Chuyện được quyết định như vậy, Quan Thiết vừa tiễn Phương Bình đi nghỉ ngơi thì Thương Thục Thanh đội nón vải sa ôm cổ cầm đi tới, mấy người đi theo sau còn mang hộp cơm đến.
Thương Triều Tông nhìn thấy nàng ta như vậy, không khỏi vui mừng nói:
– Thanh nhi, xem ra là có nhã hứng.
Thương Thục Thanh lắc đầu nói:
– Ca, hai vị kia e là không muốn tâm sự với chúng ta, thế nhưng ngày đẹp cảnh tối, không ngại mời đến uống vài chén rượu. Thanh nhi nguyện đánh đàn trợ hứng chư vị, sau khi hứng trí rồi nói không chừng có thể giải được khúc mắc.
Thương Triều Tông do dự nói:
– Muốn muội đánh đàn trợ hứng? Đường đường là quận chúa lại hạ mình như vậy. Thanh nhi, có phải muội quá mức coi trọng bọn hắn rồi không?
Thương Thục Thanh nói:
– Ca, chiêu hiền đãi sĩ không mất mặt. Coi như đối phương không phải hiền sĩ, chúng ta rơi vào tình trạng như thế, đâu còn có tư cách nói hạ mình hay không hạ mình gì nữa, cứ coi họ như là khách quý, nhiệt tình chiêu đãi một phen cũng là chuyện nên làm, chẳng thua thiệt gì. Lỡ như đối phương thật sự là hiền sĩ, có thể trợ giúp chút sức lực thì càng tốt. Ca, tình hình của chúng ta không sợ kết giao thêm bằng hữu, chỉ sợ không có bằng hữu, huynh thấy sao?
Trong lòng Lam Như Đình âm thầm cảm khái, vị quận chúa này thông minh vô cùng, còn có lòng dạ mà nam nhi cũng khó có được, đáng tiếc lại là thân nữ nhi, không có nhiều đất dụng võ!
– Ta đúng là quá thiển cận, thụ giáo!
Thương Triều Tông thành ý chắp tay, ra vẻ thụ giáo chọc cho Thương Thục Thanh cười khúc khích. Thương Triều Tông cũng mỉm cười, quay đầu gật đầu với Lam Như Đình, ra hiệu đi mời người.
Ai ngờ Thương Thục Thanh nói:
– Vẫn là chúng ta cùng đi mời đi, để thể hiện thêm chút thành ý.
Thương Triều Tông gật đầu:
– Cũng được!
Thế là Thương Thục Thanh bày xong cổ cầm, lại dặn dò một tiếng để quân lính dọn xong thịt rượu, lúc này mới cùng Thương Triều Tông và Lam Như Đình đi về phía trước.
Ba người tìm tới lều vải của Ngưu Hữu Đạo, vừa tới gần, Thương Triều Tông đi trước đã dừng bước, cảm giác như chân đạp phải thứ gì. Bên này còn chưa kịp phản ứng một bóng người đã từ trong lều vải lao ra, cơ thể tráng kiện của Viên Cương kia đột nhiên xuất hiện, ngăn bên ngoài, một thanh chủy thủ cầm chặt trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm ba người.
Thương Thục Thanh cùng Lam Như Đình đều chú ý tới sự dị thường của Thương Triều Tông, thuận theo chân y nhìn lại mới phát hiện dưới chân Thương Triều Tông đạp phải một sợi tơ. Ba người không khỏi hai mặt nhìn nhau, hóa ra có người lặng lẽ bày bố một thiết bị dự phòng trong bụi cỏ này. Một khi có người tiếp cận xung quanh lều vải sẽ lập tức bị người trong trướng phát hiện. Trước đó Ngưu Hữu Đạo không làm thứ này xung quanh lều vải, họ đã từng tiếp xúc thế này nhưng không hề bị phát hiện, người trang bị những thứ này không cần nhiều lời, ba người cùng nhìn về phía Viên Cương.
Thương Triều Tông nhìn về phía Viên Cương, trong mắt càng toát lên tia hứng thú. Nhiều thủ hạ nhìn chằm chằm như vậy mà không hề có ai phát hiện ra Viên Cương này đã lặng lẽ động tay động chân.
Thấy là bọn họ, giọng Viên Cương cũng lạnh lẽo như mặt hắn ta.
– Chuyện gì?
