Hai ngày sau khi gặp Sở Hạo Vũ, Bạch Giai Kỳ cũng đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện. Vì không để người khác nghi ngờ Bạch Giai Kỳ rời đi trước sau đó mấy ngày Phó Cận Nam sẽ đến tìm cô. Hai người rời đi dưới sự trợ giúp của Sở Tuấn Kiệt.
"Cô chủ, sau này cô nhất định phải sống thật tốt đó!" Vương Khiết kìm lại nước mắt, nắm chặt tay Bạch Giai Kỳ, cô không nỡ xa cô chủ.
"Em cũng vậy! Khi nào ổn định chị sẽ gọi cho em." Bạch Giai Kỳ ôm cô ấy vào lòng, vì cô là con một nên có một người quan tâm cô như Vương Khiết khiến cô coi cô ấy như chị em ruột của mình vậy.
"Em biết, cô chủ mau đi đi!" Vương Khiết nén sự không nỡ lại, thúc giục Bạch Giai Kỳ rời đi, cô ấy sợ rằng cậu chủ phát hiện cô chủ sẽ không rời đi được mà còn phải chịu cô chủ trừng phạt.
Bạch Giai Kỳ cũng có chút không tha, dù sao cô cũng sợ sau này Sở Hạo Vũ biết sẽ phạt Vương Khiết, vì thế lấy một cái thẻ nhớ đưa cho cô ấy rồi nói: "Nếu sau này anh ta gây khó dễ cho em, hay đưa cái này cho anh ta!"
"Cô chủ..." Vương Khiết còn muốn nói gì đó nhưng tài xế mà Phó Cận Nam sắp xếp đã đến nên Bạch Giai Kỳ chỉ có thể giờ đi trước.
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt chị!"
Hai người ôm nhau lần cuối rồi Bạch Giai Kỳ đi lên xe. Nhưng Bạch Giai Kỳ hoàn toàn không biết đây sẽ là lần cuối hai người ôm nhau, bởi lần tới khi gặp lại hai người đã âm dương cách biệt.
Vương Khiết nhìn theo đuôi xe thầm chúc Bạch Giai Kỳ sẽ có cuộc sống mới hạnh phúc hơn.
Còn Bạch Giai Kỳ nhìn bóng dáng của Vương Khiết càng ngày càng mờ liền không nhịn được thở dài một hơi. Mong rằng cô ấy sẽ không bị cô làm liên lụy.
Bạch Giai Kỳ tựa đầu vào cửa xe nhìn làn mưa trắng xóa, cảm giác như cơn mưa này đang tạm biệt cô, gột rửa toàn bộ đau đớn mà cô đã phải gánh chịu khi trở lại thành phố này. Bỗng dưng Bạch Giai Kỳ không cách nào nhớ được thời tiết lúc cô bị anh bắt trở lại. Nhưng không nhớ được cũng tốt! Cô thở dài.
Ở công ty, Sở Hạo Vũ cảm thấy cả người bồn chồn không yên. Cả đầu chỉ toàn hình ảnh Bạch Giai Kỳ tạm biệt anh mấy ngày trước. Anh vứt chiếc bút trên tay lên bàn rồi đứng dậy đi ra đứng cạnh của sổ.
Đúng lúc này tiếng máy bay ù ù vang lên làm anh có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn hóa ra vừa rồi anh quên đóng của sổ.
Chiếc máy bay màu trắng rất nhanh lướt qua toàn nhà nhưng không hiểu sao, anh lại bị thu hút bởi nó. Cho đến khi chiếc máy bay chỉ còn một chấm nhỏ trên bầu trời anh vẫn không cách nào thu mắt.
Trong lòng bỗng dâng lên câu hỏi, có phải cô ấy đã rời đi rồi không? Không khí trong phòng bỗng chốc lặng xuống, im ắng không một tiếng động làm cho thư ký Trương mang theo tài liệu đi vào không khỏi đứng sững lại. Anh ta nhìn bóng lưng Sở Hạo Vũ đứng đó mang theo chút cô đơn khác hoàn toàn lúc Bạch Giai Kỳ ở cạnh, bỗng nhiên có chút thương hại cho ông chủ của mình.
Thư ký Trương gõ nhẹ hai tiếng lên cửa kính: "Ông chủ!"
Sở Hạo Vũ bị tiếng gọi của anh ta làm giật mình, liếc nhìn đống tài liệu mà thư ký Trương mang vào không tự giác mà giễu cợt bản thân cũng đa tình như thế.
Nhưng Sở Hạo Vũ không biết rằng lần này anh sẽ mất đi người phụ nữ anh yêu một cách triệt để, không cách nào cứu vãn nổi.
Ở sân bay, Bạch Giai Kỳ không ngờ rằng Sở Tuấn Kiệt sẽ đến tiễn mình.
