Nhìn lão quỷ bị giải quyết quá dễ dàng, nam thanh niên bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Mãi đến khi bị đưa vào cục cảnh sát, hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần, cả người hốt hoảng.
Đối với loại người phát rồ thế này, cảnh sát chẳng thèm nhẹ nhàng làm gì, trực tiếp mang vào phòng thẩm vấn, trầm mặt tra hỏi luôn.
Sau một hồi thẩm vấn, mọi người có chút dở khóc dở cười. Giống suy đoán của họ, nam thanh niên mua một cái vòng cổ ở ven đường, về nhà thì phát hiện trong vòng cổ có một lão già, nên tưởng mình là thiên chi kiêu tử*. Nghe lời lão quỷ bắt đầu tu luyện, làm chuyện xấu. Đến tận bây giờ, hắn vẫn chỉ cảm thấy kết cục của lão quỷ hơi ngoài dự đoán, chứ không biết hối cải, nhất quyết cho rằng mình là một nhân vật chính đang vượt qua trắc trở.
Chẳng qua trắc trở lần này có hơi lớn, cần phải tốn nhiều thời gian và tinh lực để khắc phục.
Hắn cố tình thả thính nữ cảnh sát ghi chép ngồi bên cạnh, nghĩ nữ cảnh sát chính là mấu chốt giúp hắn thoát thân. Cô ấy nhất định sẽ quỳ gối trước mị lực của hắn, cuối cùng lén thả hắn chạy, cùng hắn trở thành đôi uyên ương.
Đây chính là ông trời mượn cơ hội đưa gái cho hắn!
Ngoài việc cố gắng thông đồng với nữ cảnh sát, nam thanh niên còn ngo ngoe rục rịch muốn thu phục Tần Dực, ngôn ngữ dụ dỗ mỹ miều. Hắn thấy Tần Dực là viên cảnh sát có bản lĩnh nhất. Lần này bị bắt, trừ cơ hội cua gái, thì cũng là cơ hội giúp hắn thu phục đàn em đầu tiên. Nam thanh niên vẽ ra một miếng bánh siêu to khổng lồ, muốn dụ Tần Dực làm phản.
Nhìn chẳng khác gì mấy thằng ngáo trong truyện ngựa đực não tàn chục năm trước, Tần Dực và nữ cảnh sát đều tỏ vẻ cạn lời.
“Dù anh thực sự là nhân vật chính, tôi có mù cũng không ôm đùi anh.” Ngay cả thằng nhóc Cố Trường Sinh nhìn còn có khí chất hơn hắn. Dưới ánh mắt bất mãn pha trộn chút bao dung đàn em tương lai của nam thanh niên, Tần Dực giơ tay gõ bàn: “Thành thật một chút, đừng nói nhảm nữa. Những đứa trẻ bị anh bắt cóc đâu rồi? Tổng cộng bao nhiêu đứa trẻ, bán ở chỗ nào, cẩn thận khai hết ra, đừng hòng che dấu.”
Thanh niên đang tính tiếp tục phát huy mị lực bản thân, nhưng bị Tần Dực trừng mắt cảnh cáo, hắn đành thành thật ngồi im. Chắc viên cảnh sát trước mặt không phải đàn em của mình, mà là tên pháo hôi chuyên đối nghịch với nhân vật chính.
Sợ cuộc sống trong tay pháo hôi không được thoải mái, thanh niên lập tức an phận. Chuẩn bị ngủ đông, sau này tùy thời hành động. Dù sao cuối cùng pháo hôi cũng sẽ bị nhân vật chính vả mặt, đây chính là định luật bất biến trong tiểu thuyết.
Khẩu cung này nhìn mà ghê người. Nam thanh niên cầm hạng trụy chỉ mới được nửa tháng, nhưng đã gây án nhiều lần, tổng cộng lừa bán bảy đứa trẻ, bốn nam ba nữ.
Phần lớn hắn bắt trẻ con ở những địa điểm đông người như ga tàu hỏa, công viên giải trí, siêu thị, thừa lúc phụ huynh lơ là cảnh giác thì xuống tay. Có hai đứa trẻ là lúc hắn đi dạo ngoài đường, thấy trẻ con chơi đùa một mình không có ai trông, liền giả làm cha đứa bé bế đi mất.
Vì có lão quỷ, sau khi bị hắn bế những đứa trẻ lập tức ngủ thiếp đi, không khóc không nháo nên không bị người khác chú ý. Người xa lạ thấy sẽ tưởng hắn là cha đứa bé, không nghĩ nhiều. Ôm đứa bé đến một chỗ kín đáo thay quần áo rồi đi tiếp, tỷ lệ bị phát hiện là cực kỳ nhỏ. Hơn nữa làm xong một vụ là hắn đổi chỗ ở một lần, cộng thêm lão quỷ hỗ trợ che giấu hành tung, nên chưa bị ai phát hiện.
