“Bác đến đây không phải tìm cậu đặt bàn tiệc.” Không biết Cố Trường Sinh bị khờ hay giả ngu, bác gái quyết định nói thẳng, không cho cậu cơ hội lảng tránh.
Tìm một người mở quán ăn tại gia, không nhờ đặt bàn thì còn có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn mua bữa sáng nhưng lười đến tiệm, nên muốn cậu giao hàng tận nơi. Chuyện này nói một tiếng được rồi, đâu cần khí thế mang thịt khô đến nhà cậu.
Cố Trường Sinh vẫn không hiểu, bác Cố nói thẳng: “Hai nhà chúng ta 500 năm trước đều là người một nhà. Người một nhà không nói hai lời, nhiều năm qua bác chưa từng nhờ cậy cậu cái gì, hôm nay da mặt dày nói vậy. Bác nghe nói, cậu rất có bản lĩnh về thần đạo?”
Bác Cố cảm thán nói: “Năm đó ông của cậu rất lợi hại. Cứ tưởng đến đời con cháu sẽ bị đứt đoạn, vì người trẻ tuổi bây giờ không thích, cũng không tin cái này. Nhưng cậu là một ngoại lệ, trò giỏi hơn thầy, rất tốt.”
“Cậu có danh có tiếng, bác gái không có gì để cho, nhưng hy vọng cậu vì tình nghĩa hàng xóm cùng tiểu khu bao nhiêu năm mà đi một chuyến. Đương nhiên, thù lao của cậu bác sẽ đưa không ít.”
Đây là, lời nói như này đâu có giống một lời khó nói hết đâu.
Cố Trường Sinh có chút muốn từ chối.
Lời nói đều là lời hay, nhưng cách nói của đối phương có cảm giác quái quái. Cậu không tìm được chỗ nào quái. Nói chung, đây không phải thái độ của người nhờ giúp đỡ.
Tuy là hàng xóm, trên thực tế cậu mới chuyển đến đây được vài năm. Người hàng xóm lâu năm chân chính chỉ có hai anh em Du gia, khi cậu chưa chuyển nhà. Bác gái Cố trước mặt quanh năm suốt tháng không thấy mặt vài lần, gần như là người xa lạ. Nếu không phải cậu kinh doanh quán ăn và quầy ăn sáng, có lẽ hai người chẳng bao giờ tiếp xúc với nhau.
Không biết bác gái hỏi chuyện của cậu từ chỗ nào.
Nếu đối phương thành tâm thành ý tìm tới cửa, Cố Trường Sinh khẳng định không nói hai lời lập tức đáp ứng. Nhưng dùng thái độ trưởng bối để ép mình?
Ba mẹ cậu còn chưa làm vậy bao giờ.
Hai vợ chồng đang ở nông thôn ẩn cư, hái hoa cúc dưới bờ rào phía đông, nhàn nhã ngắm núi ở phía nam. Ba mẹ còn chưa thèm quản cậu, chứ đừng nói hàng xóm.
Đạo gia từ trước đến nay làm việc tùy tâm. Cố Trường Sinh suy nghĩ xong, vẻ mặt nghi ngờ: “Bác nói bản lĩnh thần đạo gì cơ?”
“Tổ tiên nhà cháu chỉ truyền thừa bí quyết nấu ăn, chứ đâu có thần đạo gì?” Không để bác gái đáp lại, Cố Trường Sinh nói tiếp: “Không dám nhận lời khen của bác, đừng nói trò giỏi hơn thầy, tay nghề của cháu chỉ tầm ba trên mười phần thôi, còn phải luyện tập thêm.”
“Không phải cháu xen vào chuyện người khác, nhưng bác à, giờ là thời đại nào rồi, bác đừng mê tín phong kiến quá. Cán bộ là đầy tớ của nhân dân, gặp chuyện gì thì tìm cảnh sát, chúng ta nên tin tưởng hoa học!”
