Sếp Triệu quá hào phóng, hào phóng đến mức Cố Trường Sinh không dám lấy tiền.
Đương nhiên, trên mặt Cố Trường Sinh vẫn tỏ ra bình tĩnh, vân đạm phong khinh* nhìn thoáng qua tin nhắn, chuyển khoản một nửa trở về: “Nhiều.”
“Không nhiều không nhiều lắm, nhiều là nhiều thế nào?” sếp Triệu vội vàng chuyển tiền ngược lại. Nếu không phải sợ Cố Trường Sinh không chịu nhận, hắn còn muốn đưa nhiều hơn: “Thật ra anh đây còn một việc nhỏ cần nhờ chú giúp đỡ.”
Con người luôn có lòng tham.
Đại sư sẵn ngay trước mặt, lại còn là đại sư có năng lực mạnh, rất khó để sếp Triệu không động tâm. Suy nghĩ một chút, cuối cùng sếp Triệu vẫn mở miệng nói: “Đợi sau khi quay về thành phố A, anh muốn mời chú về nhà xem phong thủy.”
Làm ăn buôn bán, ngại nhất chính là đoạt miếng thịt trong miệng người khác, người này cắn một miếng thì những người khác liền ít đi một miếng, dù có làm bao nhiêu chuyện tốt vẫn khó tránh bị gây thù chuốc oán. Bởi vậy đại đa số người làm ăn đều sợ công ty hoặc trong nhà xảy ra vấn đề, nhiều người làm ăn xuống dốc không phanh còn không biết nguyên nhân. Trước kia không tìm thấy đại sư nào đáng tin cậy, hiện tại sếp Triệu không dám nhờ cậu xem công ty nhưng nhà cửa chắc là có thể. Hắn chờ mong nhìn về phía Có Trường Sinh, hy vọng cậu sẽ nể hắn ra tay hào phóng mà giúp chút việc nhỏ.
“Hồi nãy em vừa nói tốt quá hóa dở, anh thế này là hơi tham đấy.” Sếp Triệu nghe vậy tỏ vẻ thất vọng, cứ tưởng hết hy vọng, ai ngờ Cố Trường Sinh cười cười nói tiếp: “Nhưng cũng không phải không giải quyết được.”
Trước mặt sếp Triệu, Cố Trường Sinh hết lời miêu tả thực lực của Tổ sư gia, cuối cùng chốt một câu: “Tình huống của anh rất thích hợp để đặt tượng thần Táo Vương trong nhà trấn giữ. Có ngài ấy ở đây, anh còn sợ gì mấy thủ đoạn quỷ quái tiểu nhân? Mấy loại quỷ tầm thường đều sẽ bị chặn ngoài cửa hết. Nếu anh không cẩn thận mua nhầm đồ cổ có vấn đề, ngài ấy cũng sẽ báo mộng nhắc nhở cho anh.”
Thần kỳ quá.
Nghe thế, trong lòng sếp Triệu chỉ sót lại một ý niệm duy nhất, mua tượng thần về nhà mua tượng thần về nhà mua tượng thần về nhà.
Một bức tượng không đủ, ít nhất mỗi phòng đều phải có. Rồi các trưởng bối thân thiết dưới quê cũng không được thiếu.
Lần này Cố Trường Sinh bán tượng thật sự là một mẻ thu hoạch nhiều nhất từ trước tới nay. Chỉ riêng cho các phòng ngủ, sếp Triệu đã đặt bảy tám tượng thần mạ vàng, một số phòng ít dùng thì mới không có. Hơn mười bức tượng loại bình thường mua tặng cho thân thích họ hàng. Trong chớp mắt, Cố Trường Sinh thu thêm hơn một ngàn vạn.