Bắt cóc trót lọt và lấy máu xong, nam thanh niên bán đứa trẻ đó cho khách. Những đôi vợ chồng không thể sinh con, các tổ chức câu lạc bộ dạy dỗ, thậm chí là chợ đen chuyên buôn bán nội tạng. Chỗ nào trả nhiều tiền, hắn liền bán vào chỗ đó. Chỗ mua bán trẻ con đều do lão quỷ cung cấp. Sau đó đứa bé như thế nào không phải chuyện của hắn, dù sao lúc hắn bắt về đâu có làm gì chúng nó.
Dù hắn đã cố gắng che giấu cũng không thể qua mặt cảnh sát chuyên nghiệp thẩm vấn. Đám người Tần Dực có thể nhìn ra ý nghĩ của hắn. Căn bản hắn không cảm thấy mình đang phạm tội. Thậm chí còn nghĩ rằng, những đứa bé vì hắn xưng bá thế giới mà bỏ ra chút cống hiến, chính là vinh hạnh của chúng.
“Chó má!”
Vinh hạnh quần què. Mày thích vinh hạnh, sao không tự bán thân vào chợ đen đi?!
Đúng là hết thuốc chữa.
Có khẩu cung đầy đủ, Tần Dực lười lãng phí thêm thời gian với hắn. Bọn họ đã biết không ít tin tức. Kế tiếp còn rất nhiều việc phải làm, tranh thủ thời gian đến các câu lạc bộ chợ đen, nhanh chóng phục kích quét sạch tệ nạn, cứu càng nhiều trẻ em càng tốt.
Còn nam thanh niên, chắc chắn không thoát nổi án tử hình.
Tần Dực dẫn người xuất phát như sấm rền gió cuốn. Bên này, Cố Trường Sinh ôm đứa bé đi bệnh viện kiểm tra và băng bó vết thương, đồng thời gọi điện cho cha mẹ đứa bé báo bình an.
Gia đình đứa bé vốn rất tuyệt vọng. Họ đã lên mạng tra tư liệu, nếu trong vòng 24 giờ không tìm thấy người, thì về sau tỷ lệ tìm được là rất nhỏ, gần như vô vọng.
Nhận cuộc gọi từ Cố Trường Sinh, gia đình đứa bé mừng rỡ. Họ vội chạy đến bệnh viện, tận mắt xác nhận đứa bé vẫn còn lành lặn thì mới thả lỏng tâm tình. Mẹ đứa bé ngồi bệt xuống đất, nắm chặt cánh tay không bị thương của bé, khóc không thành tiếng.
“Mẹ, mẹ bị sao vậy?” Đứa bé say ngủ đến bây giờ mới tỉnh lại, ngơ ngác hỏi. Bé không biết những chuyện đã xảy ra, cũng không biết mình từng bị bắt cóc, chỉ cảm thấy: “Bảo bảo đau tay, bụng cũng đói.”
“Bảo bảo ngoan, có bác sĩ đây, rất nhanh sẽ hết đau tay. Để mẹ cho con ăn nhé.” Mẹ đứa bé lau sạch nước mắt, cuống quít lấy nước ấm pha sữa bột. Trong nhà chuẩn bị sẵn mấy thứ này, sợ bé ở ngoài chịu khổ chịu đói, hy vọng sau khi bé trở về có thể được ăn uống ngay.
Thời tiết bây giờ nóng nực, đồ ăn dễ bị biến chất. Sữa họ chuẩn bị đã đổi vài lần, may là trời cao phù hộ, lần chuẩn bị này không cần bỏ thùng rác nữa.
Phòng bệnh tràn ngập sự ấm áp. Cố Trường Sinh không quấy rầy bọn họ, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Mua bình sữa mới trả lại, cậu cầm bình sữa nhốt lão quỷ về nhà.
Về đến nhà, Cố Trường Sinh tính đặt bình sữa trên kệ bếp, nhưng sợ vấy bẩn kệ bếp, cuối cùng tìm tờ giấy lót dưới đất, đặt bình sữa trên sàn nhà trước kệ bếp. Hết sức cố gắng không làm Tổ sư gia thấy tởm.
Thắp nhang, Cố Trường Sinh lạy ba cái, thuật lại việc đã xảy ra một lần. Nói xong, vừa cắm nhang vào bát hương, cái bình trên mặt đất đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cố Trường Sinh nhìn tượng thần Tổ sư gia một hồi, biết không phải lão quỷ phá bình bỏ trốn, mà là bị Tổ sư gia lấy đi mất.
Tuy cậu có dự cảm mơ hồ rằng việc này khá là phức tạp, nhưng không ngờ lại phức tạp đến mức này. Cố Trường Sinh lại đợi thêm một lúc nữa, không thấy Tổ sư gia phân phó điều gì, lúc này mới rời đi. Cậu lấy hai cây âm hương từ trong tủ ra. Lúc nãy nam quỷ bị thương nhẹ, tuy không bị tổn thương nguyên khí, nhưng nên bồi bổ một chút.
