Có điều hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, nguyên nhân cũng rất đơn giản, đó là mấy trang sách vàng kia chứa nội dung rất ít, chỉ ghi chép một phần thuật luyện khí và một môn kiếm thuật. Theo lời giới thiệu thâm ảo của phần đại cương thì sau khi luyện thành có thể phi thiên, độn địa, không gì không làm được, thế nhưng thuật luyện khí và kiếm thuật ở bên trong lại không thể giúp cho người ta đạt tới cảnh giới đó được. Cho nên, hắn cho rằng hai thứ đó chỉ là phần mở đầu, cũng không phải bản hoàn chỉnh của Thái Ất. Thế là về sau, hắn luôn luôn đi tìm những manh mối về bản hoàn chỉnh của Thái Ất. Nếu không phải như vậy thì cũng không gặp tai nạn tại mộ cổ. Mà sau khi thấy được thực lực của Đông Quách Hạo Nhiên thì hắn đã quyết tâm rời khỏi cái thôn nhỏ kia.
Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua, mặc dù cơm canh một ngày ba bữa vẫn đưa tới đều đều, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy như mình đang sống trong tù vậy. Bên ngoài có người trông coi, từ đầu tới giờ vẫn không cho hắn ra khỏi cửa tòa viện nửa bước, cũng không có người nào nói gì, giống như muốn ngăn cách hắn với thế gian vậy. Hắn cũng đã nhiều lần nói muốn gặp Đường Mục nhưng vẫn không được gì, lâu dần hắn cũng cảm thấy không bình thường. Theo những gì Đông Quách Hạo Nhiên nói thì ông ấy rất tin tưởng vào Đường Mục, hơn nữa ông ấy lại là sư đệ của Đường Mục nữa. Theo lý thuyết, khi Đông Quách Hạo Nhiên chết đi thì Đường Mục chắc chắn phải gặp đồ đệ của ông mới được. Hắn nghĩ hẳn là có điều gì đó mà mình không biết rồi, cũng vì lẽ đó nên những người trông coi mình đều có thái độ không tốt. Hắn vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, nơi này cũng không có chuyện gì để làm nên chỉ có thể chờ đợi!
Có nhiều thời gian như vậy nhưng hắn cũng không muốn lãng phí, ngoại trừ tu luyện Thái Ất thì hắn cũng bắt đầu rèn luyện cơ thể, từ đứng tấn, chồng cây chuối tới tập kèm vật nặng,… Mặc dù ở cái tuổi này mà muốn rèn luyện cơ thể thì hơi muộn, phải chịu đau đớn nhiều hơn nhiều, thế nhưng khi đã muốn thì có cái khổ nào mà không thể vượt qua?
Còn thừa thời gian thì hắn mang cái gương đồng kia ra tìm hiểu, mặc dù cái gương đồng này cũng đã bị Tống Diễn Thanh tìm thấy khi lục soát người, thế nhưng Tống Diễn Thanh rất coi thường cái gương đồng này, vậy mà lại hứng thú với lệnh bài của nữ tướng kia, sau khi hỏi tới lai lịch của lệnh bài thì lấy luôn nó đi rồi vứt chiếc gương đồng này lại.
Ngưu Hữu Đạo cảm thấy chiếc gương đồng này không đơn giản, đầu tiên là bởi vì chiếc gương này rất giống với chiếc gương ở trong mộ cổ. Sau đó là Đông Quách Hạo Nhiên chết bởi vì chiếc gương đồng này, cũng dặn hắn chỉ có thể đưa cho Đường Mục. Như vậy, chiếc gương đồng này có thể đơn giản được sao? Là do tên Tống Diễn Thanh kia có mắt như mù, không biết đồ tốt mà thôi. Thế nhưng sau khi tìm hiểu mãi, cuối cùng hắn cũng không khám phá ra được cái gì cả.
Chủ điện của Thượng Thanh tông là Thượng Thanh cung. Lúc này có một nhóm ba người đi thẳng tới chủ điện, gặp La Nguyên Công, Tô Phá và Đường Tố Tố. Hiện tại, chức chưởng môn của Thượng Thanh tông không có ai làm cho nên ba người này tạm thời nhận lấy lệnh bài của chưởng môn mà quản lý môn phái.
Sau khi ba người hành lễ, La Nguyên Công hỏi:
– Điều tra như thế nào rồi?
Người đệ tử cầm đầu bẩm báo:
– Người trong thôn ấy cũng đã xác nhận, chính là Ngưu Hữu Đạo, không thể sai được. Ngưu Hữu Đạo đã rời khỏi thôn nhỏ đó một khoảng thời gian rồi, thời gian rời khỏi đó chính là ngày thứ hai sau khi thôn nhỏ bị giặc binh cướp bóc, về mặt thời gian đúng là trùng khớp, người trong thôn cũng có người đi tìm hắn, còn tưởng rằng hắn đã bị dã thú ăn hết rồi chứ. Tranh chân dung của Ngưu Hữu Đạo cũng đã được người trong thôn xác nhận, về phần lệnh bài kia, Ngô sư đệ đã tới quận Quảng Nghĩa tìm được chủ nhân của lệnh bài, cũng đã xác nhận qua, chuyện kia đúng là đã xảy ra.
