Chương 41: An bài
Lục lão thái gia lên xe, Lục nhị thái thái vội vàng phân phó hạ nhân, “Mau, quay về Lục gia.”
Lục lão thái gia lại khoát tay áo, nếu đã tới, ông cũng không thể không biết kết quả, có lẽ Vương Nhân Trí còn có biện pháp thoát thân khác, có thể ở một khắc cuối cùng, thuộc hạ của Vương Nhân Trí tìm được phản tặc ở trong thôn trang.
“Lão thái gia, thân thể của ngài quan trọng hơn.” Lục nhị thái thái không khỏi lo lắng, “Hay là trước cứ về nhà rồi hãy nói.”
Ánh mắt của Lục lão thái gia gắt gao nhìn chằm chằm cửa chính trang viện của Cố gia.
Cuối cùng cũng có người đi ra, từ xa đã truyền đến giọng nói của Mẫn Hoài.
Đi theo phía sau chính là Hàn chương, Hàn chương thì đang cúi đầu hỏi chuyện Cố Lang Hoa dùng nước gạo nếp đổ bê-tông xây dựng tường thành, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Cuối cùng mới là vẻ mặt suy sụp của cha con Vương Nhân Trí.
Hiển nhiên cha con Vương Nhân Trí đã không còn chỗ ngồi ở Trấn Giang.
Nếu như ông không làm cái gì đó, nhất định sẽ bị Vương gia liên lụy vào.
Lục lão thái gia lên giọng, “Hiện tại lo lắng cho thân thể của ta… Nhà mẹ đẻ của ngươi lại làm những chuyện kia… Ngươi có biết hay không?”
Lục nhị thái thái cảm giác được ánh mắt mọi người giống như đang nhìn bà ta.
Lời nói của Lục lão thái gia giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt bà ta, nhưng mà trên gương mặt đau rát giác lại đang nhắc nhở bà ta rằng, Lục lão thái gia đang làm trò khiển trách bà ta ở trước mặt của mọi người.
Lục nhị thái thái lúng túng hốt hoảng, tại sao lại muốn ở chỗ này? Cho dù là hoài nghi bà ta thì cũng có thể trở về Lục gia rồi hãy trách cứ, tại sao lại muốn ở trước mặt mọi người làm cho bà ta xấu hổ không chịu nổi?
Lục nhị thái thái trợn to hai mắt giải thích, “Lão thái gia, con dâu không có.”
“Đáng thương Cố lão thái thái… Lớn tuổi… Thân thể cũng không tiện… Làm thế nào các ngươi có thể xuống tay được.” Lục lão thái gia nói xong ho khan một hồi, “Nếu như ngươi tham dự vào trong đó, Lục gia chúng ta tuyệt đối sẽ không che chở cho ngươi.”
Lục nhị thái thái cảm thấy mình đang trải qua một cơn ác mộng, rất nhiều ánh mắt chăm chú rơi vào trên mặt của bà ta, ánh mắt như đem bà ta lột sạch sẽ, rất nhanh tất cả mọi người trong Trấn Giang thành sẽ biết, bà ta thông đồng với nhà mẹ đẻ đến hại Cố gia, sau khi Lục lão thái gia biết được chân tướng liền nổi giận, không quan tâm liền đến khiển trách bà ta, sau này ở Trấn Giang, bà ta cũng không ngẩng đầu lên được nữa.
Lục lão thái gia đợi đến khi Cố Lang Hoa đi tới, ho khan một tiếng, vén rèm xe lên vô cùng thân thiết nói: “Lang Hoa, trong thôn trang không có việc gì chứ?”
Kiếp trước, mặc dù nàng biết Lục lão thái gia từ trước đến nay đều chỉ coi trọng lợi ích nhưng cũng không nghĩ ông ta sẽ không từ thù đoạn như vậy.
Có lẽ là Lục Anh đem nàng bảo vệ quá tốt, hoặc là nói, nàng là một người mù, không có bất kỳ một uy hiếp nào đối với Lục gia, như vậy thì cái chết của nàng là do đâu? Có phải là vật tận kỳ dùng hay không.
Cái chết của nàng không chỉ vu hãm Bùi Khởi Đường, còn thỉnh cầu được Thái hậu hạ chỉ, đây cũng không phải là chuyện mà Lục lão thái gia và Lục nhị thái thái có thể an bài.
Lục nhị thái thái chẳng qua chỉ là tay chân bị người thúc đẩy mà thôi.
Nàng sẽ từng chút từng chút một đến gần chân tướng, đem những chuyện xảy ra ở kiếp trước làm ra rõ ràng.
Bất kể là ai đang thao túng sự kiện kia, nàng cũng sẽ làm cho hắn phải trả giá thật lớn.
