Chương 297:
Nàng chỉ muốn sống trong sự phồn hoa kia, ai không có suy nghĩ như vậy chứ? Nàng sai ở chỗ không biết sự phồn hoa đó từ đâu mà ra, cho nên mới càng ngày càng xa.
Nếu như không có Hàn Chương bên ngoài biên giới, nàng không thể an nhiên mà ở trong nhà. Người bên ngoài lúc thấy nàng mặt đầy hâm mộ, không phải là bởi vì dáng dấp nàng xinh đẹp, mà là bởi vì nàng gả cho Hàn Chương.
Nàng sai rồi, sai rất nghiêm trọng rồi.
Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng thử tìm hiểu Hàn Chương, tìm hiểu rõ phủ Vinh quốc công, nhưng bây giờ nàng hiểu ra thì đã muộn rồi.
Bùi Khởi Đường tuần tra thành Diêm Châu.
Mấy cái khung xe ném đá dựng ở trên cổng thành, bên ngoài thành vô cùng hỗn độn, người Tây Hạ lại lần nữa bị đánh lùi.
“Lý Thường Hiển sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tập trung đội ngũ qua đây lần nữa… binh mã trong thành của chúng ta không đủ, cũng không biết lúc nào triều đình có thể phái viện quân tới.”
Hoài Nam Vương nói xong nhìn về phía Bùi Khởi Đường.
Trên mặt Bùi Khởi Đường lại hiện lên vẻ tươi cười, “Vậy cứ để cho bọn chúng đánh tới đi.” Bây giờ hắn chỉ hận không thể khiến cho Lý Thường Hiển dốc toàn lực ra, như vậy cũng không có dư thừa binh mã mà đến thành Thái Nguyên.
Hắn ở bên này huyên náo càng lớn, những nơi khác sẽ càng an toàn.
Hôm nay Diêm Châu nổi chiến sự, rất nhiều tin tức bên ngoài sẽ không đưa tới đây được, nhưng hắn và thuộc hạ của Hàn Chương đã ước định trước rồi, Thái tử đi Chân Định, thế nào cũng dùng nhân thủ của mình thay thế quân của Hàn gia, đến lúc đó quân của Hàn gia sẽ tự xin đến Thái Nguyên đóng giữ.
Thái tử đã bị đánh bại, dĩ nhiên Hoàng thượng sẽ nghĩ tới Hàn Chương.
Hàn Chương dẫn thuộc hạ cũ của mình, sẽ càng thuận tay.
Không biết bên Lang Hoa thế nào rồi.
Thủ pháp mà y công và lang trung bên Diêm Châu băng bó cho thương binh đều là Hồ Trọng Cốt dạy, thảo dược dùng cũng là Lang Hoa điều phối sắp xếp trước đó.
Thái hậu tin tưởng Lang Hoa, để cho Hoài Nam Vương phối hợp chuẩn bị đồn bảo vệ với Lang Hoa, Hoài Nam Vương thấy tốc độ đồn bảo vệ chữa trị thương binh, cũng tấm tắc tán dương, hỏi thăm lai lịch Lang Hoa từ chỗ hắn.
Có người tán thưởng Lang Hoa, trong lòng hắn còn cảm thấy vui mừng, cao hứng hơn cả mình đánh thắng trận.
Hắn nhớ tới dáng vẻ lúc Lang Hoa trị thương cho hắn, trong lòng nhất thời như thiêu như đốt, chỉ muốn mang binh ra khỏi thành, trực tiếp đánh tới Ngân Châu, đến Thái Nguyên đoàn tụ với Lang Hoa.
Chờ lần này trở lại kinh đô, hắn phải nghĩ đủ cách để cho Cố gia và Lục gia giải trừ hôn ước, mời phụ thân ra mặt cầu thân với Cố gia, có điều trước đó, hắn phải để lại được một ấn tượng sâu sắc cho Cố Thế Hoành.
“Thế bá yên tâm đi,” Bùi Khởi Đường nói, “Cháu còn trẻ, còn chưa thành gia lập nghiệp, sẽ không để cho mình chết ở chỗ này đâu.”
Bùi Khởi Đường nói xong, mặc áo ngắn vải thô leo lên cổng thành với Vân Thường và Triệu Tông.
Bùi Khởi Đường nhướng mày lên, “Thế nào rồi? Đã chuyển đến chưa?”
Vân Thường gật đầu, “Tướng quân nhà ta gửi lời cám ơn Bùi đại nhân, ngài ấy giữ lại gần một nửa, còn dư lại đều chuyển đến Diêm Châu.” Vốn là hắn không có cảm tình gì với Bùi Khởi Đường này, một kẻ lỗ mãng mười mấy tuổi lại dám nói điều kiện với Tướng quân, sau khi thấy vật kia, hắn cũng không khỏi kinh ngạc, Bùi Khởi Đường cũng có mấy phần bản lĩnh, lại có thể nghĩ đến dùng thứ như vậy đi đối phó với Thiết Diều Tử của Tây Hạ.
Hoài Nam Vương nói: “Là thứ gì?”
Bùi Khởi Đường dẫn Hoài Nam Vương xuống cổng thành, vạch nắp thùng sắt ra, chất lỏng đen sì lập tức rọi vào mắt Hoài Nam Vương.
Hoài Nam Vương nhíu mày.
Bùi Khởi Đường nhận lấy một cây đuốc trong tay Triệu Tông thấm vào chất lỏng màu đen, rút hỏa chiết ra châm lửa, ngọn lửa hừng hực lập tức bốc lên.