Chương 359:
Bùi Khởi Đường vào lúc nào.
Lang Hoa còn chưa phản ứng kịp, Bùi Khởi Đường đã đóng mấy cái rương lại, “Đừng nhìn nữa, những thứ này có gì tốt, ngày mai trả lại cho Đông Bình Trưởng công chúa.”
Trước giờ Bùi Khởi Đường chưa từng vội vàng như vậy.
Lang Hoa phân phó Tiêu ma ma, “Cầm đồ xuống đi đã, kiểm kê sổ sách, cất đi, chờ ta rảnh sẽ đi xem.”
Tiêu ma ma đáp một tiếng, phân phó hạ nhân đem rương đi.
Lang Hoa nhìn về phía Cố Thế Hoành, “Phụ thân, chúng ta và Bùi Tướng quân đi vào nói chuyện đi!”
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa, mặc dù Lang Hoa thấy trán hắn có vẻ oán giận như cũ, nhưng chính ưu tư như vậy lại khiến cho hắn có loại cảm giác đặc biệt, dường như gió nhẹ nhàng phất qua đáy lòng, hiện lên gợn sóng. Bốn mắt nhìn nhau, hắn liền nghĩ tới đêm đó, nàng quở trách, hắn thì nhận lỗi, cho dù kết quả không tốt, ít ra hắn cũng khiến cho Lang Hoa biết tâm ý của hắn.
Bùi Khởi Đường đi theo Cố Thế Hoành và Lang Hoa vào phòng, lập tức nhìn thấy thư tịch chất cao trên mặt bàn.
Bùi Khởi Đường không khỏi kinh ngạc, “Đây là cái gì?”
Tiêu ma ma đóng cửa phòng lại, Lang Hoa mới nói, “Đây là ghi chép trong cung mấy năm qua, còn có văn thư lúc Lý Thường Hiển chấp chưởng Khu Mật viện, hai ngày nay ta và phụ thân đều xem cái này, chính là muốn tìm ra ít dấu vết trong này, tìm hiểu nguồn gốc chứng cớ Lý Thường Hiển liên thủ với Thái tử vu hãm Khánh Vương.”
Bùi Khởi Đường không khỏi kinh ngạc.
Một chồng sách dày thế này, lại còn toàn viết tiếng Tây Hạ, tìm đầu mối ở trong đó, giống như mò kim đáy biển.
Lang Hoa chỉ nhớ kiếp trước, lúc Bùi Khởi Đường lật lại án Khánh Vương, trong đó có một chứng cớ mấu chốt chính là, quan viên Tây Hạ làm sáng tỏ năm đó Khánh Vương cũng không mượn binh Tây Hạ, văn thư mượn binh kia rõ ràng chính là giả tạo.
Kiếp trước, Lục Anh nhắc tới chuyện này chẳng qua là qua loa mấy lời, những ngày tháng đó, quốc khố triều đình trống không, Hoàng đế mượn việc này chỉnh đốn quan lại, Lục Anh bận rộn bể đầu sứt trán, Hoàng thượng lại dựa vào Bùi Khởi Đường, nàng biết trong lòng Lục Anh phiền muộn, cũng không truy hỏi.
Lang Hoa thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Bùi Khởi Đường, “Mặc dù chúng ta bắt được người đưa tin cho Thái tử, điều người đưa tin biết được lại rất có hạn, Lý Thường Hiển kia cũng đã bệnh nặng không thể nói gì. Kế sách hiện tại chính là phải bắt người giúp Lý Thường Hiển an bài những chuyện này, như vậy mới có thể biết sâu hơn một tầng bí mật.” Nàng cảm thấy năm đó Bùi Khởi Đường chính là làm như vậy.
Bùi Khởi Đường lợi dụng cơ hội Lý Thường Hiển bệnh nặng, Tây Hạ nội loạn, đến Tây Bắc trú phòng, cuối cùng từ trong triều đình Tây Hạ tìm được người này, mang hắn về Đại Tề, như vậy mới có chuyện lật án phía sau.
Lang Hoa thở dài trong lòng, nàng trọng sinh cũng đẩy mọi chuyện lên sớm hơn, bây giờ Bùi Khởi Đường còn chưa nắm quân quyền, càng không phải là người thân tín bên cạnh Hoàng đế, cũng chưa có thế lực tự mình bồi dưỡng ra, cho nên không có năng lực lật án cho Khánh Vương.
Hơn nữa, tình hình Tây Hạ cũng thay đổi, Lý Thường Hiển rớt đài, Đông Bình Trưởng Công chúa làm Thái hậu nhiếp chính. Nàng mơ hồ cảm thấy bây giờ không nắm người kia trong tay, tương lai muốn tìm người này có thể sẽ càng thêm gian nan.
Lang Hoa nói: “Đông Bình Trưởng Công chúa tróc nã thân tín của Lý Thường Hiển, ta đối chiếu sổ ghi chép hàng ngày và khẩu cung tra hết rồi, bọn họ cũng không giống là người trông coi cơ mật thay Lý Thường Hiển.”
Cứ như vậy, chuyện càng trở nên cấp bách.
Nếu người này không bị bắt, cũng không đầu hàng Đông Bình Trưởng Công chúa, rất có thể có mưu đồ khác.
Lang Hoa nói: “Lý Thường Hiển mưu phản là thừa dịp Bình Chiêu Hoàng đế bị bệnh đột nhiên xuất hiện ở trong cung, lúc ấy mười hai giám quân ti nội loạn, Bình Chiêu Hoàng đế vì ổn định triều cục, cũng không để lộ chuyện bị bệnh ra ngoài. Lý Thường Hiển lại biết, vậy thì chứng minh trong cung nhất định có tai mắt của Lý Thường Hiển.”
Cố gia vốn là người đào tạo ra thám tử, vô cùng nhạy cảm với chuyện như vậy, nàng và phụ thân đều cảm thấy rất có thể người kia vẫn khống chế tai mắt trong tay, giám thị nhất cử nhất động của Đông Bình Trưởng Công chúa.