Anh thật là ngu ngốc! Ngu ngốc đến nỗi lo lắng, sợ cô buồn mà chạy đến. Hừ! Có khi người ta còn trách anh phá hoại việc tốt của họ ý chứ! Càng nghĩ Sở Hạo Vũ càng cảm thấy tức giận.
“Hạo Vũ, cháu đang nói cái gì vậy?” Sở Tuấn Kiệt cau mày, nhìn về phía Sở Hạo Vũ.
“Tôi muốn nói, tôi thật không ngờ chú mình lại có sở thích ăn đồ thừa của cháu trai đấy!” Sở Hạo Vũ nhìn về phía Sở Tuấn Kiệt nói, giọng điệu vô cùng ngả ngớn, đáng đánh đòn.
Sở Tuấn Kiệt giờ phút này thực sự may mắn Bạch Giai Kỳ không nghe thấy được. Bởi vì bất cứ một ai nghe được bản thân bị so sánh với đồ thừa đều sẽ đau lòng cả. Không những thế người này hiện tại còn là chồng của mình.
“Hạo Vũ, cháu đừng quá đáng như vậy! Chú và Giai Kỳ không hề có chuyện gì cả.” Sở Tuấn Kiệt giải thích.
“Giai Kỳ? Gọi thân thiết như vậy? Ha ha xem ra ở chỗ tôi không biết hai người thân mật không hề ít đâu nhỉ?” Dứt lời liền nhìn về phía Bạch Giai Kỳ, chỉ thấy cô nhìn chăm chú vào mặt anh như có điều gì suy ngẫm.
Anh từ từ đi về phía Bạch Giai Kỳ, sau đó nắm chặt cằm của cô hỏi: “Sao nào? Sao lại không nói lời gì thế bị tôi nói trúng tim đen à?” Gương mặt vẫn tái nhợt và không giấu nổi vẻ mệt mỏi, nhưng… mệt như vậy sao cô không nghỉ ngơi mà còn tán tỉnh người đàn ông khác là sao?
Sở Hạo Vũ không đợi cô trả lời đã đẩy cô ra, nhanh chóng rút khăn giấy trên bàn lau tay như thể bản thân vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn thỉu. Bạch Giai Kỳ bị anh đẩy ngã xuống giường, đầu đập vào thanh sắt chắn khiến cô đau đớn.
“A…” Cô nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Giai Kỳ! Em có làm sao không?” Sở Tuấn Kiệt bất chấp gương mặt như giết người của Sở Hạo Vũ mà chạy đến đỡ cô, bàn tay to nhẹ nhàng xoa sau đầu, sợ ảnh hưởng đến thính lực của cô.
Tuy không hiểu anh nói gì nhưng cô nhận ra Sở Tuấn Kiệt đang quan tâm mình, cô lắc lắc đầu.
Sở Hạo Vũ nghe được tiếng cô kêu đau, vừa muốn đưa tay ra đỡ liền thấy hành động thân mật của hai người. Anh tiến lại kéo tay Sở Tuấn Kiệt tự mình đỡ cô: “Ngu ngốc! Như vậy cũng ngã được, cô làm từ sợi bún sao?” Thái độ mười phần gay gắt nhưng bàn tay lại len lén xoa đầu cô. Anh cũng không biết bản thân làm sao? Mỗi lần đụng phải việc của cô, bản thân luôn luôn không tự giác được mà vội vàng nóng nảy. Điều này làm anh rất khó chịu.
Bạch Giai Kỳ nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng Sở Hạo Vũ lại cảm nhận được bên trong chỉ còn lại sự lạnh nhạt ghê người. Lúc trước tuy cô giận anh, mắng anh, không nói chuyện với anh, nhưng anh khẳng định trong mắt, trong lòng cô luôn có anh. Nhận ra được điều này làm anh vô cùng hoảng hốt.
“Hạo Vũ, cháu đẩy cô ấy mạnh vậy, sao cô ấy không ngã cho được. Chú thấy cháu nên xem lại cách cư xử của mình nếu không muốn mất Giai Kỳ.” Sở Tuấn Kiệt nhìn hai người, thở dài một tiếng.
Sở Hạo Vũ biết vừa rồi mình sai nhưng không hiểu sao nghe được lời dạy dỗ từ trong miệng Sở Tuấn Kiệt, anh lại cảm thấy khó chịu. Có phải bởi vì câu nói vừa nãy của anh ta khiến anh bức bối không? Sở Hạo Vũ tự hỏi.
“Xem ra chú rất thương cô ta? Nhưng làm thế nào bây giờ, hiện tại, sau này cô ta chỉ có thể là người của tôi. Chú đến muộn rồi!” Nói xong liền không quan tâm sự kháng cự của Bạch Giai Kỳ mà hôn xuống. Vốn lúc đầu anh chỉ định chạm nhẹ để Sở Tuấn Kiệt nhưng vừa chạm vào hương thơm mà anh nhớ mong lâu ngày, anh liền không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn lên mắt, mũi cô.
Sở Tuấn Kiệt bị câu nói của anh làm ngơ người, anh ta không ngờ Sở Hạo Vũ nghe được câu nói đó. Nhớ tới tính cách độc đoán của anh, Sở Tuấn Kiệt không khỏi lo lắng nhìn về phía Bạch Giai Kỳ.
“Thế nào còn không mau cút!” Sở Hạo Vũ tựa đầu vào trán cô, hơi thở nóng ẩm như có như không mà quanh quẩn bên người Bạch Giai Kỳ. Hương thơm của cô như có như không thoang thoảng bay vào chóp mũi của anh khiến anh nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.
