháp chỉ huy rồi nói.”
Sau khi xuống máy bay, hai người họ đi tới tháp chỉ huy. Sở Di Nhu rất lịch sự, câu đầu tiên khi mở cửa cho bọn họ là “Anh Gia, thật ngại quá.”
Trần Gia Dư không để lộ biểu cảm gì, nói: “Không sao. Tìm chủ nhiệm của bên mình đi.”
Tâm trạng anh rất kém. Cơ trưởng bốn vạch bị gọi tới tháp chỉ huy vì không bật đèn chẳng phải chuyện vẻ vang gì, huống chi anh là Trần Gia Dư. Trước giờ anh chưa bao giờ phạm sai lầm cả.
Vẻ mặt Sở Di Nhu bỗng có chút lúng túng. Sở Di Nhu là dạng người có suy nghĩ gì đều hiện ra trên mặt, rất dễ đoán biết cảm xúc của cô. Trần Gia Dư nhìn thấy biểu cảm này của cô thì chợt ý thức được chút gì đó.
Quả nhiên, Sở Di Nhu nói với hai người họ: “Hôm nay… là Phương Hạo. Anh ấy trực thay vị trí chủ nhiệm. Hai người xuống tầng tìm anh ấy đi, chắc viết bản tường trình sự việc xảy ra là được.”
Quách Tri Phương sinh non hiện vẫn đang trong viện, không thể quay về làm việc trong mấy tháng tới, vậy nên những ca trực của cô đều do Phương Hạo trực thay.
Nét mặt Trần Gia Dư thoáng cứng lại. Thật lòng mà nói, giờ anh gặp ai, kể cả có là vị lãnh đạo điều hành bay nào xử lý khắt khe, thật sự phải viết báo cáo nộp lên hãng, thì cũng tốt hơn gặp Phương Hạo. Thế nhưng sự đã rồi, anh chắc chắn cũng không thể quay người bỏ đi.
Phương Hạo trước đó nghe Phó Tử Tưởng báo có hai phi công không bật đèn hạ cánh bị Đài kiểm soát tóm được, phải qua viết bản tường trình thì thở dài. Như này anh lại phải về muộn rồi. Thế nhưng, khi nhìn thấy hai phi công chưa bật đèn đi tới có Trần Gia Dư trong đó thì phản ứng duy nhất của anh là ngỡ ngàng, ngoài ngỡ ngàng vẫn là ngỡ ngàng.
Phương Hạo hỏi: “Sao lại là anh?”
Trong ánh mắt Phương Hạo có sự nghi vấn nhưng anh không hỏi thẳng, dù sao Đoàn Cảnh Sơ vẫn còn ở đây.
Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo chăm chú, ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại thôi. Anh mặc đồng phục phi công, áo sơ-mi đóng bộ kín mít, mũ đội ngay ngắn. Từ trên xuống dưới tỏa ra bầu không khí người lạ chờ lại gần.
Cuối cùng, vẫn là Phương Hạo lên tiếng trước: “Thế… vào điền bản tường trình sự việc đi.”
Phương Hạo ngồi vào phòng làm việc, lấy ra hai chiếc máy tính bảng từ bên cạnh rồi đặt lên mặt bàn.
Đoàn Cảnh Sơ nhìn thấy thế trận này thì có chút hoang mang, lo sợ: “Tôi… Tôi nhớ tôi bật rồi mà. Rõ ràng checklist có đọc đến.”
Phương Hạo đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người họ một hồi, đã hiểu được đại khái có chuyện gì ở đây. Xem ra chặng vừa rồi do Đoàn Cảnh Sơ lái chính, Trần Gia Dư lái phụ. Như vậy là Trần Gia Dư phụ trách thực hiện checklist, thế nhưng không hiểu vì sao mà Đoàn Cảnh Sơ lại không làm bước này.
Trần Gia Du trông bộ dạng sợ sệt khi gặp chuyện của hắn, kết hợp với vụ việc lúc tàu bay lăn ra trước đó thì không nén nổi cơn giận, cũng có phần nặng lời hơn: “Nếu cậu muốn xem bằng chứng xác nhận thì sau khi về chúng ta có thể trích xuất dữ liệu chuyến bay ra xem.”