Thương Triều Tông nói:
– Đoạn đường này bôn ba, chiêu đãi không chu đáo, khó gặp được ngày hay cảnh tốt như hôm nay, ta có chuẩn bị rượu thịt bên bờ sông, mời pháp sư cùng Viên huynh đệ cùng đến uống mấy chén rượu!
Viên Cương lạnh lùng nói:
– Không cần, pháp sư đã ngủ rồi!
Ba người sững sờ cứ nghĩ là mình đụng phải trắc trở rồi, ai ngờ trong trướng đột nhiên vang lên tiếng Ngưu Hữu Đạo:
– Có bữa ăn khuya ăn sao?
Mành lều vén lên, Ngưu Hữu Đạo chui ra, tiện tay phủi đuôi ngựa trên vai sang một bên. Nhìn thấy ba người, ánh mắt hắn lóe sáng, lại vui tươi hớn hở bồi thêm một câu:
– Có bữa ăn khuya sao?
– Ăn… khuya? À, có bữa ăn khuya, ở trong đình bên bờ sông.
Thương Triều Tông đáp.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn về phía cái đình ở bờ sông, lại quay đầu lại hỏi Viên Cương:
– Ngươi có đói bụng không? Không đói bụng thì ngươi đi ngủ đi.
Dứt lời lại đáp lễ nói với Thương Triều Tông:
– Làm phiền, làm phiền, mời!
Mấy người quay người rời đi, Viên Cương lách mình trở về trong trướng.
Ba người Thương Triều Tông thấy Viên Cương thật sự quay về ngủ, không ai ngờ chỉ chớp mắt sau Viên Cương lại lách người trở ra, trên tay có thêm một thanh bảo kiếm, chính là bội kiếm tùy thân của Ngưu Hữu Đạo. Hắn ta cũng không nói có đói bụng hay không, im lặng không lên tiếng đi sau Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt nhìn xung quanh.
Đến đình bên bờ sông, Ngưu Hữu Đạo quay tới quay lui một lát, cuối cùng dừng lại dựa vào lan can, nhìn sóng sông trăng sáng liền cảm khái một tiếng:
– Đúng là ngày tốt cảnh đẹp!
– Pháp sư, mời ngồi!
Thương Triều Tông nhiệt tình mời.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười ngồi xuống, Lam Như Đình cũng ngồi xuống, Viên Cương lại không có ý đó, hắn ta xách kiếm canh giữ sau lưng Ngưu Hữu Đạo.
– Viên huynh đệ, mời!
Thương Triều Tông đưa tay ra hiệu.
Viên Cương lạnh lùng nói:
– Không đói bụng!
Chẳng hề nể mặt một chút nào, chọc cho Thương Triều Tông hơi xấu hổ.
Ngưu Hữu Đạo lại giải vây giúp:
– Hắn ta là người như vậy, toàn cơ bắp, không hiểu nhân tình thế sự, ta không biết đã nói hắn ta bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn vô dụng, vương gia không cần phải quan tâm đến đâu.
– Không sao, không sao cả!
Thương Triều Tông xấu hổ cười một tiếng.
Thấy Thương Thục Thanh không có ý định ngồi xuống, Ngưu Hữu Đạo cũng vội vàng mời:
– Quận chúa mời ngồi!
Thương Thục Thanh cười khẽ từ chối nhã nhặn:
– Dung mạo Tiểu nữ xấu xí, sợ ảnh hưởng đến khẩu vị của pháp sư, ta ở bên đánh đàn trợ hứng cho mọi người thôi.
Dứt lời nàng liền đi đến ngồi bên cây đàn cầm, điều chỉnh tư thế người và đàn.
Ngưu Hữu Đạo cũng thừa nhận nữ nhân này có dung mạo khiến người ta phải giật mình. Nói không đẹp là khách sáo rồi, trên thực tế đúng là có thể ảnh hưởng khẩu vị. Nếu người ta thật sự muốn ngồi xuống dùng bữa chắc chắn phải cởi nón lá ra, thế chẳng phải sẽ ảnh hưởng khẩu vị người khác sao.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nữ nhân có thể cười thản nhiên tự nhận mình xấu xí như vậy thì trong lòng chắc chắn đủ mạnh mẽ. Kẻ sống cả hai đời như hắn cũng hiếm khi gặp được người như thế này, chính vì thế Thương Thục Thanh càng khiến hắn cảm thấy hơi thú vị.