“Hạo Vũ, cháu…” Cuối cùng, Sở Tuấn Kiệt thở dài đi ra ngoài.
Khi cánh cửa sau lưng khép lại, anh ta liền mỉm cười nhã nhặn, ánh mắt liếc về phía trong phòng.
“Sở Hạo Vũ hi vọng sau này cậu còn hiên ngang được như thế!” Nói xong liền không nán lại mà bước đi ngay. Anh ta muốn bắt đầu kế hoạch giành lại tất cả của mình.
Trong phòng,
“Đứng lên!” Bạch Giai Kỳ nhăn mày, đẩy Sở Hạo Vũ. Mặc dù anh không đè nặng lên người cô nhưng tư thế này khiến cô cảm thấy không thoải mái, đồng thời, từ nãy đến giờ tai cô luôn ù ù làm cô hơi khó chịu.
“Tôi không lên đấy, cô làm gì được tôi?” Sở Hạo Vũ lại cho rằng cô bảo anh tránh ra vì chán ghét mình. Vì thế liền mặc kệ cô mà làm theo ý muốn của bản thân. Gương mặt như có như không cọ lên mặt cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào từng bộ phận trên gương mặt của người con gái anh âu yếm.
Ban đầu, Bạch Giai Kỳ còn có sức tránh né, nhưng bởi vì mới trải qua một cuộc phẫu thuật nên rất nhanh cô đã mệt mỏi mà nằm im. Sở Hạo Vũ đợi một lúc lâu, thấy cô không có động tĩnh gì liền ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt, cuối cùng vẫn là Bạch Giai Kỳ chịu thua trước.
“Mau đứng lên, tôi khó chịu!” Âm thanh không tự giác mang theo chút nũng nịu ngày thường.
Sở Hạo Vũ thấy cô sắp khóc, mọi cơn giận liền gần như bay hết, anh đỡ cô ngồi dậy lấy gối đỡ lưng cho cô, còn bản thân mình lại kéo ghế ngồi trước mặt cô.
“Anh thật sự chịu thua em rồi!” Hai tay nắm lấy tay Bạch Giai Kỳ nhẹ nhàng nắn bóp, cảm giác mềm mại khiến anh thỏa mãn. Tuy nhiên anh cảm giác hình như cô hơi gầy đi thì phải? Không biết dì Mai dạo này chăm sóc cô kiểu gì mà khiến cô gầy đi như thế?
Có lẽ anh phải tự mình chăm sóc cô mới được, Sở Hạo Vũ nghĩ. Tuy nhiên, ông trời luôn thích trêu đùa con người, khi mà anh chuẩn bị cùng cô làm hòa thì rất nhiều việc liên tiếp xảy ra khiến anh không cách nào lường trước được.
“Sở Hạo Vũ, anh biết gì không? Trước ngày hôm qua, tôi vẫn nghĩ rằng thực ra anh cũng yêu tôi. Chẳng qua chúng ta có hiểu lầm ở đâu đó mà thôi! Nhất định có một ngày, tôi và anh sẽ hóa giải được nó. Nhưng… hình như tôi sai rồi!” Bạch Giai Kỳ bình tĩnh nói, như thể mọi chuyện không hề có liên quan gì đến cô.
“Anh đừng nói gì hết! Để tôi nói hết được không?” Cô cười, má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra khiến Sở Hạo Vũ thẫn thờ, không biết bao lâu rồi anh không được nhìn thấy nó, bất tri bất giác liền gật đầu.
“Tôi biết, ngay từ đầu mọi xuất phát điểm của chúng ta đều sai. Nếu không thể buông tha nhau, vậy… chúng ta cứ làm theo hiệp ước được không? Chỉ mong sau này, khi anh gặp được ai đó, anh yêu thật lòng. Anh liền tha cho tôi là được!” Rõ ràng trong lòng đã hứa không vì anh mà đau lòng nữa. Nhưng khi nói ra những lời này, cô không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt.
“Anh…” Sở Hạo Vũ rơi tay lau nước mắt cho cô, đang định nói gì đó thì một tiếng quát lớn vang lên.
“Cậu chủ, cậu đang làm gì vậy?” Vương Khiết vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy cô chủ đang bị cậu chủ bắt nạt đến khóc không ra hơi.
Nghĩ tới những chuyện cô chủ gặp phải, Vương Khiết bất chấp tất cả đẩy Sở Hạo Vũ ngã xuống sàn nhà, mau chóng đến bên Bạch Giai Kỳ ôm cô ấy vào lòng.
“Vương Khiết, cô muốn chết sao?”
Tiếng gầm giận dữ làm Vương Khiết nhịn không được mà run rẩy nhưng quay đầu nhìn về phía Bạch Giai Kỳ, cô ấy như được tiếp thêm dũng khí, hít một hơi thật sâu.
“Vương Khiết mọi chuyện không phải như em nghĩ.” Bạch Giai Kỳ biết cô hiểu nhầm, ngay lập tức nói.
Nhưng trong mắt Vương Khiết, cô chính là sợ hãi Sở Hạo Vũ nên mới nói như vậy. Bao nhiêu dồn nén, uất ức thay cô chủ cô muốn nói ra hết. Vì thế, Vương Khiết chậm rãi nói với Bạch Giai Kỳ: “Cô chủ đừng cản em, để em nói. Cho dù bị đuổi khỏi Sở gia, em cũng không sợ.”