Triệu hồi nam quỷ, trừ tình huống đặc biệt, đôi vợ chồng luôn đi với nhau như hình với bóng, nên nữ quỷ cũng theo hắn tới đây. Đầu âm hương bén lửa, Cố Trường Sinh không nhịn được hỏi: “Hai người có muốn đầu thai không? Với công đức của hai người, sau khi chuyển thế có thể đầu thai vào gia đình tốt. Cả đời trôi chảy, bình an phú quý.” Trên người đôi vợ chồng quỷ bao phủ quỷ khí, nhưng lại có một tầng kim quang công đức hơi mỏng vờn quanh. Hiển nhiên hai người từng làm không ít chuyện tốt.
Hai vợ chồng nghe vậy, liếc nhau, ăn ý lắc đầu. Sau khi đầu thai chưa chắc họ có thể ở cùng nhau. So với việc bị tách xa, còn không bằng cứ như bây giờ bay qua bay lại. Tự do thoải mái, còn có thể ngắm nhìn đủ loại trẻ con, bù lại tiếc nuối của mình, đôi khi còn có thể giúp đỡ vài người.
Cố Trường Sinh hiểu ý của họ, không bắt họ phải làm theo lời mình, chỉ dặn họ cẩn thận tà tu ác quỷ: “Trên người hai người có kim quang công đức, dùng hai người để luyện khí hoặc chữa thương sẽ có hiệu quả tốt hơn so với quỷ bình thường.”
“Nếu gặp nguy hiểm mà đánh không lại, có thể tới Bếp Lửa hoặc là ban ngành đặc thù tìm người hỗ trợ.” Đối với thiện quỷ như đôi vợ chồng quỷ, rất nhiều thuật sĩ chính đạo đều vui lòng hỗ trợ. Cố Trường Sinh tiễn vợ chồng quỷ rời đi: “Nhớ làm thêm nhiều việc tốt”
“Kim quang công đức có tác dụng rất nhiều, khi tích lũy đến một lượng nhất định, mong ước của hai người có thể sẽ thành hiện thực.”
Đột nhiên nghe Cố Trường Sinh nói vậy, vợ chồng quỷ vừa mừng vừa sợ. Bọn họ chỉ có một mong ước duy nhất. Đời này không có con tất nhiên tiếc nuối, nhưng lo lắng nhất là một ngày nào đó khi họ bắt buộc phải đi đầu thai, có thể kiếp sau sẽ không được ở bên nhau.
Hai vợ chồng trông mong nhìn về phía Cố Trường Sinh, hy vọng cậu có thể tiết lộ thêm gì đó.
“Không thể nói nữa, nhưng điều hai người đang nghĩ là đúng.” Dù không thể biết thêm, cơ mà những lời này chính là viên thuốc an thần cho họ. Hai vợ chồng vui vẻ nói lời cảm ơn với Cố Trường Sinh, nắm tay nhau bay đi.
Không tìm thấy chủ thượng trong miệng lão quỷ, nhưng cảnh sát có các tiến triển vượt trội khác, giải cứu kịp thời không ít người vô tội. Người nhà những đứa trẻ được cứu đều cầm quà cáp đến nói lời cảm ơn.
Vài ngày nhanh chóng trôi qua, mỗi ngày Cố Trường Sinh chỉ đi hai chỗ là Bếp Lửa và nhà. Hôm nay, cậu đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
“Xong rồi?” Cố Trường Sinh xoay người, từ trên giường bò dậy, nghiêng đầu kẹp di động, vừa vội vàng thay quần áo vừa nói: “Tôi đến lấy ngay đây.”
Nhìn bức tượng thủ công tinh xảo làm bằng vàng và bàn thờ, cậu biết mà, hơn một ngàn vạn tiền công hoàn toàn đáng giá. Cẩn thận bỏ tượng vào hộp gấm đóng gói cẩn thận mang về. Về đến nhà, Cố Trường Sinh không thèm đổi giày, ôm hộp gấm đi thẳng vào phòng bếp.
Nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cũng có thành quả. Cố Trường Sinh gấp không chờ nổi, muốn thay tượng thần và bàn thờ mới ngay cho Tổ sư gia. Thắp hương báo Tổ sư gia một tiếng, thấy Tổ sư gia không tỏ vẻ phản đối, Cố Trường Sinh lập tức thay tượng cũ bằng tượng thần mới, vui vẻ rạo rực dâng đồ cúng lên.
Làm thần minh, dù bây giờ thần đạo không còn phổ biến, nhưng vẫn còn rất nhiều việc vẫn cần Táo quân quản lý. Đa phần ngài không chú ý đến cậu lắm, sẽ không quan tâm những chuyện không thuộc phạm trù của mình. Cố Trường Sinh liên tục nhận ủy thác, Táo quân đều biết hết. Nhưng ngài chỉ nghĩ nhóc con này đang tích góp công đức.
Chăm chỉ làm việc, rất đáng tuyên dương.
Mãi đến khi Cố Trường Sinh đặt tượng vàng và bàn thờ giá cả xa xỉ đến trước mặt ngài.
Thiên chi kiêu tử: đứa con kiêu ngạo của trời; con cưng của trời.
- -----oOo------