Nhưng Thương Triều Tông nghe nói vậy thì vẻ mặt hơi ảm đạm. Nếu lần trước muội muội đi Thượng Thanh tông thật sự bỏ qua cơ hội trừ bỏ vết bớt, chỉ e sẽ làm lở dở cả đời này. Thấy Thương Triều Tông thất thần, Lam Như Đình vội ho một tiếng nhắc nhở.
Thương Triều Tông lấy lại tinh thần, nâng chén mời nói:
– Pháp sư, một đường bôn ba chưa từng khoản đãi thật tốt, mời uống cạn chén này!
– Lời này của vương gia khiến Ngưu mỗ xấu hổ, Ngưu mỗ kính vương gia!
Ngưu Hữu Đạo nâng chén muốn uống trước rồi nói.
Ai ngờ Viên Cương đột nhiên đưa một tay nhấn lên vai hắn, nhắc nhở một tiếng:
– Đạo gia!
Nhiều chuyện không cần phải nói, đừng nói Ngưu Hữu Đạo, ngay cả Thương Triều Tông cùng Lam Như Đình đều đã hiểu, đây là đang nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo cẩn thận rượu này có vấn đề, khiến hai người không khỏi nhìn Ngưu Hữu Đạo xem như thế nào.
Ngưu Hữu Đạo không hề nói gì, tiếp tục ngửa đầu uống cạn một chén, lắc cái chén đã cạn thấy đáy cho hai người đối diện nhìn, trông vô cùng lỗi lạc.
Thấy hắn không nghe, bàn tay Viên Cương rời khỏi vai hắn cũng không nói thêm gì, hắn ta chỉ cần nhắc nhở đúng mức, thực hiện hết chức trách của mình, những cái khác không cần dong dài. Hắn ta tin Đạo gia tự có quyết đoán.
Hành vi của Viên Cương chắc chắn bên này không thể lý giải, dù sao cũng chẳng quen thuộc gì đột nhiên mạo muội mời rượu, có chỗ hoài nghi cũng không quá đáng. Có điều khiến Thương Triều Tông thấy kỳ quái là Viên Cương này nhìn thế nào cũng giống thủ hạ hoặc hộ vệ tùy hành của Ngưu Hữu Đạo, không giống huynh đệ cùng thôn. Nhưng nhìn diện mạo thì hình như Viên Cương còn lớn tuổi hơn Ngưu Hữu Đạo một chút.
Điều càng làm mấy người thấy kỳ quái là dọc đường Viên Cương luôn gọi Ngưu Hữu Đạo là “Đạo gia”, không phải các huynh đệ lớn lên cùng thôn không cần xưng hô mang theo chữ “gia” sao? Ngưu Hữu Đạo còn trẻ như vậy, dùng hai chữ “Đạo gia” để xưng hô thật sự là hơi quá.
Tiếng đàn tình tang chậm rãi vang lên, Thương Thục Thanh gảy dây đàn, cố gắng điều chỉnh cho âm điệu nhẹ nhàng chậm rãi, che lấp đi không khí không hòa hợp sắp hiện ra.
Ánh trăng ngoài đình chiếu vào giống như thủy ngân rắc lên người Thương Thục Thanh đang ngồi ngay ngắn đánh đàn, khiến cho quanh thân nàng ta như được bao phủ trong ánh trăng mông lung. Tư thế ngồi nghiêng đánh đàn dịu dàng ưu nhã kia khiến Ngưu Hữu Đạo sau cơn choáng váng lại âm thầm thổn thức, nữ nhân này thật sự là bị gương mặt kia làm hỏng, không cầu khuôn mặt thật đẹp, chỉ cần một gương mặt bình thường, không dọa người một chút là được. Với nội tại như thế này chỉ e cũng có thể hấp dẫn không ít nam nhân, thật sự là đáng tiếc, lão thiên gia đôi khi không khỏi quá không công bằng!
Có tiếng đàn ưu mỹ trợ hứng, bầu không khí thực sự thoải mái sôi nổi hơn nhiều.
