Chương 314:
Mắt Cố Thế Hoành nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.
Ổn định lại tâm trạng, Cố Thế Hoành kéo Từ Tùng Nguyên sang một bên, thấp giọng nói: “Trưởng Công chúa đã xuất phát từ An Khánh rồi, chúng ta đợi thêm nữa cũng vô ích, không bằng theo binh mã của Hoài Nam Vương tới phủ Tây Bình đi.”
Việc này cũng vừa vặn hợp ý của Từ Tùng Nguyên, Từ Tùng Nguyên nói: “Đệ cũng đang có ý đó.”
Đi theo binh mã của Hoài Nam Vương tới phủ Tây Bình, mặc dù có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ít nhất bọn họ cũng có đất dụng võ.
Từ Tùng Nguyên không ngờ tới Cố Thế Hoành lại có quyết định như vậy.
Cố Thế Hoành cười nói: “Năm đó lúc ta đi, Lang Hoa còn là một đứa bé con, mấy năm nay bọn họ nhất định phải chịu không ít cực khổ.”
Từ Tùng Nguyên gật đầu một cái, có rất nhiều chuyện, ông ta không tiện nói với Cố Thế Hoành, những chuyện mà Cố gia đã trải qua không chỉ có những chuyện này, chiến loạn ở Trấn Giang, Hứa thị bị đuổi ra khỏi nhà, Thẩm Xương Cát bức bách uy hiếp.
Bây giờ nghĩ lại, Từ Tùng Nguyên cảm thấy thật xấu hổ, lúc Cố Lang Hoa cần giúp đỡ ông ta không ra tay tương trợ, nhưng Cố Thế Hoành lại vẫn coi ông ta như một người bạn thâm giao vậy.
Cố Thế Hoành nói tiếp: “Ở Trấn Giang chuyện gì con bé cũng phải tự dựa vào bản thân mình, ta đã không làm tròn trách nhiệm của một phụ thân, chỉ chớp mắt mà nó đã lớn như thế rồi, việc nó làm bây giờ… thậm chí còn tốt hơn những việc ta làm, đợi tới khi chúng ta gặp mặt rồi, người làm phụ thân như ta, không biết phải ăn nói như thế nào với nó, cũng không thể khiến nó thất vọng.”
Từ Tùng Nguyên biết loại cảm giác này, ông ta cũng là người có con gái, thường ngày cho dù nghiêm khắc với Cẩn Du, nhưng chỉ cần nghe nói Cẩn Du chịu uất ức gì, trong lòng ông ta sẽ khó chịu, bây giờ Cố Lang Hoa ở đồn bảo vệ, nói dễ nghe thì là đi giao thuốc, thực ra sống chết khó lường, nếu Cố Thế Hoành không tìm chút chuyện để làm, không biết phải làm sao vượt qua được mấy ngày này.
Hơn nữa chỉ cần việc của Trưởng Công chúa thành công, chiến sự cũng sẽ mau chóng kết thúc, Lang Hoa cũng có thể được bình an sớm hơn một chút.
Từ Tùng Nguyên gật gật đầu, “Rốt cuộc là có phụ thân như huynh, mới có thể nuôi dạy được một cô con gái như Lang Hoa.”
Cố Thế Hoành khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
…
Lang Hoa nhìn thương binh đang rút lui dọc theo đồn bảo vệ.
Tiêu Ấp cũng nhíu mày, “Không phải nói là Diêm Châu đã đánh thắng trận rồi sao?” Nhìn thế này đâu giống như đánh thắng trận chứ, thương binh của ba bốn thành chuyển tới đều không thể chữa trị, còn có ba bốn thành đâu đâu cũng là máu, vết đao dài như là bị người ta bổ từ đầu tới chân, những người này đều là viện quân từ Ngân Châu tới, việc bọn họ gặp phải quân Tây Hạ cũng chỉ mới mấy ngày thôi, nhưng các tướng sĩ ở Diêm Châu cũng đã phòng thủ được mấy chục đợt công thành của người Tây Hạ rồi.
Lang Hoa mau chóng băng bó cho thương binh.
Tiêu Ấp hỏi thăm tình hình ở Diêm Châu.
Thương binh lắc lắc đầu, “Thành Diêm Châu vẫn ổn, có điều các tướng sĩ thủ thành ở đó đã không nhiều rồi, chúng ta từ Hồng Châu tới… bên đó đều là binh lính của Tây Hạ, dày đặc có giết cũng không hết được.”
Hoàng đế Tây Hạ ngự giá thân chinh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua, cho dù không đánh bại được thành Diêm Châu, cũng không có nghĩa là Lý Thường Hiển sẽ chịu thua.
Mặc dù thành Diêm Châu truyền đến tin thắng trận, nhưng binh lực của Đại Tề ít hơn Tây Hạ đến mười lần, những tướng sĩ kia phải dốc toàn lực mới có thể đổi lấy thắng lợi, thương vong tất nhiên không thể ít được.
Đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh.
Cho nên nàng mới kiên quyết tiến đến đồn bảo vệ không chút ngại ngần.
Mặt Tiêu Ấp đầy vẻ lo âu, tiếp tục hỏi, “Vậy Bùi Tướng quân thủ thành Diêm Châu sao rồi?”
Thương binh nói: “Chúng ta đều từ bên hông tấn công vào, mới đánh ở vòng ngoài của quân đội Tây Hạ, thành Diêm Châu kia ở tiền tuyến… nghe nói tình hình bên đó… rất thảm…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!