Lang Hoa đi tới trước xe ngựa, “Lão thái gia, ngài yên tâm, ta sẽ không bởi vì ngài nói cho Vương đại nhân phải lục soát tất cả thôn trang của nhà chúng ta một lần liền ghi hận ngài, lại càng không cho là Lục gia có quan hệ thông gia với Vương gia nên đã sớm thông đồng với nhau.”
Một ngụm kêu lão thái gia, giống như hai nhà Lục, Cố một chút quan hệ cũng không có, nói nghe rất là cung kính, nhưng người người đều biết Cố đại tiểu thư là đang nói mát.
Lục lão thái gia giống như nghe được âm thanh đang cười nhạo ông của những người xung quanh.
Đứa nhỏ này lại dám vũ nhục ông như vậy?
Lang Hoa nói tiếp: “Thân thể tổ mẫu của ta đã tốt hơn nhiều, nhưng ngài thì ngược lại, từ nay về sau phải chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt.”
Những lời này lại mang theo một chút mùi vị uy hiếp, Lục lão thái gia nhất thời ho khan. Không phải Cố gia muốn ở lại Trấn Giang sao? Được, liền để cho bọn họ ở lại Trấn Giang, chờ bọn hắn đi đến Hàng Châu thu xếp ổn thỏa, mỗi ngày ông ta sẽ thắp một nén nhang, cầu mong phản quân tấn công vào Trấn Giang thành, đem người Cố gia giết sạch sẽ.
Một đứa bé, cho rằng biết mấy đại hòa thượng, xoay sở được một chút gạo nếp, bắt đầu liền dám dính vào vị nguyên soái đang mang binh đi đánh giặc, phải biết rằng người hiển quý trong tay nắm quyền to, gặp phải loại chuyện này cũng phải nhượng bộ lui binh, nếu như phản quân dễ đối phó như vậy, cũng sẽ không một đường thông suốt, mắt thấy sẽ gặp phải nguy cấp.
Xe ngựa vừa rời khỏi thôn trang của Cố gia, Lục lão thái gia liền không nhịn được phân phó hạ nhân, “Để cho người lập tức đi Hàng Châu đưa một phong thư cho Nhị lão gia, đem tình hình nơi này bẩm báo hết cho Nhị lão gia.”
…
Hàng Châu, Tụ Phong Lâu.
Lục Văn Hiển đang tính ngày Lục gia đến Hàng Châu, tất cả mọi thứ đều được tiến hành dựa theo an bài của hắn, một chút hắn cũng không lo lắng, trong đó sẽ có cái sai lầm gì.
Bởi vì nhất định không có sai.
Hắn mời tiêu cục của hai nhà bảo vệ dọc đường, hơn nữa hộ viện của Lục gia và Vương gia cũng đủ để ứng phó với tất cả sơn tặc và cường đạo trong vùng Giang Chiết.
Mà Lục gia không chỉ mang đến toàn bộ tài vật trong tộc, tiếp theo còn có hơn phân nửa tài sản của Cố gia.
Bây giờ Cố Lang Hoa cũng đã thành người mù, Cố lão thái thái sẽ bệnh không dậy nổi, mưu tính của Vương gia cũng sẽ đắc thủ. Mặc dù Cố gia là một đại gia tộc trăm năm, cũng sẽ bị hắn một ngụm ăn đi.
Bây giờ chính là thời điểm đường làm quan của hắn rộng mở.
“Lão gia, Từ đại nhân đến.” Hạ nhân Lục gia thấp giọng bẩm báo.
Lục Văn Hiển gật đầu.
Từ Tùng Nguyên về quê thăm mẫu thân đã oanh động toàn bộ thành Hàng Châu.
Lại chỉ đặt một gian phòng trong Tụ Phong Lâu rồi lén lút gặp mặt hắn.
Từ Tùng Nguyên ba mươi bảy tuổi, khi tiên đế còn tại vị là Ân khoa trạng nguyên lang, tinh thông ngôn ngữ Phạn*, ngôn ngữ Tây Tạng, ngôn ngữ Mông Cổ, biết được sáu loại ngôn ngữ, rất được tả thừa tướng Lưu Cảnh Thần lúc đó trọng dụng. Khi các quốc gia hải ngoại đến tiến cống đều do Từ Tùng Nguyên chỉ huy Hàn Lâm Viện tiếp đãi các sứ thần, phiên dịch ngôn ngữ bên ngoài. Lúc Tiên đế có đại sự, đương kim hoàng thượng cùng với thái hậu mẫu tử không hòa hợp, nhờ Lưu Cảnh Thần đến dàn xếp mới để cho cục diện chính trị trở nên ổn định, nhưng không nghĩ rằng rất nhanh lại xảy ra loạn Huệ Vươọa, vì vậy Lưu Cảnh Thần bị liên lụy mà bị bỏ tù. Thân là đệ tử của Lưu Cảnh Thần, Từ Tùng Nguyên cũng bị ảnh hưởng đến, bị đuổi đi biên soạn sử văn, sau đó bởi vì đi sứ Tây Hạ mang tình báo về để cho quân đội Đại Tề lấy về mười lăm tòa thành trì bị Tây Hạ chiếm đóng nên lập được đại công, được hoàng thượng triệu vào Thông Chính Viện, ai dè đâu lại bị loạn Khánh Vương liên lụy, bởi vậy lọt vào bãi quan.