Nhân cơ hội khó được, Lam Như Đình có ý định dùng vài câu để thăm dò thực hư, nào là tình hình Thượng Thanh tông, hoặc Đông Quách Hạo Nhiên đã xảy ra chuyện gì, hoặc là tu vi như thế nào nhưng đều bị Ngưu Hữu Đạo trả lời qua loa. Có vài việc không phải Ngưu Hữu Đạo không đàng hoàng mà vẫn câu nói đó, tình hình Thượng Thanh tông hắn thật sự không rõ. Chuyện của Đông Quách Hạo Nhiên lại dính đến cái gương đồng kia, hắn không muốn nói nhiều với người ngoài. Còn tu vi của bản thân, trong năm năm ngắn ngủi hắn đã tiến bộ quá nhanh, nếu phải nói hắn chỉ có thể nói những lời không thật, đành phải trả lời qua loa cho xong.
Thấy tên nhãi này vẫn chỉ nói những câu không đáng tin, trong lòng Thương Triều Tông một lần nữa có đánh giá không tốt về Ngưu Hữu Đạo. Lam Như Đình dù sao cũng lão luyện thành thục, với những lời hồ ngôn loạn ngữ của Ngưu Hữu Đạo thì biết đối phương cố ý né tránh những chuyện này. Lam Như Đình không muốn không khí tẻ ngắt nên đổi chủ đề nhẹ nhàng hơn:
– Nghe quận chúa nói, pháp sư tài hoa hơn người, xuất khẩu thành thơ. Không biết pháp sư có muốn để cho ta được mở rộng tầm mắt không?
Ngưu Hữu Đạo vẫn khoát tay hàm hồ nói:
– Quận chúa quá khen, thuận miệng bịa một vài câu thôi.
Lam Như Đình cười ha ha nói:
– Pháp sư lại thuận miệng bịa thêm một lần nữa xem sao?
Ngưu Hữu Đạo vẫn chối từ:
– Thi từ chính là tiểu đạo, không đáng là gì, không thể so được với thiết kỵ tung hoành của vương gia , không đề cập tới cũng được!
Lam Như Đình lại nói:
– Lời ấy sai rồi, thi từ sao lại là tiểu đạo, có câu võ có thể bình thiên hạ, văn có thể an bang trị quốc… Câu này nói có thể hơi quá một chút nhưng thực sự vẫn đúng một điểm, một bài thơ hay có thể cỗ vũ được sĩ khí tướng sĩ. Nếu mà nói thô tục hơn một chút, ở kinh thành một bài thơ hay giá trị ngàn vàng, đủ cho một người bình thường cả một đời áo cơm không lo, đại tục đại nhã (1) đều đủ cả, sao lại không đáng là gì?
(1)Đại tục, đại nhã: ý chỉ những nhu cầu vật chất bình thường đến nhu cầu lớn hơn về tâm hồn.
Mắt Ngưu Hữu Đạo sáng lên, thử hỏi một câu:
– Giá trị ngàn vàng? Đáng tiền thế sao?
Trong lòng hắn đang nghĩ thầm, nếu đúng như vậy thì sau này vấn đề kinh tế của mình và Hầu Tử có cách giải quyết rồi. Xuất thân từ “khảo cổ”, thứ khác có lẽ không có, một bụng những thứ cổ đại lại không hề ít, dùng Thương Triều Tông thử hàng có lẽ được đấy.
– Đương nhiên!
Lam Như Đình cười tủm tỉm lại mời:
– Quận chúa đích thân đánh đàn trợ hứng cho pháp sư, lại thêm ngày tốt cảnh đẹp thế này, hẳn pháp sư sẽ không làm mất hứng chứ.
– Thi từ ta thật sự không biết.
Ngưu Hữu Đạo vẫn có tâm che giấu, nhưng thấy người ta đào ra đủ lý lẽ nên quyết định miễn cưỡng ứng phó một chút vì đối phương cứ nói mãi không thôi. Dù sao đã ăn của người ta rồi, sau này còn có một vài việc phải nhờ vả, thế là hắn chỉ tay về phía Viên Cương đứng sau:
– Có điều huynh đệ này của ta thì có biết một chút, cứ để hắn ta làm thay là được rồi!
Viên Cương vẫn âm thầm quan sát bốn phía, nghe vậy sững sờ nhìn Ngưu Hữu Đạo, còn tưởng rằng mình nghe lầm, bắt ông đây làm thơ sao? Đạo gia, đầu óc ngài không bị bệnh đấy chứ?