"Anh Tuấn Kiệt!" Cô kéo vali lại gần, nhưng càng lại gần cô càng cảm thấy không ổn. Sau đó Bạch Giai Kỳ liền nhìn thấy bên cạnh Sở Tuấn Kiệt là một người đàn ông mặt đầy sẹo. Không biết vì sao Bạch Giai Kỳ lại cảm thấy cô từng gặp anh ta ở đâu đó.
"Đây là..." Bạch Giai Kỳ nhìn về phía Sở Tuấn Kiệt.
Nhưng lúc này, Sở Tuấn Kiệt trở nên vô cùng khác lạ, anh ta không nói không rằng kéo tay Bạch Giai Kỳ đi về phía góc khuất ít người.
"Anh Tuấn Kiệt có chuyện gì gấp..." Bạch Giai Kỳ còn chưa nói xong liền có người từ đằng sau úp khăn lên mặt cô. Bạch Giai Kỳ kinh hoảng, cô vội vàng giãy giụa thật mạnh nhưng không đến một phút cả người liền mềm nhũn.
"Đưa cô ấy đi!" Sở Tuấn Kiệt lạnh mặt phân phó người đàn ông mặt sẹo. Giai Kỳ, đừng trách anh! Có trách nên trách Sở Hạo Vũ không biết điều mà cản trở anh ta.
"Vâng!" Người đàn ông mặt sẹo trả lời, sau đó liền ôm Bạch Giai Kỳ vào lòng như thể hai người chính là người yêu của nhau. Đúng vậy! Người đàn ông này không ai khác chính là Mã Nghị.
Buổi tối hôm đó, Châu Mạn Thuần liền nhận được tin nhắn của Mã Nghị nói rằng Bạch Giai Kỳ đã rời đi dưới sự hỗ trợ của Sở Tuấn Kiệt và yêu cầu cô ta nhanh chóng trở thành người của Sở Hạo Vũ.
Biết được tin này, Châu Mạn Thuần đầu tiên rất vui vẻ vì không ngờ Bạch Giai Kỳ lại bỏ cuộc dễ dàng như thế. Song đồng thời, cô ta cũng lâm vào phân vân không biết nên nói cho Sở Hạo Vũ hay không?
Nhớ tới mấy ngày nay anh luôn tránh né cô ta, Châu Mạn Thuần quyết định tạm thời không nói cho anh biết. Đợi đến khi anh thực sự yêu cô ta khi đó nói cũng không muộn.
Nghĩ vậy, Châu Mạn Thuần nhanh tay xóa tin nhắn đó đi. Vừa hay lúc này, cô ta thấy dì Mai chuẩn bị bê cà phê lên cho Sở Hạo Vũ liền chặn lại.
Cô ta đưa tay tiếp nhận khay rồi nói: "Dì để tôi làm cho." Dứt lời liền bên thẳng lên lầu.
Tuy nhiên khi cô ta đến nơi lại phát hiện Sở Hạo Vũ không có ở trong phòng. Đặt ly nước lên bàn Châu Mạn Thuần định quay người rời đi nhưng ánh mắt của cô ta lại chậm phải dòng chữ trên màn hình máy tính của Sở Hạo Vũ.
Hai mắt cô ta mở to, nhanh chóng chạy về phía cửa khóa trái lại rồi mới quay trở về bàn làm việc của Sở Hạo Vũ. Cô ta vội vàng mở thư nhưng vừa mở, Châu Mạn Thuần nhịn không được mà run rẩy.
"Sao có thể..."Châu Mạn Thuần không tin vào mắt mình. Trong thư có chứa tất cả bằng chứng mà cô ta đã làm với Bạch Giai Kỳ cũng như việc cô ta nhận thuốc từ người đàn ông kia. Cùng với việc cô ta gài bẫy Sở Hạo Vũ như thế nào.
Châu Mạn Thuần không ngờ được rằng lại có người biết rõ mọi chuyện mà cô ta đã làm như vậy. Bỗng lúc này Châu Mạn Thuần nghe được tiếng bước chân vang lên liền biết Sở Hạo Vũ đã quay trở lại liền vội vàng xóa bỏ thư ở trong hộp thư của anh.
Cô ta cố gắng kiểm tra một lần nữa lại nhìn thấy trong thùng rác vẫn còn, tiếng bước chân càng ngày càng gần làm Châu Mạn Thuần gấp gáp đến nỗi xóa nhầm rất nhiều thư khác nhưng cô ta không dám dừng lại. Bởi Châu Mạn Thuần biết một khi Sở Hạo Vũ biết được mọi chuyện cô ta chỉ còn một con đường chết.
"Chết tiệt!" Châu Mạn Thuần chửi thầm một tiếng.
"Cộp! Cộp! Cộp!" Tiếng bước chân hòa cùng tiếng tim đập bình bịch của Châu Mạn Thuần khiến cô ta càng run hơn.
"Em đang làm gì vậy?"