Lời này thực ra là đang nói Đoàn Cảnh Sơ nhưng Phương Hạo nghe có chút không lọt tai. Anh cau mày: “Sở Di Nhu nói cô ấy không nhìn thấy. Đây cũng tính là chứng cứ rồi.”
Trần Gia Dư hơi do dự, hỏi: “Có khi nào cô ấy nhìn nhầm không?”
Giọng điệu Trần Gia Dư khi hỏi câu này thật ra rất bình thản. Dù sao cũng không thể loại trừ khả năng đèn tín hiệu của đèn hạ cánh trên bảng điều khiển bị lỗi hoặc có sự cố mạch điện.
Phương Hạo nghe câu này thì cảm giác như Trần Gia Dư đang hoài nghi về Sở Di Nhu. Thái độ Trần Gia Dư cũng trông cực kỳ lạnh lùng khiến Phương Hạo có phần không thoải mái, vậy nên anh cũng không nhượng bộ: “Đài kiểm soát trợn trừng mắt chỉ quan sát mình tàu bay của anh, còn có thể nhìn nhầm sao? Được rồi, anh trích xuất dữ liệu đi. Tôi không có ý kiến gì cả.”
Phương Hạo nghĩ, Trần Gia Dư cũng quen biết Sở Di Nhu. Sở Di Nhu gọi anh ta một tiếng “anh Gia”, Trần Gia Dư cũng gọi cô là “Tiểu Nhu”, có thể coi là bạn bè rồi. Thế nhưng, tới khi gặp chuyện ảnh hưởng tới lợi ích bản thân, sao Trần Gia Dư lại có thể đột nhiên không tin tưởng khả năng quan sát của Sở Di Nhu?
Trần Gia Dư nghe Phương Hạo nói vậy thì cũng không vui, bèn giải thích: “Tôi chỉ nói là liệu có khả năng đó hay không.”
Trần Gia Dư chưa từng làm việc tại Đài kiểm soát, không rõ khi trời tối lại thêm có mưa thì bọn họ có thể nhìn được bao xa, tầm nhìn như thế nào. Song, Phương Hạo lại cho rằng Trần Gia Dư đang bảo vệ Đoàn Cảnh Sơ. Nhìn bộ dạng dám làm không dám chịu của Đoàn Cảnh Sơ, Phương Hạo cũng có chút tức tối, lập tức không chút nể nang, nói với Đoàn Cảnh Sơ: “Cơ phó Đoàn, có phải cậu cho rằng đây là chuyện nhỏ không? Hôm nay không bật đèn, mai khỏi mở cánh tà luôn hả?”
Trần Gia Dư nghe thấy giọng điệu này của Phương Hạo thì cau mày: “Chuyện này chưa tới lượt cậu nói cậu ta đâu, Phương Hạo.”
Tuy anh biết Phương Hạo nói năng khá thẳng thừng, chuyện này quả thật cũng do Đoàn Cảnh Sơ sai trước, thế nhưng Phương Hạo nói như kia cứ như thể việc lái máy bay rất chi là đơn giản, cậu ấy xắn tay áo lên cũng có thể làm được vậy. Rõ ràng trước đó hai người từng dốc bầu tâm sự cùng nhau, anh cũng từng tiết lộ tiếng lòng với cậu, thế nhưng trong tình huống như hôm nay, Phương Hạo nhìn thấy anh nhưng lại chẳng hề hỏi han xem anh như thế nào, dường như không hề nghĩ tới chuyện anh bay từ Hồng Kông về. Mà cậu ngược lại còn trưng ra vẻ hất hàm sai khiến, khởi binh vấn tội, chỉ mong sớm xong chuyện để đuổi anh ta ra khỏi phòng làm việc. Trần Gia Dư cảm thấy mất mặt. Vốn lúc bị Đài kiểm soát chỉ ra không bật đèn hạ cánh, biểu cảm của Trần Gia Dư không có gì khác thường nhưng bây giờ sắc mặt anh cực kỳ khó coi.
Phương Hạo thấy thái độ này của Trần Gia Dư thì lửa giận trong lòng cũng lập tức bùng lên, không sao kìm lại được: “Sao tôi không được nói? Nếu ngày mai cậu ta không mở cánh tà hay hạ cánh nhầm đường băng thì ai chịu trách nhiệm? Đừng có lại đổ lên đầu kiểm soát viên không lưu.”