Tượng thần loại bình thường thật ra không lời lắm, tiền lời chủ yếu là từ tượng thần mạ vàng. Sếp Triệu vung tay trả tiền cực kỳ thoải mái, không hề tỏ vẻ tiếc của. Bởi vì tâm trạng vui vẻ, khi sếp Triệu cực lực năn nỉ, Cố Trường Sinh quyết định ở lại quê hắn thêm vài ngày, chờ phần mộ tổ tiên sếp Triệu sửa xong, hai người cùng nhau quay về thành phố A, tiện thể đưa tượng thần cho hắn.
Nhưng đêm hôm đó, Cố Trường Sinh nằm mơ.
Trong mộng, Cố Trường Sinh ngồi trên một chiếc xe ô tô chạy trên đường cao tốc. Khi chiếc xe chạy ngang qua trạm thu phí đường cao tốc, Cố Trường Sinh theo bản năng nhìn thoáng qua tên trạm thu phí.
Trạm thu phí Lập Thành.
Cái tên này có vẻ quen mắt.
Chiếc xe vượt qua trạm thu phí, tiếp tục chạy thêm một đoạn đường, lúc này Cố Trường Sinh mới nhớ, hình như Lập Thành là một huyện nằm ngay bên cạnh tỉnh F. Hồi học đại học, một bạn học cùng khóa với cậu là người ở đây nên cậu còn chút ấn tượng.
Đi hết đường cao tốc xe vẫn không dừng lại. Thông qua cửa sổ xe, Cố Trường Sinh thấy không ít kiến trúc dọc đường đi, đều giống với những gì trước đây cậu và bạn cậu từng nói chuyện phiếm với nhau.
Đây đúng là tỉnh F.
Cố Trường Sinh nhận ra, giấc mộng này có điểm không bình thường. Không phải cậu đang nằm mơ, mà là Tổ sư gia báo mộng cho cậu. Không biết Tổ sư gia muốn cậu nhìn thấy cái gì. Từ trước tới nay Cố Trường Sinh chưa từng đến tỉnh F, chỉ toàn nghe người khác kể lại. Cậu ổn định tâm tình bản thân, cẩn thận quan sát xung quanh, hy vọng có thể tìm được thêm nhiều manh mối.
Xe đi trên đường nửa ngày, từ nội thành chạy ra vùng ngoại thành, hướng về phía vùng nông thôn. Liên tục đi ngang qua vài thôn trang, Cố Trường Sinh đều cẩn thận nhớ tên. Lúc mười một giờ trưa, xe ô tô dừng lại không đi nữa, Cố Trường Sinh tưởng đã đến lúc xuống xe, bỗng xe ô tô biến thành xe máy.
Chiếc xe máy nhẹ nhàng linh hoạt, nhiều con đường ô tô không thể đi vào nó đều có thể băng qua. Xe quẹo trái quẹo phải, đường quốc lộ biến thành đường xi măng, thậm chí biến thành đường đất. Cuối cùng, xe máy dừng lại một địa phương gọi là Chu gia.
Xuống xe, Cố Trường Sinh theo bản năng nhấc chân muốn vào thôn, nhưng cậu vừa đi hai bước, đột nhiên hóa thành một con ong mật. Ong mật nhỏ lắc lư, bay vào căn nhà ở tận cuối thôn.
“Cuộc sống kiểu này bao giờ mới kết thúc? Nhà xây bằng đất, ăn cơm tập thể, không có máy tính, lên mạng khó khăn, chỉ có thể bỏ tiền mua lưu lượng di động, tốn kém quá.” Người nói tức tối đập vách tường, một đống phấn bụi rơi ào ào xuống đất, trông y như cảnh tuyết rơi mĩ miều, có mấy hạt bụi bay vào mắt hắn.
Người bên cạnh nhìn hắn nhịn không được nói: “Biết cái phòng này như thế mà mày còn đụng vào nó?” Rảnh quá kiếm chuyện hay gì.
