Hắn quá vui sướng, dùng lực quá mạnh, đầu Vân Hồng hiện tại giống như bị người nào đó cầm búa đập vào, hơi động nhẹ liền váng đầu buồn nôn.
Hắn ôm đầu tại chỗ nghỉ nghơi một hồi lâu mới đỡ hơn, vội vàng kiểm tra tình huống của bản thân, không khỏi đại hỉ: có tiến bộ.
Bay giờ kinh mạnh vận truyển so với trước rộng lớn hơn, đan điền khí hải cũng nồng đậm lớn mạnh hơn rất nhiều.
Nếu như nói lúc trước là dòng suối nhỏ hòa nhập với ao nước, thì hiện tại lại như con sông hòa với hồ!
Thật đúng là cần thực hành nhiều hơn.
Nhưng khi vui sướng qua đi, Vân Hồng lại bắt đầu lo lắng: kinh mạch mở rộng hơn trước, nhu cầu về linh khí của hắn lại tăng lên, vốn là cảm thấy Bạch Thạch thôn linh khí không tệ, giờ lại thấy có chút không đủ nhìn.
Cảm giác như thiếu oxi: linh khí quá loãng, không đủ hấp thu.
Lúc trước hắn lên mạng tra, thấy có một ít sông núi nồng đậm linh khí, nhưng hắn..... không đủ tiền a.
Khi cha mẹ hắn ly hôn, hai người không ai bỏ tiền nuôi con vì hắn đã qua 18,học bổng cũng chỉ đủ cho chi phí sinh hoạt như tiền học với nhà ở. Dù có hơi giàu, nhưng bất quá cũng chỉ mấy là ngàn tệ.
Hiện tại, số tiền tồn của hắn cũng chỉ là 8888 tệ do chú Từ đưa trước đó.
Hắn ở đây có nhà lớn, chút ít tiền đó nếu dùng tiết kiệm thì cũng chỉ đủ hắn xài nửa năm một năm, còn nếu như đi ra ngoài thì....
Mình chẳng phải núi, làm thế nào để núi đi theo được. ( nếu đi ra ngoài thì phải thuê chỗ ở đó)
Vân Hồng trầm ngâm một lát, trong đầu hiện lên cái trận pháp trong tàn cuốn kia:
Tụ linh trận.
Tụ linh trận, tên như ý nghĩa, chính là tụ tập cùng hấp thu linh khí vào trận pháp.
Nếu có trận pháp như vậy, mình cần gì phải hối hả ngược xuôi?
Hai năm trước, Vân Hồng từng nghĩ tới việc vẽ trận pháp đó, nhưng đáng tiếc là năng lực không đủ.
Nhưng bây giờ lại khác, chính hắn đã đột phá, liệu có thể thử một lần nữa?
Vân Hồng trước hết xuống núi dùng cơm cùng ông bà Hoa tiện báo bình an, rồi lại vội vàng lên núi. Lôi tàn cuốn kia ra, cẩn thận nghiên cứu lại một phen, bắt đầu nếm thử lần thứ nhất.
Trận pháp này hắn xem qua vô số lần, đã sớm nhớ kĩ trong lòng, bất quá để an toàn, hắn quyết định vừa đối chiếu vừa vẽ.
Trận pháp hình tròn được lồng trong các lớp, có tới tám lớp. Dùng kiến thức bây giờ, hắn cũng chỉ mơ hồ phân biệt được có vài phần tương tụ với bát quái trận đồ.
Vầ phần những thứ khác, hắn thật sự không thể gọi được tên.
Nhưng giai đoạn đầu tiên của quá trình học hỏi của con nguoqif là bắt chước, điều này không thể làm khó được hắn.
Vân Hồng tập trung tư tưởng, dùng chỉ ( ngón tay) làm bút, rơi trên nền đất lạnh cứng.
Phương Bắc vào mìa đông, đất bị thời tiết lạnh làm cho cứng rắn kiên cố, nhưng đầu ngón tay của hắn che kín bởi một tầng linh lực, lại dễ dàng phá vỡ được nền đất lạnh cứng đó, để lại từng vết rõ ràng trên đất.
Linh lực trong đan điền bị ném xuống đầu ngón tay, ngưng tụ thành từng sợi dài mảnh, rơi xuống nền đất như pha lê bị nghiền nát.
Bình thường mà nói, linh lực ly khai thân thể sẽ dần dần tiêu tán, nhưng linh lực tồn đọng trên mặt đất vẫn giữ nguyên, không có dấu hiệu vơi đi!
Có hy vọng!
Vân Hồng trong nội tâm mừng thầm.
Chương 9
Những người theo học chuyên ngành y khoa nói chung đều có những kĩ năng hội họa nhất định, việc bắt chước đơn giản không phải là vấn đề.