Cũng do mấy người Trần Gia Dư tới không đúng lúc. Phi công ngoài sáng, kiểm soát viên trong tối, bay tốt thì tính công lao của phi công, có sự cố thì đều là trách nhiệm của kiểm soát viên, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Lại thêm việc Phương Hạo đã trực liên tiếp ba ca tối đêm, hôm nay trời mưa to, dễ xảy ra sự cố, anh trực xong ca của mình còn phải viết báo cáo sự việc vốn chẳng cần thiết về vụ radar mất tín hiệu nên đang căng thẳng vô cùng.
Trần Gia Dư trầm giọng, nói: “Bay như nào, hạ cánh như nào là chuyện bọn tôi. Mấy cậu phụ trách điều phối.” Lúc này Trần Gia Dư vẫn đang nhịn, coi như miễn cưỡng giải thích một câu.
Phương Hạo càng thấy không lọt tai. Anh chỉ cảm thấy có một cơn tức ứ nghẹn trong lồng ngực, không thể không nói ra nên bèn trực tiếp đáp lại: “Vậy ý anh là tôi không nên bắt lỗi mấy anh? Cũng được thôi, anh đi phản ánh lại với lãnh đạo của tôi đi. Dù sao anh cũng là người nổi tiếng, nói không chừng tới cuối lãnh đạo bọn tôi lại nghe anh.”
Lúc thốt ra lời này, Phương Hạo cảm thấy cực kỳ hả dạ nhưng khoảnh khắc lời ra khỏi miệng, anh lập tức biết mình có phần quá đáng.
Quả nhiên, Trần Gia Dư chỉ nhìn Phương Hạo một cái. Trong cái nhìn ấy không có chút cảm xúc. Sau đó, Trần Gia Dư ngồi xuống, kéo máy tính bảng lại rồi bắt đầu điền bản tường trình. Tầm hai phút là Trần Gia Dư đã viết xong. Anh ký một chữ như rồng bay phượng múa rồi đóng máy tính bảng lại, sau đó đập bộp máy lên bàn, sải bước rời đi.
Đoàn Cảnh Sơ nhìn Phương Hạo rồi lại nhìn Trần Gia Dư, mắt mũi trợn tròn. Hai người kia từ đầu tới cuối đều không cho hắn cơ hội xen vào dù chỉ một lời, như thể nội dung tranh cãi đã chẳng còn liên quan gì tới hắn. Hắn mở miệng định nói: “Thế, chủ nhiệm Phương, tôi…”
Phương Hạo chỉ nhìn ra ngoài cửa. Sau tầm mấy giây thì anh bảo: “Cậu chờ một chút.” Sau rồi anh cũng đuổi theo Trần Gia Dư ra ngoài.
Trước đây Phương Hạo có cãi cọ với Trần Gia Dư thì cũng là trên sóng radio, chưa từng mặt đối mặt lời qua tiếng lại. Trong lòng Phương Hạo có chút bất an.
Bên ngoài mưa như trút nước. Trần Gia Dư chẳng thèm che ô, đi thẳng về phía bãi đỗ xe của nhà ga sân bay.
Phương Hạo chạy nhanh bắt kịp được Trần Gia Dư, gọi tên anh ấy: “Anh Gia, chờ chút.”
Trần Gia Dư dừng bước.
Phương Hạo thấy có hy vọng, bèn hỏi: “Vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Trần Gia Dư vẫn đang nén giận, đáp: “Tôi viết hết trong bản tường trình rồi.”
Thế nhưng Phương Hạo vẫn bám lấy không buông: “Tôi muốn nghe từ chính miệng anh.”
Trần Gia Dư ngoảnh đầu, nhìn Phương Hạo. Phương Hạo không mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc độc sơ-mi đi ra. Lúc này, chiếc áo sơ-mi trắng mỏng đã thấm ướt quá nửa, gò má cũng đọng nước.
Trần Gia Dư không muốn nói. Bất kể là cảm xúc trong hai ngày qua của anh, việc bay lại tới Hồng Kông khiến anh cảm thấy yếu đuối và bất lực sâu sắc, hay là chuyện nhà dột còn gặp mưa đêm, đèn hạ cánh không bật lại vừa khéo đúng ca trực của Phương Hạo, bị cậu tóm được. Tất cả đều khiến anh bực bội. Anh chỉ cố kìm nén rồi bảo: “Cậu đừng bận tâm.”