“Mày nói cứ như tao không đụng vào nó thì nó sẽ không rớt vậy á.” Người nọ trợn trắng mắt, tức giận nói: “Lúc buổi tối đi ngủ mày không thấy trên nóc mùng có một lớp đất hả? Hở tí là rơi rớt đất cát tùng lung. Tao nói nè, chúng ta đâu cần trốn ở cái địa phương quỷ quái này. Đất nước Trung Hoa rộng lớn, tùy tiện tìm một tỉnh thành là được, so với sống ở đây đỡ hơn nhiều!”
Nghe hắn nói vậy, một người khác tham gia tám nhảm, mở miệng nói: “Đúng rồi á, chúng ta cứ trốn đại vào một tiểu khu nào đó, tôi không tin ban ngành đặc thù có khả năng thần thông quảng đại, ghê gớm đến mức tìm ra chúng ta. Lần trước là do không cẩn thận một xíu thôi, cùng lắm bây giờ chúng ta an phận một chút, không làm gì là được rồi.”
“Tôi không nghĩ vậy. Bây giờ cần giảm sự nổi bật hết mức, đợi thực lực chúng ta tăng lên rồi tính tiếp. Có thể tìm cách giúp tăng tu vi lê nhưng không thể tạo ra động tĩnh quá lớn. Lần trước do chúng ta quá tham lam, trực tiếp nhắm vào mục tiêu là toàn bộ siêu thị. Túi siêu thị bị động tay động chân, thuật sĩ thường mua đồ ăn, bị phát hiện là đúng.” Người này quét mắt nhìn xung quanh, bất mãn trong lòng càng nặng: “Tôi không tán đồng kế hoạch lần trước, nhưng mấy người cố tình hành động. Nếu lúc đó chịu nghe lời tôi nói thì giờ đâu đến nỗi nào.” Hắn chưa bao giờ ở trong căn nhà kinh khủng thế này.
“Ai mà biết chứ, cẩn thận lắm rồi mà vẫn bị phát hiện. Mà lúc đó mày có nói tiếng phản đối nào đâu. Chúng ta không làm như vậy,= lấy đâu ra tu vi? Từ khi đến đây, không ai dám làm gì mạnh tay, cướp tuổi thọ thôn dân cũng chỉ dám trộm một tí, ít ỏi tới mức chả thấy gì, đừng nói tăng mạnh tu vi, vết thương lần trước tao bị phản phệ còn chưa hồi phục nè.” Nói thì nói vậy thôi, chứ trong lòng mấy người khác đều có chút hối hận. Sớm biết sẽ như thế này, còn không bằng trốn trong tiểu khu.
Tuy tu vi không tăng lên, nhưng sẽ không bị thương. Quan trọng nhất là điều kiện sống tốt hơn. Giường rộng gối êm, trời nóng có điều hòa, đói bụng thì gọi cơm hộp. Rảnh rỗi không có chuyện gì, có thể mở máy tính chơi game, chat chit lướt web. Đâu giống hiện tại, cái gì cũng không có, còn rất nhiều muỗi.
Duỗi tay đập chết một con muỗi to đang hút máu trên tay, người này nhịn không được lại oán giận: “Tất cả là tại tên họ Cố, tao nghe nói đều là do hắn phá!” Cố gia thành phố A quá phiền phức. Hồi xưa một trưởng bối của hắn cũng chết trong tay người họ Cố.
“Được rồi, không cần anh phân tích. Cũng không biết tại sao nhà nước đột nhiên chèn ép tà tu, chúng ta so với mấy người đã chết cũng khá hơn nhiều rồi.” Ít nhất vẫn còn sống. Nhưng chỉ cần có cơ hội báo thù, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua người Cố gia. Trên mặt hắn chợt lóe lên sát khí.
Ong mật nhỏ đậu trên cửa sổ, tuy trong nhà thiếu ánh sáng, vô cùng tối tăm, nhưng cậu vẫn nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của hắn.
Đối với thân phận mấy người trong phòng, Cố Trường Sinh đã biết được cơ bản. Hiển nhiên, đây là đám người mà cậu và ban ngành đặc thù ôm cây đợi thỏ ngoài cửa siêu thị hơn một tuần nhưng không tìm được.
