Chương 73: Chịu đòn
hứ Lục Anh mang cho nàng, thứ Triệu Linh để lại trên giường, mấy thứ này đều là quân lương. Chỉ có điều Triệu Linh chăng qua là chỉ đơn thuần dùng ngô mài thành phân làm thành bánh, cũng không có thêm bột trà. Nguôn gôc loại ngô này của Triệu Linh, nàng biêt rõ.
Khánh Vương dùng loại biện pháp này làm quân lương dùng ở hải chiến đánh thăng cướp biên.
Thừa tướng Trung Thư Tỉnh Tô Nhuê tâu lên triêu đình khen ngợi Khánh Vương, cũng để nghị áp dụng rộng rãi cách quân lương của Khánh Vương, nhưng lại không ngờ có kẻ thừa cơ tô cáo Khánh Vương thủ giâu binh khí, một quân lương nho nhỏ vộn dì không thể có tác dụng lớn như thê, căm bản là Khánh Vương ở Giang Chiêt nhiêu năm chiêu binh mãi mã, có lòng mưu phản.
Hoàng thượng vì vậy mà sai người bí mật điều tra Khánh Vương.
Tiếp theo chính là Khánh Vương mưu phản bị thẩm tra, Giang Chiết nghênh đón một mảnh gió tanh mưa máu.
Sau khi Khánh Vương chết rồi, tất cả mọi việc liên quan tới hắn đều rất ít được nói tới, sau đó oan uông của Khánh Vương được sửa lại. Lúc Đại Tê và Tây Hạ đánh nhau, liên có người nghĩ đên cách làm quân lương của Khánh Vương, thẻ nhưng ai cũng không dám quang minh chính đại hướng triệu đình để nghị, tuy rằng bây giờ Khánh Vương đã được sửa lại án, nhưng ai mà biêt ngày nào sẽ lại luận tội tiêp?
Quan lại bên cạnh Lục Anh nói ra chủ ý này, dùng phương pháp quân lương của Khánh Vương làm ra quân lương mới, sau khi thạy hình đôi dạng như vậy, cũng sẽ không bị người lên án, vừa vặn chuyện này bị Hô Trọng Côt nghe được, Hô Trọng Cốt nghỉ tới dùng trà trộn lẫn vào lương thực xay ra làm thành bánh.
Đây chính là loại quân lương trộn bột trà xanh, đê cho quân đội Đại Tể chống đỡ qua được ngày hè, chông đỡ ôn dịch, cũng là bởi vì có loại quân lương này quân đội Đại Tê mới ngăn được người Tây Hạ ở Mạc Bắc.
Nếu như phải làm quân lương, nàng tự nhiên phải làm ra quân lương hữu ích đối Với binh lính.
Nàng có lương thực, có Hồ Trọng Cổt.
Trong nháy mắt sẽ để cho loại quân lương này đến thành Trấn Giang sớm hơn mười mây năm.
Lang Hoa còn chưa lên tiếng, Hồ Trọng Cổt liền cướp lời trả lời Lục Anh, “Còn không có kiên thức băng tiêu thư của chúng ta, đây là quân lương.”
Lục Anh quan sát Hồ Trọng Cổt hai cái, “Vị này là?” Lang Hoa cười nói: “Đây chính là Hổ tiên sinh chữa bệnh cho tổ mẫu của muội.” Lục Anh không khỏi kinh ngạc, Hồ Trọng Cổt? Đây chính là Hồ Trọng Cốt mà Vương Nhân Trí khốn khổ tìm kiếm?
Không phải nói người này nhát gan như chuột, diện mạo xấu xí, cho tới bây giờ không dám nhìn thăng bât cứ ai, bây giờ nhưng lại ở trước mặt người khác cướp lời, có thê thây lời đôn đãi phân lớn cũng không thê tin được.
Lang Hoa nhìn Hồ Trọng Cổt vẻ mặt tươi cười, một người nếu có đất dụng võ cũng sẽ tìm được vê mây phân tự tin, sau khi nàng để ra dùng lá trà trộn lân làm quân lượng, Hô Trọng Cột càng suy nghỉ càng cảm thây hay, đích thân trông nom người hâu xay trả mịn, hận thậm chí còn trộn lẫn muổi và mấy thứ trần bị, sau đó vuột râu nói, thứ này chăng những có thể sinh nước bọt giải khát mà còn có thể chông lại năng độc.
Đại khái là quá cao hứng, còn dám cười cả Lục Anh.
Ở kiếp trước, nàng nhớ Hồ Trọng Cốt nói chuyện cùng Lục Anh đều phải cẩn thận, vâng vâng dạ dạ, dường như thoi thóp hơi tản làm tô trong vây cánh của Lục Anh.
Bởi vì có một cái danh tiếng là tham ăn, chỉ cần trên bếp thiếu đi thứ gì đều sẽ tính hẽt lên đầu hãn.
Ở trong Cổ gia nho nhỏ đó cũng không ngóc đầu lên được.
Sau đó, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi nữa, trừng trị những hạ nhân kia, khuyên Hộ Trọng Côt thi triên tại hoa, thu nhiêu thêm mây tên học trò, nàng bỏ vốn cho hắn mở một cái tiệm thuốc.
Hồ Trọng Cổt chưa bao giờ kích động như thế, nhưng rất nhanh hắn lại than thở bản thân mình đã già rôi, tât cả đều không thẻ bất đâu lại từ đâu được.
Hắn đã già rồi, nhìn thấy quá nhiều nhân tình thể thái, đã bị mài cho không còn góc cạnh, cũng không đứng lên được nữa.