Phương Hạo lúc này dường như đã dần ngộ ra. Anh biết hành trình bay của CA3146 nên thử hỏi dò: “Có phải chặng từ Hồng Kông trở về…”
Mưa đêm dễ xảy ra tai nạn. Tinh thần Phương Hạo vốn đã mệt mỏi, lại chịu thêm áp lực tâm lý từ việc viết báo cáo sự việc nên thật sự không thể nói ra mấy lời an ủi êm tai hơn được. Nói tới mức này đã là cực hạn của Phương Hạo rồi.
Thế nhưng Trần Gia Dư thật sự không muốn nói. Sự thăm dò và cố chấp của Phương Hạo khiến lòng anh càng thêm rối bời. Thế nên, anh nâng cao tông giọng, sắc thái cũng gay gắt hơn, nói với Phương Hạo: “Tôi đã bảo cậu đừng bận tâm nữa! Quay về đi.”
Dứt lời, anh không chờ Phương Hạo có phản ứng đã xoay người rời đi. Anh nghĩ Phương Hạo cũng sẽ không tiếp tục bám dính lấy anh. Dù thế nào thì sẽ không có chuyện cậu ấy ôm chầm lấy anh, không cho anh đi được?
Chờ đi được một đoạn xa rồi, Trần Gia Dư mới chịu quay người lại. Quay lại mới nhìn thấy, Phương Hạo vẫn đứng đó, dưới làn mưa, nguyên tư thế như lúc anh rời đi. Khoảng cách quá xa, anh không thể nhìn rõ nét mặt của Phương Hạo nhưng trông cậu ấy có vẻ rất mờ mịt.
Giây phút ngồi lên xe, Trần Gia Dư lập tức hối hận. Hình ảnh Phương Hạo lặng người trong mưa hiện lên hết lần này tới lần khác trong đầu anh. Anh biết mình đang giận cá chém thớt, anh không nên như vậy. Anh tức Đoàn Cảnh Sơ không chú tâm vào việc điều khiển tàu bay, để mắc lỗi cơ bản như vậy khiến cả hai đều bị mất mặt. Anh cũng tức bản thân lúc đó khi Đoàn Cảnh Sơ rõ ràng đã vi phạm quy định, không tập trung lái máy bay, lại còn quấy rối Khổng Hân Di nhưng anh lại không gọi thẳng lên hãng để khiếu nại. Hơn nữa, chuyện này gặp phải ai không gặp lại gặp đúng Phương Hạo trực thay vị trí chủ nhiệm. Nếu đổi lại là người khác có lẽ Trần Gia Dữ sẽ im lặng và làm theo đúng trình tự, không nói một câu dư thừa nào.
Nhưng mà Trần Gia Dư thất vọng nhất là lời mỉa mai anh là người nổi tiếng lúc cuối của Phương Hạo. Trước đây anh không biết Phương Hạo nghĩ gì về mình, hiện tại thì đã rõ rồi. Lúc đầu cậu tỏ ra lạnh lùng và xa cách như vậy, lịch sự từ chối mọi yêu cầu của anh, hai người rõ ràng cũng có thể coi đàn anh đàn em từng cùng nhau ăn uống nhưng cậu vẫn khách sáo với anh tới vậy, là vì không thích trông thấy anh nhỉ.
Anh để tâm tới Phương Hạo, lại càng để tâm việc mình để tâm.
Anh muốn nhắn tin cho Phương Hạo hỏi xem cậu ấy có bị ướt hay không, cũng muốn nói với cậu ấy rằng thật ra chuyện này không to tát gì, cậu ấy làm vậy không hề sai. Thế nhưng cuối cùng anh không nhắn gì cả. Anh cũng là người có thể diện, không muốn làm chuyện dư thừa, khiến mình bẽ mặt.Chú thích:[1] Cánh lưng: tiếng Anh là spoilers, còn có tên khác là cánh trợ liệng hoặc cánh cản. Nằm trên lưng cánh chính về phía sau, có tác dụng chính là làm giảm lực nâng bằng cách làm gián đoạn dòng không khí chảy trên bề mặt khí động của máy bay, đồng thời tăng lực cản giúp máy bay hạ nhanh độ cao mà không tăng tốc độ tàu bay quá mức.