Chương 317:
Ánh mắt Lang Hoa loé lên, “Đồn bảo vệ của Hồng Châu không đủ nhân thủ, chúng ta chuẩn bị đi Hồng Châu.”
Dã Lợi Nhung không khỏi kinh ngạc, vị tiểu cô nương này vừa mới tới đây, lại chuẩn bị dẫn người đi Hồng Châu, đây chính là Đại tiểu thư Cố gia mà Bình Chiêu Hoàng hậu đã một mực dặn dò ông ta phải tận lực phối hợp.
Bình Chiêu Hoàng hậu nói, nếu như không có Cố gia người cũng không có cơ hội đánh một trận cuối cùng.
Dã Lợi Nhung còn chưa nói gì, Lang Hoa đã nói tiếp: “Ta cảm thấy Huyện thừa đại nhân ngài cũng có thể dẫn theo lang trung và y công Tây Hạ, tới Hồng Châu cùng bọn ta.”
Dã Lợi Nhung không khỏi khiếp sợ, “Lang trung Tây Hạ theo các người tới đồn bảo vệ ở Hồng Châu? Hỗ trợ cứu giúp tướng sĩ Đại Tề sao?”. Ủng hộ chính chủ vào ngay ++ TRUМtrцy en. ог G ++
Lang Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên nụ cười, “Có gì không đúng sao?”
Lang trung của Tây Hạ sao lại có thể đi cứu quân lính của Đại Tề được chứ, Đại Tề đang chiến tranh với Tây Hạ mà.
Dã Lợi Nhung không rõ rốt cuộc Cố Đại tiểu thư có ý gì?
Trong mắt Lang Hoa lộ ra mất phần thất vọng, “Dã Lợi đại nhân vẫn chưa rõ tình hình chiến tranh lúc này, bây giờ không phải là chiến tranh giữa Đại Tề và Tây Hạ.”
Bình Chiêu Hoàng hậu sắp phù trợ cho huyết mạch của Bình Chiêu Hoàng đế lên ngôi tân Hoàng đế, Lý Thường Hiển chính là loạn thần tặc tử, người Đại Tề đánh không phải người Tây Hạ mà là Lý Thường Hiển. Đại Tề, Tây Hạ đã hoà đàm, chính là nước láng giềng, sao lại chiến tranh được.
“Cho nên, kẻ thù chung của Tây Hạ và Đại Tề chính là Lý Thường Hiển, ngài xuất hiện ở đồn bảo vệ của Hồng Châu, chính là nói cho tướng sỹ Tây Hạ biết, Lý Thường Hiển chính là loạn thần tặc tử đã sát hại Bình Chiêu Hoàng đế sớm phải bị tiêu diệt.
“Tin tức Bình Chiêu Hoàng hậu chiếm giữ đô thành của Tây Hạ hẳn sẽ lập tức truyền tới, đến lúc đó Lý Thường Hiển sẽ bị cô lập bốn phía.”
Khi tướng sỹ Tây Hạ nhìn thấy, y công của Tây Hạ chữa trị cho người Tề, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây.
Dã Lợi Nhung đã hiểu rõ, hắn thử thuyết phục Tổ Nho và Ninh Lệnh đều không có kết quả, bởi vì chỉ nói miệng rất khó để người khác tin phục, nếu như làm ra việc gì dao động đến lòng quân của Lý Thường Hiển, thì chẳng khác nào ép những kẻ đi theo Lý Thường Hiển một lần nữa phải đưa ra lựa chọn.
Dã Lợi Nhung đứng dậy, đây quả là một ý kiến hay.
Lý Thường Hiển thở hồng hộc quay lại Lạc Thành, trong thành là một mảnh hoảng loạn, mấy chiếc xe bò chở toàn thương binh người đầy máu qua, y công dẫn người lên xe kiểm tra, khiêng những người còn sống xuống chữa trị, những người còn lại trực tiếp mang ra ngoài thành chôn cất.
Ninh Lệnh khom người đi vào trong quân trướng xem xét tình hình, mùi máu tanh xen lẫn mùi hôi thối lập tức đập vào mặt.
Đây là mùi chết chóc.
Phần lớn thương binh đều chết tại đây.
“Mau mau cứu ta! Đau chết mất!” Thương binh lăn lộn trên mặt đất, miệng vết thương chảy mủ ra, đầu không ngừng dập xuống đất, đập “cốp cốp cốp” đến máu thịt lẫn lộn.
Y công trong quân trướng rõ ràng là đã thấy thường xuyên, chỉ lẳng lặng băng vải bố lên người thương binh, hoàn toàn phớt lờ những thương binh đang gào thét.
Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ bị đánh bại như vậy.
Những quả cầu lửa mà người Tề ném ra rơi xuống đất liền vỡ tung, chỉ cần dính vào vật gì liền bốc cháy, Bệ hạ ép bọn họ phải liều mạng toàn lực công thành, Tướng quân bên cạnh hắn mới vừa dẫn người xông lên, lập tức cầu lửa của người Tề hết quả này tới quả khác được ném ra, một chuỗi cầu lửa rơi xuống đất lập tức thiêu cháy mọi thứ xung quanh.
Trận đánh này, tiếng kêu thảm thiết rung trời, mặt đất đầy thi thể bị thiêu cháy, mặc dù có người đến được trước tường thành, cũng sẽ rơi vào trong phạm vi tấn công của nỏ khổng lồ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!