Điều này cũng khiến cho Lang Hoa biết, một người muốn ngẩng đầu lên là chuyện gian nan dường nào.
Bây giờ tất cả đều vẫn chưa muộn.
Hôm nay, rất nhiều người cũng sẽ ngẩng đầu lên làm người, làm chuyện mà bọn họ thật sự muôn làm.
Cũng sẽ không bị người trói buộc nữa, cũng sẽ không bị người hâm hại nữa.
“Đi.” Lang Hoa phân phó nói, “Mang quân lương theo, chúng ta đi đến công thảnh.”
Cổng thành, Vương Kỳ Chẩn đứng ở trên chiếc xe nhìn về phía trước, phía cuối đám người rộn ràng truyền tới thanh âm la lên, “Mẫn Hoài đến rồi, Mẫn Hoài đến Tôi.”
Đám người giống như ong mật “thoắt” cái chìa mũi nhọn về phía Mẫn Hoài. “Mẫn Hoài…”
“Mån Hoài…”
Thanh âm giống như sấm sét trên ruộng cạn.
Tim Vương Kỳ Chẩn đập nhanh hơn, cho tới bây giờ chựa từng sung sướng như thê, đây là chuyện mà hãn thích xem nhât. Không phải Mân Hoài một lòng vì dân sao? Thời điểm nạn châu chấu nếu không phải Mẫn Hoài đem lương thực triều đình phát xuống giúp nạn thiên tai cho bách tính, bọn họ cần gì hà tất suýt nữa bị chết đói? Đám ngu dân này chính là súc vật, vĩnh viễn sẽ không nhớ tới từng bị người khác nô dịch, càng không biêt ai đã cho bọn họ lợi ích. Hiện tại, những người sống ở Trấn Giang này quá nửa đều là do Mẫn Hoài cứu trợ, vậy thì thể nằo? Bọn họ đã sớm quên mẩt cái vị trí Mẫn Thanh Thiên trường sinh được lập ra đóđể cho bọn họ mang ơn đội nghĩa rồi
Bây giờ bọn họ chỉ là bạo dân, từ trước đến nay đều là đám bạo dân đáng chết.
Bây giờ, hắn muốn xem những bạo dân này làm sao mà moi tim Mẫn Hoài ra, làm saổ mà ném Mẫn Hoài vào trong nổi nẩu?
Hắn rất hiểu kỳ, Mẫn Hoài vào trong nổi nước nóng sẽ có cảm giác gì? Có hối hận vì đã bảo vệ những đám ngu dân này không?
Loại tâm tình đó nhất định là hết sức vi diệu.
Bị nước nóng nấu lên là cảm giác gì, da có bị rụng ra trong nháy mắt không, người lúc nào mới bị nâu chêt?
Hôm nay tất cả những thứ này hắn đều nhìn được.
Bách tính kêu gào đây nhau, loạn thành một khối, những quan binh thủ hạ hoá trang thành bách tính đó của Lý Húc gật gật đầu với nhau, buông lỏng tay ra, tùy ý bách tính cướp Mẫn Hoài đi
Điều bọn họ muốn làm đã làm rồi, bây giờ chỉ cần đứng xem náo nhiệt thôi, xem Mân Hoài chêt thảm như thế nào ở chô này?
Không biết là ai kéo cổ áo Mẫn Hoài trước, sau đó xé quan phục trên người hắn ra, nửa người trên của Mẫn Hoài đã không còn quạn phục nữa, nửa người dưới vẫn giùng giăng, Vô sổ cánh tay bám vào người Mân Hoài, che mảt tiêng kêu của hãn.
Cuối cùng Hàn chương cũng chạy tới, ra lệnh cho quan binh duy trì trật tự, nhưng mà đám quan binh vừa xông vào trong đám người, rât nhanh cũng bị bách tính che mất, nơi này dường như đang tổ chức bữa tiệc, một bữa tiệc nẩu Mẫn Hoài.
Nổi lớn phía trên hơi nước bốc lên, tất cả ánh mắt của mọi người cũng giống như củi đổt phía dưới bị nung đỏ, phát ra ánh sáng bỏng người.
Tính người từ trước đến nay đều là khát máu, bọn họ thích xem những thứ bạo lực.
Vương Kỳ Chẩn thô đầu ra xem hết sức cao hứng, hắn hướng về phía một đám người đang đùa bỡn bên cạnh, nhưng lại băt đâu có người đụng vào trên người hẳn, lại trong chốc lát đụng cho đao bên người hẳn bay ra ngoài.
Vựơng Kỳ Chẩn lập tức giận dữ, rút roi ngựa ra vung mạnh, “Cái thứ không có mất.” Thê nhưng lại không giông như ngày thường, roi không rơi vào da thịt mà bị người khác bắt lấy. Vương Kỳ Chẩn thấy người nọ ánh mẩt phẫn nộ, giống như con chó hung mãnh thoát khỏi tay chủ nhân.
Vương Kỳ Chẩn lớn tiếng hét lên, “Các ngươi muốn làm cái gì hả? Tạo phản sao? Cũng không nhìn một chút xem bôn quan là ai, lại dám cần rỡ ở trước mặt bôn quan?”
Vương Kỳ Chân dùng sức đoạt lại roi, hăn nhât định phải đệ cho những người này chịu giáo huân, những người này chính là súc vật, không nêm đau khô da thịt, vình viễn cũng sẽ không thần phục. Khi cánh tay hắn dồn hết toàn lực, người nọ nhưng lại buông lỏng roi ra, Vương Kỳ Chân lập tức mảt trọng lượng lộn cô từ trên xe ngã xuông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!