Chẳng qua hắn không cao hứng được bao lâu, linh lực vừa nãy thập phần ổn định, hiện tại lại lóe lên rồi tiêu thất.
Hắn sửng sốt!
Chuyện gì vừa sảy ra?
Không cam lòng, Vân Hồng thử lại lượt nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ.
Hắn sờ cằm cân nhắc hồi lâu, sau khi xác nhận góc và vòng cung đều chính sác, hắn thử lại vài lần.
Nó vẫn như vậy cho đến khi thử đến lần thứ sáu.
Quả nhiên là do trình tự!
Xác định được điều này, Vân Hồng căn bản không kịp vui mừng, vì vậy kết quả có nghĩa là: Trận pháp đối với linh lực đưa vào và trình tự có yêu cầu cực cao, thiết một điểm cũng không được.
Nhưng những đường cong kế tiếp không có một nghìn thì cũng phải tám trăm. Đơn thuần theo xác xuất mà nói, phương thức tổ hợp có mấy chục, thậm chí mấy vạn....
Chẳng lẽ lại còn muốn lần lượt thử?
Tới ngày tháng năm nào cho xong!
Vừa phân tán ý thức một lát, Vân Hồng liền thầm nói không ổn.
Quả nhiên, tay hắn run lên, trận pháp vừa hình thành thô sơ liền điên quồng lập lòe, lần nữa dập tắt.
Nhưng hắn lại là người bướng bỉnh, mím chặt môi, sau một lúc nghỉ ngơi, hắn lại bắt đầu vô số lần thử.
Mặt trời đã hơi nghiêng về phía Tây, nhưng linh trận tiến triển hết sức chậm chạp.
Và mỗi lần lại có thêm một lớp hào quang, ngày càng nhân lên theo số học, nhưng cũng chỉ được hai tầng, linh khí trong cơ thể hắn dần cạn kiệt, trán xuất mồ hôi, môi trở lên trắng bệch.
Mà chờ đến tầng thứ ba liền triệt để bất động.
Trình tự không đúng.
Hắn thở hổn hển, cố gắng hấp thu linh khí khôi phục, hiện tại có chút ảo não.
Hắn rõ ràng đã cảm nhận được linh khí trong không khí trấn động.
Hiển hiên Tụ Linh Trận so hới hắn tưởng tượng xa xa còn lợi hại hơn. Dù là chưa hoàn thành, cũng khiến cho linh khí rời rạc trong không trung sinh ra lực hấp dẫn.
Vân Hồng cảm giác như thân mình đang ở trong quả bóng bay, mà nguyên mẫu của Tụ Linh Trận là máy bơm không khí đang tiếp tục thổi phồng nó lên, bóng bay nổ trước.
Những luồng linh khí đó như trẻ con bị hấp dẫn, còn chưa đi đến gần liền phân tán ngay lập tức.
Cứ thế lặp lại, hết lần này đến lần khác, làm người ta đau đầu.
Tầng ba Tụ Linh trận thất bại lần trước, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sóng khí.
Liên tục mười lần sau khi thất bại, Vân Hồng kiệt sức nhiều lần cùng khắc đi khắc lại, giờ đã thành một cái hố đất.
Hắn có chút há hốc mồm, đây là trận pháp hay là vũ khí a?!
Nếu càng thêm nhiều tầng uy lực chẳng phải sẽ càng mạnh hơn sao?
Lúc này mới tầng ba, nếu như tầng bốn, tầng năm..... Thậm chí tám tầng, nếu như thất bại hắn có thể toàn thân trở ra không?
Vẻ mặt Vân Hồng có chút ngưng trọng.
Vấn đề Tụ Linh Trận khiến Vân Hồng tâm thần có chút mất tập trung, hơn nữa ban ngày tiêu hao quá mức, hắn thật sự rất mệt mỏi, ngồi thiền cũng không đủ hồi phục, cho nên trời vừa tối đã đi ngủ
Đối với con người, giấc ngủ chính là sự hồi phục tốt nhất.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, rằng mong muốn đơn giản này cũng không thể thành hiện thực.
*******************
Cơn mưa mùa đông bị gió thổi thành tuyết nghiêng dày đặc.
Thỉnh thoảng lại có một tiếng sấm rền vang bầu trời, giống như tiếng trống của những Cự Nhân trên mảnh đất hoang vu, lăn lộn từ bốn phương tám hướng đến.
Vân Hồng từ trong mộng bừng tỉnh.
Sấm vào mùa Đông?
Tim hắn đập thình thịch, lông tơ trên cánh tay dựng đứng, linh lực trong kinh mạch chảy cuồn cuộn như nước sôi.
Có cái gì đó!
Khoảnh khắc rèm cửa được kéo ra, một đạo thiểm điệm từ trên trời phá không xuống, kèm theo tiếng sấm rền, chiếu sáng màn đêm đen và một loài sinh vật nào đó ở bên ngoài.