*Ngôn ngữ Phạn: Là loại ngôn ngữ của Ấn Độ thời cổ.
Từ Tùng Nguyên mang theo vợ con trở lại quê nhà ở Hàng Châu, trên đường, thê tử Hàng thị sinh hạ đích nữ Từ Cẩn Du, năm thứ hai lại sinh được con trai trưởng Từ Khải Chi. Cùng năm đó, Lưu Cảnh Thần được sửa lại án xử sai, Từ Tùng Nguyên một lần nữa vào làm quan, cũng được Lưu Cảnh Thần đề bạt con đường tiếp theo từ Thông Chính Viện làm đến Tỉnh Trung Thư.
Tuy rằng trải qua ba nổi ba chìm, Từ Tùng Nguyên vẫn chỉ mới ba mươi bảy tuổi, sau này có thể tiếp nhận vị trí tả thừa tướng của Lưu Cảnh Thần, cho nên Từ gia mới đông như trẩy hội như vậy.
Nhưng Từ Tùng Nguyên cũng là một người không thích giao thiệp nhiều, thê tử Hàng thị lại càng bảo vệ cửa chính Từ gia, người không phận sự thì miễn vào, mặc dù người của Hàng Châu rất khôn khéo, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, nhiều nhất cũng chỉ là mua mấy khối nghiên mực cổ cho Từ lão thái gia mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lục Văn Hiển liền hết sức kiêu ngạo, tám năm trước ai có thể nghĩ tới một Từ Tùng Nguyên nghèo túng có thể xoay người nhanh như vậy, chỉ có hắn nắm bắt được cơ hội này. Khi nghèo túng thì thân nhau, là chìa khóa mở ra cửa sổ tâm hồn của một người.
Hắn có thể sử dụng cái chìa khóa này nắm Từ Tùng Nguyên trong tay cả đời.
Rèm của nhã gian được nhấc lên, Từ Tùng Nguyên đi tới.
Lục Văn Hiển nhìn sang, Từ Tùng Nguyên mặc một thân màu xanh được may thẳng, trên mặt hồng quang toả sáng, thân thể gầy yếu lại không thể mập mạp được như hắn, nhưng vẫn thần thái sáng láng như vậy, chỉ là phong độ của người trí thức trên mặt quá đạm, dung mạo ít đi mấy phần linh xảo, sự kiêu ngạo của người đọc sách thủy chung vẫn chảy trong khung của hắn, mà đây chính là chỗ trí mạng nhất của hắn.
Chuyện con mọt sách không chịu khuất phục này, thời điểm ở Trấn Giang, bởi vì thê tử Hàng thị bỗng nhiên sắp sinh, máu chảy không ngừng mà lớn tiếng khóc to, nên cuối cùng mới cúi đầu hướng về phía Lục gia xin giúp đỡ.
Lục Văn Hiển nhớ lại cái này liền cảm thấy đắc ý, cho dù Từ Tùng Nguyên có phong quang đến đâu, thì ở trước mặt hắn cũng chỉ là một kẻ cùng đường nghèo kiết xác mà thôi.
Lục Văn Hiển cười cười tiến lên chuẩn bị chỗ ngồi thật tốt cho Từ Tùng Nguyên, rót rượu, nói chuyện hàn huyên một mạch lưu loát, “Nghe nói phu nhân và tiểu thư muốn đi vào trong kinh?”
Từ Tùng Nguyên mở miệng, trên mặt không có thần sắc đắc ý, “Chỉ là đi tham gia thọ yến của Thái hậu nương nương.”
Lục Văn Hiển cười nói: “Cẩn Du nhỏ như vậy đã phải ra mắt với Thái hậu, nói vậy mấy ngày nay phu nhân nhất định rất lo lắng đi.”
Người người đều cho rằng đây là một chuyện rất vẻ vang, nào có ai biết ở trong cung chỉ cần đi nhầm một bước, sẽ dẫn tới họa lớn.
Từ Tùng Nguyên nói: “Mấy ngày nay cũng là khổ cho phu nhân, trong nhà mời mấy người ma ma từ trong cung đi ra để dạy dỗ Cẩn Du, nhưng cũng tiến triển một cách chậm chạp.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!