Chương 319:
Hắn hy vọng sẽ có người tới mang hắn đi, bởi vì hắn không muốn chết, hắn còn muốn trở về quê nhà.
Hắn cố gắng huýt sáo, cuối cùng đợi được binh lính Tây Hạ đến, nhưng mà binh lính Tây Hạ chỉ kiểm tra vết thương của hắn, lắc đầu một cái rồi rời đi.
“Đừng đi, đừng đi… cầu xin ngươi… đừng đi… ” Trong lòng hắn không ngừng kêu gào.
Hắn không muốn chết, thực sự hắn không muốn chết.
Nhưng mà, hiển nhiên bọn họ đã coi hắn như người chết.
Mọi người đều biết, trong quân trướng thiếu dược liệu để trị thương, y công sẽ cứu những binh lính còn có khả năng ra trận trước, cho nên… những người như bọn hắn chỉ bị bỏ lại yên lặng chờ chết.
Người Tề cách đó không xa cũng ra chiến trường tìm kiếm, tấm ván khiêng hết thương binh này tới thương binh khác đi, ánh mắt binh lính Tây Hạ phát sáng, những người bị thương đó xem ra còn bị thương nặng hơn bọn chúng, nhưng người Tề lại mang bọn họ đi, bọn họ có thể sẽ sống sót.
Hắn gắng sức ngẩng đầu lên, hắn hy vọng biết bao nhiêu có người cũng sẽ mang hắn đi.
Nhưng mà không thể nào, hắn đã bị bỏ qua.
Không ai quan tâm tới việc sống chết của hắn.
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu hắn, hắn mở mắt, trong mơ hồ thấy được một gương mặt xấu xí, người đó mặc dù nói ngôn ngữ Đại Tề khiến hắn nghe không hiểu, nhưng mà hắn lại cảm giác được hy vọng sống sót.
Cuối cùng hắn đã được khiêng lên tấm ván, nhanh chóng chạy về phía trước, không biết qua bao lâu, bên tai loáng thoáng có người nói chuyện, là tiếng Tây Hạ hắn nghe hiểu được, “Có nghe thấy ta nói không? Ta là Huyện thừa An Khánh Dã Lợi Nhung… ta phụng mệnh Bình Chiêu Hoàng hậu chinh phạt nghịch tặc Lý Thường Hiển… chỉ cần ngươi không đi theo nghịch tặc nữa, liền có thể trở về quê nhà…”
Hắn không biết ai là nghịch tặc, nhưng mà hắn chỉ muốn sống sót, trở về quê nhà.
…
Không có ai tình nguyện đánh giặc, những người Tây Hạ đó cũng như vậy, ban đầu chỉ là bị Lý Thường Hiển xúi giục, sau khi quá nhiều người hy sinh, rất nhiều người đã mất đi ý chí chiến đấu.
Bùi Khởi Đường cảm thấy hai ngày này người Tây Hạ bao vây tấn công hắn đã dần dần sức cùng lực kiệt, tựa như có rất nhiều người nảy sinh ý định rút lui.
Điều này không đúng lắm.
Bởi vì theo suy đoán của hắn, người Tây Hạ hẳn là có thể chống đỡ thêm mấy ngày nữa, cho tới khi tin tức Đông Bình Trưởng Công chúa thiết lập chủ mới truyền tới.
Nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến hắn cảm thấy kỳ lạ
Phó tướng thấp giọng nói, “Nghe nói có không ít binh lính Tây Hạ đào ngũ, chạy đến Hồng Châu,” Bọn họ chỉ thám thính được mấy lời ngắn gọn đó thôi, “Đợi tới khi viện binh bên Hồng Châu tới, toàn bộ sẽ rõ ràng.”
Phó tướng vừa dứt lời, xa xa liền nghe thấy tiếng đánh nhau, lập tức có người hô lớn, “Viện quân tới rồi.”
Bùi Khởi Đường đứng dậy, quả nhiên xa xa có một đội nhân mã đang đi nhanh tới.
Dẫn đầu là phó tướng đi Hồng Châu báo tin mấy ngày trước bị trúng tên.
Trên cánh tay phó tướng còn quấn vải cầm máu.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường co rút một cái, tiến lên phía trước, không đợi phó tướng nói gì, một phát liền kéo phó tướng từ trên ngựa xuống, “Ai giúp ngươi băng bó vết thương? Có phải là Cố Đại tiểu thư hay không? Nàng ấy đã tới Hồng Châu rồi sao?”
Phó tướng chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, ngay sau đó liền bị kéo xuống ngựa.
Hắn rốt cuộc hiểu ra tại sao những người Tây Hạ kia lại sợ đối mặt với Bùi Tướng quân, bởi vì ở trước mặt Bùi Tướng quân căn bản sẽ không có phần thắng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!