“Không muốn giúp thì nói thẳng, bày đặt giả ngu, còn mê tín phong kiến, mê tín phong kiến sao cảnh sát chưa bắt cậu bỏ tù? Nhổ vào!” Bác gái tức đến mức đỏ mặt, căm giận thề: “Mệt tôi thường xuyên mua ủng hộ đồ ăn sáng của cậu, bạch nhãn lang, từ nay về sau đừng hòng tôi mua bất cứ cái gì, kể cả một cái bánh bao!”
Nói cứ như quầy bán đồ ăn sáng tồn tại vì bác ấy. Vốn là cậu mở bán vì rảnh rỗi, phát triển nghề phụ, thích thì bán không thích thì thôi.
Cố Trường Sinh giữ lễ phép nhìn đối phương rời đi, đang chuẩn bị đóng cửa thì thấy bác gái nổi giận đùng đùng chạy về.
Bác Cố đẩy Cố Trường Sinh, chạy vào phòng khách cầm túi thịt khô trên bàn trà: “Thịt này cho chó ăn còn hơn, nó còn biết vẫy đuôi lấy lòng, hoặc ném thùng rác để chó hoang ăn cũng không cho cậu!” Nói xong lại hấp tấp chạy đi, bỏ qua thang máy xuống cầu thang bộ.
Chân cẳng tốt thật. Đây là tầng mười một đó.
Cố Trường Sinh đóng kỹ cửa nhà. Cậu tính toán dọn dẹp phòng khách một chút rồi đi nấu cơm. Lúc sắp xếp lại sô pha, cậu phát hiện dưới gối ôm có một tấm thẻ ngân hàng.
Phương Diễn Chi từng ngồi ở chỗ này. Cố Trường Sinh không cần động động não cũng biết là hắn cố tình để lại.
Con người không ai giống nhau. Có người đến nhờ giúp đỡ, giọng bề trên tự cao tự đại hung hồn sẽ trả thù lao. Có người lại sợ cậu không chịu nhận tiền, lén lút nhét vào góc sô pha.
Thật ra đạo diễn Vu đã trả thù lao vụ nam quỷ, không cần Phương Diễn Chi đưa thêm. Nhưng đây là tâm ý đối phương, tiền trong thẻ cũng không có cách hoàn trả, Cố Trường Sinh đơn giản gửi một bức tượng Táo Vương gia mạ vàng đến nhà Phương Bác Diễn.
Phương Diễn Chi sở hữu đôi mắt âm dương, là thể chất mà người tu đạo tha thiết ước mơ, nhưng nếu không đủ năng lực tự bảo vệ bản thân, ít nhiều sẽ gặp nguy hiểm. Tượng thần đối với hắn là bùa bảo mệnh tốt nhất. Đặt trong nhà trấn trạch cực kỳ ổn.
Hình như Phương Diễn Chi đang ở nhà anh hắn, gửi qua đó chắc sẽ nhận được. Nếu không thì để anh hắn đưa hộ vậy.
Cố Trường Sinh vui vẻ đem tiền trong thẻ chuyển sang tài khoản của mình. Cậu vừa nấu cơm vừa nhớ lại tướng mạo của bác gái Cố.
Không nhận đơn này, một phần do thái độ đối phương, nguyên nhân khác do cậu không thấy quỷ khí âm tà gì trên người bác gái. Bác gái không giống thể chất đặc thù Phương Diễn Chi, phải xem bát tự mới tìm ra manh mối. Bác ấy là người bình thường.
Bác gái không bị quỷ bám, nhưng lại có dấu vết trừng phạt của thần minh. Cũng không biết bác ấy đắc tội nào vị thần tiên nào. Niên đại ngày nay có rất ít thần minh tức giận hiện dấu tích.
Việc này khác với quỷ quái quấy phá, dưới tình huống không biết nội tình, Cố Trường Sinh không dám tùy ý nhúng tay. Không cẩn thận rất dễ bị liên lụy. Nếu thái độ bác Cố tốt hơn một chút, có lẽ cậu sẽ nghĩ lại. Nhưng bây giờ thì dẹp, tốn công vô ích nhận làm gì.