Nghe nói phía trên vẫn luôn truy bắt bọn thỏ này. Tổ sư gia báo mộng đúng lúc ghê.
Cơ mà, tại sao Tổ sư gia biết đám người này trốn ở đây?
Trung Hoa đông dân, cho dù là thần, cũng không thể chú ý được toàn bộ. Khi Cố Trường Sinh còn đang thắc mắc, câu trả lời nhanh chóng xuất hiện.
Vì tránh bị báo cảnh sát, nhóm tà tu không dám cướp nhà cửa, họ nói mình đến từ học viện mỹ thuật tới đây để trải nghiệm sinh hoạt nông thôn, cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên, và đưa tiền thuê nhà trong một khoảng thời gian.
Có thêm thu nhập, lý do cũng chính đáng, người trong thôn đều nhiệt tình, sôi nổi mời họ thuê nhà, hy vọng thầy giáo và các học sinh sẽ chọn nhà mình. Vì dễ dàng bỏ trốn, nhóm tà tu không dám ở mấy nhà hơi tốt bên ngoài rìa mà thuê căn nhà ở tận cuối thôn, mỹ danh là chỗ này gần núi rừng, phong cảnh xinh đẹp an tĩnh, thích hợp để vẽ tranh.
Khi sáng tác không cho phép người ngoài quấy rầy.
Sau khi thuê phòng, không thấy họ đụng vào bàn vẽ, toàn cầm điện thoại lướt lướt, thôn dân vẫn không nghi ngờ. Thôn dân nghe nói rằng điện thoại có nhiều tính năng hiện đại lắm, biết đâu họ không cần đụng vào giấy bút, mà vẽ tranh trên điện thoại đó!
Do nhóm tà tu không biết nấu cơm cho nên chúng bỏ thêm tiền, nhờ thôn dân hỗ trợ cung cấp cơm nước. Nhóm tà tu hứng khởi, thương lượng việc đổi nơi ẩn nấp, nói được một nửa thì vô tình nhắc tới Cố Trường Sinh. Nếu không phải tại cậu, chúng sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh này. Thế là bọn chúng đua nhau mắng chửi cho hả giận. Mãi đến khi nhìn thấy chủ nhà xách đồ ăn quay về bọn chúng mới chịu ngậm miệng.
“Hôm nay ăn món gì?” Có người thò đầu lại gần xem nguyên liệu nấu ăn. Lại thấy củ cải trắng, cà rốt, lập tức mất hứng ăn uống: “Nhạt nhẽo, một miếng thịt cũng không có.”
“Hai ngày nay trong thông không có nhà nào giết heo, không có chỗ mua thịt, qua mấy ngày nữa là có. Con trai trưởng thôn đáng tính giết một con, tôi đã đặt trước cho mọi người. Có xương sườn, một cái móng heo, một bộ gan heo. Tim heo và phần da heo tôi cũng mua hết. Chắc chắn đủ ăn.” Tiền thuê nhà khá nhiều, thôn dân giải thích một câu.
Những hai ngày nữa, thèm chết mất.
Tên tà tu thất vọng, giơ tay lục giỏ rau, ý đồ tìm được nguyên liệu nấu ăn tốt hơn.
Không thịt không cá cũng được, ít nhất phải có hai trái trứng gà chứ.
Tìm một hồi chẳng thấy quả trứng nào, tay lại chạm vào một món đồ cứng bọc trong plastic.
“Đây là cái gì?” Tên tà tu vừa nói vừa rút thứ đó từ đáy rổ lên, đang chuẩn bị mở ra thì nghe thôn dân nói: “Tượng Táo Vương.”
“Hôm nay lúc đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, chủ quầy giới thiệu cho tôi loại hàng mới, màu sắc đặc biệt tươi sáng. Tôi thấy cũng được, trong nhà cũng không có sẵn, nên mua về một cái.”
Nhóm tà tu nghe vậy, mặt mày tái mét.
Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
- -----oOo------