Hôm nay Triệu Vĩnh Tài và Trần Tụ Vân tính sổ sách cả buổi, mỗi người một trăm năm mươi tệ một ngày, hơn một trăm người thì một ngày tốn một vạn năm, một tháng tốn bốn mươi lăm vạn!
Không thể làm như vậy được!
Họ tổ chức bữa tiệc này là để cứu văn mấy lời chém gió của con trai nhà mình.
Tối nay chiêu đãi bà con làng xóm ăn uống no say, đính chính tin tức để mọi người không nhắc đến chuyện làm công nữa!
Ai đè Triệu Lâm Phong lại dứt khoát xua tay nói: “Mọi người đến giúp đỡ là chuyện tốt, không sợ nhiều người, chỉ sợ không có ai đến."
Nghe Triệu Lâm Phong nói vậy, Triệu Vĩnh Tài lập tức nóng nảy, đang định lên tiếng thì Tạ Đại Cước tươi cười đi vào sân nhà họ Triệu, bên cạnh còn dẫn theo một cô gái vóc dáng nhỏ nhản, khuôn mặt xinh đẹp. Đó à Lâm Hương Tú, con dâu cả nhà Tạ Đại Cước.
"Ôi chao, mọi người đều ở đây à? Tiểu Phong vẽ nhà rồi hả?”
Bà con trong sân đều khinh thường thái độ nịnh nọt của Tạ Đại Cước, quay mặt đi không thèm nhìn bà ta.
Triệu Lâm Phong thờ ơ gật đầu, gương mặt tươi cười của Tạ Đại Cước càng thêm nhiệt tình. Bà ta kéo Lâm Hương Tú đến rồi đẩy vợ đứng trước mặt Triệu Lâm Phong.
“Tiểu Phong à, nếm thử miếng thịt lợn kho này đi, thím bảo Hương Tú kho đấy, vừa mới nấu xong thím lên bảo Hương Tú mang đến cho cháu nếm thử”
Chồng của Lâm Hương Tú là con trai cả của Tạ Đại Cước, đã qua đời vì sự cố an toàn lao động ở công trường. Sau đó, Lâm Hương Tú mở một quán thịt kho ở đầu thôn, chu cấp cho gia đình.
“Tiểu... Tiểu Phong, cậu nếm thử đi."
Lâm Hương Tú ngẩng đầu lên, cố mỉm cười với Triệu Lâm Phong, xem ra là bị Tạ Đại Cước ép đến đây.
Tính tình Lâm Hương Tú vốn trầm lặng kiệm lời, gặp phải bà mẹ chồng như vậy quả là bất hạnh.
Nhìn dáng vẻ này của Lâm Hương Tú, Triệu Lâm Phong không tiện từ chối, đành dùng đũa dùng một lần gắp một miếng.
Tạ Đại Cước thấy Triệu Lâm Phong ăn, bèn cướp lấy chiếc túi mà Lâm Hương Tú đang cầm rồi dúi vào tay hắn.
“Nào, Tiểu Phong cầm lấy đi, cầm lấy mà ăn. 'Thím Tạ không có bản lĩnh gì, nhưng cháu cứ yên tâm, cháu muốn dẫn dắt cả thôn lập nghiệp, cả nhà thím giơ hai tay ủng hộ, sau này làm công tuyệt đối không qua loa, một người chấp hai người."
Tạ Đại Cước cười nịnh nọt, Lâm Hương Tú thoáng lộ vẻ mất tự nhiên, lùi sang bên cạnh.
Một thím trong thôn không nhìn nổi màn biểu. diễn của Tạ Đại Cước nữa, kéo con trai mình đứng dậy.
"Tạ Đại Cước, cả nhà bà ủng hộ thì có ích gì? Bà và con dâu bà, hai người phụ nữ thì có thể làm được gì? Đứa con trai út của bà ngày nào cũng lêu lổng bên ngoài, không phải loại người đáng tin cậy!"
Thím ta đẩy con trai mình lên phía trước, đứa con trai nở nụ cười ngây ngô.
"Tïểu Phong à, cháu thấy Đại Trụ thế nào? Hai đứa lớn lên bên nhau từ nhỏ, người ngợm nó săn chắc. lắm, đừng nói là chấp hai người, trước kia bốc gạch ở công trường, mười mấy người không ai bốc được nhiều hơn nói!"
Triệu Lâm Phong không nhớ mình lớn lên cùng Đại Trụ lúc nào, nhưng thấy vóc dáng Đại Trụ cao to nên hẳn gật đầu.
“Cháu thấy Đại Trụ rất phù hợp, vậy thì để Đại Trụ tới giúp đi ạ. Chỉ cần Đại Trụ chịu khó làm việc, chắc chắn cháu sẽ không bạc đãi cậu ấy” Triệu Lâm Phong mỉm cười nói.
Những người khác nghe thấy Triệu Lâm Phong đồng ý nhận người làm công, ai nấy đều vui mừng, nhao nhao tự đề cử bản thân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!