Đường Tố Tố nghiêm túc nói:
– Thế nhưng cách ăn nói của Ngưu Hữu Đạo cũng không giống là một tên thôn dân nho nhỏ.
Người đệ tử kia đáp:
– Điều này cũng đã điều tra rồi, trước kia có một thư sinh nghèo đã từng tá túc tại thôn nhỏ đó, mà người nhà của Ngưu Hữu Đạo lại bị chết do chiến tranh, hắn chỉ ở một mình, trong nhà cũng có phòng trống, người thư sinh kia đã từng ở trong nhà Ngưu Hữu Đạo, dạy hắn cách đọc sách viết chữ. Ngưu Hữu Đạo là một người biết chữ hiếm có ở trong thôn, còn học thức của hắn ra sao thì thôn dân cũng không biết được. Người thư sinh kia rời khỏi đó, cũng không ai biết đi đâu, hiện tại muốn tìm tới người xác minh thì rất khó khăn.
La Nguyên Công hỏi:
– Người của thôn nhỏ đó có thật sự là người dân ở đó không?
Đệ tử đáp:
– Đệ tử đã kiểm tra người của thôn nhỏ đó rồi, thật sự bọn họ đều là thôn dân ở đó, không thể nào sai lầm được.
– Nếu là như vậy, thân phận của Ngưu Hữu Đạo không có vấn đề gì.
La Nguyên Công quay đầu nhìn về phía Tô Phá và Đường Tố Tố mà nói.
Đường Tố Tố nói một cách bình thản:
– Chẳng may có người tìm một kẻ giống Ngưu Hữu Đạo rồi giả mạo hắn thì sao? Hãy cứ để thôn dân tới trước mặt hắn rồi phân biệt sẽ tốt hơn.
Thế là mấy ngày sau, Ngưu Hữu Đạo cũng được rời khỏi Đào Hoa Nguyên, đi đâu hắn cũng không biết, chỉ biết rằng đó là một tòa thành gần đây nhất. Hắn còn đang định xem xét tục lệ của tòa thành này, ai ngờ chỉ đi dạo một vòng quanh tòa thành rồi lại phải trở về, chẳng làm gì cả. Thật sự không biết ai rảnh rỗi như vậy chứ.
Ba trưởng lão của Thượng Thanh tông lại có vẻ rất bận rộn, liên tục gọi các đệ tử nội môn của Thượng Thanh tông tới bàn bạc.
Tận một tháng sau, Ngưu Hữu Đạo lại được ra khỏi Đào Hoa Nguyên, đi tới Thượng Thanh cung trên vách núi phía đối diện.
Mấy cái đỉnh đồng lớn được đốt lên làm nơi này rất ấm áp, toàn bộ đệ tử nội môn đều tới đông đủ, sắc mặt của khá nhiều người đều rất nghiêm túc. Ngưu Hữu Đạo nhìn qua nhìn lại những người trong đại điện, thấy cả đám người nhìn mình chằm chằm thì hơi không hiểu, cũng không biết những người này muốn cái gì.
Hắn cố gắng bình tĩnh lại, nói:
– Trước khi sư phụ mất, đã ra lệnh cho ta phải tới gặp chưởng môn!
La Nguyên Công đứng ở giữa trên cao, thở dài:
– Cậu tới chậm, chưởng môn Đường Mục đã về cõi tiên rồi!
– A!
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên, sững sờ tại chỗ, hóa ra tình hình là như vậy ư? Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu tại sao Đường Mục lại không gặp mình, hóa ra là vì ông ta đã “ngõm”.
La Nguyên Công nói một cách chậm rãi:
– Đông Quách Hạo Nhiên đã nhận cậu làm đệ tử, hôm nay cậu tới đây cũng là do Thượng Thanh tông chính thức tán thành thân phận của cậu. Hơn nữa, còn có một chuyện muốn hỏi cậu, nếu để cho cậu làm chưởng môn của Thượng Thanh tông, cậu có muốn không?
– Cái gì?
Khi nghe được câu trước hắn vẫn rất vui vẻ, cuối cùng thì mình cũng được công nhận rồi, thế nhưng sau khi nghe xong câu sau thì Ngưu Hữu Đạo giật mình, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Nhìn lại những ánh mắt nghiêm túc ở xung quanh, hắn chỉ vào mũi mình mà hỏi lại:
– Để ta làm chưởng môn sao?
La Nguyên Công gật gật đầu, nghĩa là hắn cũng không nghe nhầm.
Phản ứng đầu tiên của Ngưu Hữu Đạo chính là tưởng rằng có bẫy, chỉ xét tới thái độ của họ đối với mình khi trước, ai lại để mình làm chưởng môn chứ? Kể cả là thật sự thì đó cũng không phải là chuyện gì tốt, nếu là chuyện tốt thì đâu tới lượt mình nên hắn vội vàng xua tay:
– Không được, không được, đệ tử mới vừa nhập tông, không thể nào làm được đâu!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!