Thương Triều Tông nghe xong lại hứng thú, dĩ nhiên hứng thú với Viên Cương hơn Ngưu Hữu Đạo rất nhiều, con mắt tỏa sáng, chẳng lẽ là văn võ song toàn sao? Lúc này y liền nâng chén mời:
– Nguyện rửa tai lắng nghe!
Viên Cương nói một câu chặn ngược trở lại.
– Không!
– …
Thương Triều Tông lại lúng túng, chén rượu trong tay đặt xuống không phải, không đặt xuống cũng không xong.
Bầu không khí lại trở nên gượng gạo, Ngưu Hữu Đạo lập tức quay đầu khiển trách quát:
– Ta nói này Hầu Tử, ngươi có bị sao không thế, ngươi cứ làm đại một bài chẳng phải xong rồi sao!
Viên Cương nhìn hắn chằm chằm, muốn hỏi tội mười tám đời tổ tông của hắn. Ta làm thơ cái quái gì, ta đâu có cái tài này, ngài bắt ta phải làm thế nào đây, cái này mà cũng có thể miễn cưỡng được sao?
– Nhanh! Tùy tiện làm một bài đi, nhanh lên!
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu thúc giục một tiếng, đồng thời đưa mắt liếc một cái ra hiệu.
Hai người phối hợp coi như ăn ý, thường chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ra ý đối phương. Viên Cương vừa nhìn ánh mắt ý vị thâm trường kia liền hiểu rõ, Đạo gia há có thể không biết mình không biết làm thơ, ép buộc như vậy hóa ra không phải bắt mình làm thơ mà bắt mình đạo một bài thơ!
Trong lòng Viên Cương thầm mắng một tiếng xem như ngài lợi hại. Hắn ta quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên mặt sông một chút, lại xoay xoay đầu, mặt không biểu cảm, nhíu mày nhìn nhìn Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt bao hàm thâm ý.
Ngưu Hữu Đạo bị ánh mắt này của hắn ta nhìn cho hơi hãi hùng khiếp vía, bởi vì thực sự hiểu rất rõ hắn ta. Hầu Tử cũng không phải loại lương thiện gì, tuyệt đối là hạng giết người không chớp mắt. Hắn cảm thấy Hầu Tử đang nén xấu hổ làm bậy thì hơi hối hận, giả vờ cúi đầu yên lặng thưởng rượu.
Viên Cương đột nhiên mở miệng:
– Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông,
Sóng bạc cuốn phăng hết anh hùng!
Chỉ một câu đã khiến Ngưu Hữu Đạo không kìm được ho khan một tiếng, suýt chút nữa bị nghẹn. Hắn không ngờ Hầu Tử lại đọc ra bài này.
– Đúng – sai, thành – bại tan đâu cả,
Trơ lại núi xanh với áng hồng.
Trên bến đôi ngư tiều bạc tóc,
Quen ngắm trăng thu, đón gió xuân.
Nhẩn nha kim, cổ cười thành tiếng,
Vui bầu rượu đục nghĩa tương phùng.
Viên Cương đều đều đọc xong bài thơ thì ngậm miệng. Một bài thơ hay qua miệng đọc của hắn ta lại hoàn toàn không có vận luật và cảm giác đẹp đẽ gì.
Mặc dù như vậy nhưng cũng đủ làm cho Thương Triều Tông và Lam Như Đình sợ ngây người. Bài thơ này quá hợp tình hợp cảnh, đủ khiến trong lòng hai người trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Tiếng đàn cũng đã ngừng, Viên Cương vừa đọc được một nửa, Thương Thục Thanh đang đánh đàn cũng vô thức dừng lại lắng nghe. Nàng kìm lòng không đặng, lúc này đang nghiêng đầu nhìn về phía Viên Cương mặt không đổi sắc, đôi mắt sáng dưới tấm khăn sa sững sờ thất thần, nhìn chăm chú về phía Viên Cương, trong ánh mắt chợt rộ lên thần thái kinh diễm đánh giá từ trên xuống dưới. Không ngờ, thật sự không ngờ!
– Thơ hay! Nên uống cạn một chén lớn!
Thương Triều Tông cao giọng khen hay, vô cùng hưng phấn đứng lên nâng chén.
Lam Như Đình cũng đứng lên nâng chén, lắc đầu sợ hãi than nói:
– Không ngờ Viên huynh đệ đầy bụng tài hoa thâm tàng bất lộ!