Cố Trường Sinh nấu cơm xong, trước khi ăn chia một nửa để thắp nhang mời Tổ sư gia. Để đĩa thịt lên kệ bếp, Cố Trường Sinh chuẩn bị dọn đồ cúng cũ, nhịn không được nhíu mày.
Mâm trái cây đặt trước tượng thần bị mốc meo? Thậm chí còn có dấu hiệu thối rữa.
Đây là trái cây cậu vừa nhắp nhang sáng hôm qua, đều là loại tươi mới mọng nước. Chỉ để đây một ngày chứ không phải một năm, sao có thể thành thế này. Kỳ quái nhất chính là, chỉ có phần trái cây hướng về tượng thần bị mốc, mặt còn lại vẫn như cũ bóng láng tươi xanh.
Còn cả điểm tâm. Mùa hạ không khí tăng cao, đồ ăn để qua đêm sẽ lên men, vì vậy cậu cố ý làm các loại thức ăn để được lâu, để bên ngoài ba bốn tiếng tuyệt đối không thành vấn đề, thậm chí qua ba ngày vẫn ăn được, chỉ hơi mất vị. Cũng giống trái cây, mỗi ngày cậu đều thay món mới. Kết quả điểm tâm giống y chang trái cây, bị biến chất mấy phần gần tượng thần.
Làm sao vậy?
Lẽ ra đồ ăn dành cho thần minh không dễ bị thối rữa chứ. Sao lại hỏng nhanh vậy.
Mặc kệ thế nào, đồ cúng biến chất đặt trước tượng thần là vô lễ với thần minh. Sợ Tổ sư gia khó chịu, Cố Trường Sinh vội vàng lấy đồ ăn trong nồi còn nóng hổi đặt lên bàn thờ, ném hết trái cây và điểm tâm thối sang một bên, thắp nhang thỉnh tội.
Tuy không rõ lý do đồ cúng bỗng biến chất, nhưng Tổ sư gia không giận chó đánh mèo cậu, nếu không lúc nãy nấu cơm ngài ấy đã chẳng để yên. Nghĩ vậy, trong lòng Cố Trường Sinh an tâm hơn chút, thắp nhang xong đi ăn cơm.
Ăn được một nửa, Cố Trường Sinh chợt nhận ra.
Bác gái Cố bị thần phạt, đồ cúng Tổ sư gia lại có dị tượng, có phải hay không liên hệ với nhau. Hoặc người bác gái đắc tội chính là Tổ sư gia?
Đang suy nghĩ, Cố Trường Sinh ngửi thấy một mùi hôi tanh tưởi.
Bồn cầu bị trào?
Không có tiếng gì mà. Cố Trường Sinh vội đứng dậy kiểm tra toilet. Buồng vệ sinh bình thường, bồn cầu không bị sao, cống thoát nước cũng không trào ngược, mùi thối không bắt nguồn từ đây. Ngược lại như là từ trong phòng bếp?
Chẳng lẽ tủ lạnh gặp vấn đề, Cố Trường Sinh đi vào phòng bếp, chưa kịp mở tủ lạnh đã thấy đồ cúng trên bệ bếp lại thối rữa.
Đồ ăn mới nấu được nửa tiếng, đừng nói trời vừa vào hè, mà giữa hè nóng nhất còn không bị hỏng nhanh đến thế.
Tuyệt đối không phải nguyên nhân thời tiết, cũng không phải đồ cúng có vấn đề. Cậu kiểm tra thức ăn trong nồi và trên bàn cơm, rất tốt, vẫn còn nóng ấm.
Người duy nhất có thể làm ngay trước mặt tượng thần, chỉ có thể là chính Tổ sư gia.
Cố Trường Sinh cảm thấy quá đáng.
Phá hỏng đồ ăn, Tổ sư gia muốn tuyệt thực à?!