Chương 285:
Chỉ cần quay lại là có thể trở lại xâm lược. Thiết Diều Tử không thành vấn đề, uy lực Thần Tí Cung vẫn còn, nếu như lần này không mắc lừa bọn họ sẽ thắng được trận chiến này, Lữ Tắc nghĩ tới đây giục ngựa chạy ra ngoài thành, nhưng mà hắn lại nhìn thấy một người một ngựa chờ ở nơi đó.
Khí thế của Bùi Khởi Đường đủ để cho Lữ Tắc đoán ra được thân phận của hắn, hắn chính là chủ soái của người Tề, chỉ cần chủ soái đứng ở chỗ này, tất cả mọi người đều sẽ không kinh hoảng.
Hắn chính là tinh thần của người Tề, mà hắn cũng không thể để cho người Tề thất vọng, khôi giáp trên người hiện lên ánh sáng lạnh giá dưới ánh mặt trời, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, như đang ở nơi đó đợi hắn ta.
Trong đầu Lữ Tắc hiện lên một câu nói: Lấy thủ cấp của Thượng tướng trong vạn quân dễ như trở bàn tay.
Có lẽ chính là nói hiện tại.
Sau ngày hôm nay, Đại Tề sẽ có một tướng lĩnh một trận thành danh, mà trên tay người này sẽ nhuộm đầy máu người Tây Hạ, cho dù cách nhau xa như vậy, Lữ Tắc đã ngửi được mùi máu tanh trên người Bùi Khởi Đường, nồng nặc như vậy, khiếp người như vậy.
Lữ Tắc cắn răng thúc ngựa qua, vì quang vinh của hắn mà đánh một trận cuối cùng.
Bùi Khởi Đường chờ đợi Lữ Tắc.
Lữ Tắc quơ kích trong tay, hắn muốn cắt lấy máu thịt trên người chủ soái người Tề, lúc kích của hắn hạ xuống, trước mắt chợt lóe tia sáng bạc, “ầm” một tiếng, lửa văng khắp nơi, tiếp theo Lữ Tắc cảm giác được gan bàn tay đau đớn giống như nứt ra vậy, vũ khí trong tay thiếu chút nữa thì rơi trên mặt đất.
Trường đao của Bùi Khởi Đường chặn lại một kích này của hắn, cơ hồ không dừng lại liền chém tới phía Lữ Tắc, không gian trước mặt như rộng mở, trên mặt hiện lên nụ cười tự tin.
Trái tim Lữ Tắc giống như bị đâm sâu một đao, lối đánh liều lĩnh này của chủ tướng người Tề, dường như nhận định hắn thế nào cũng mệt mỏi ứng phó, đã không có khí lực tấn công, hắn cho tới bây giờ chưa từng bị người ta khinh thị như vậy, hắn nghiến răng “ken két”, nâng cánh tay lên, liều mạng đánh tới trước ngực Bùi Khởi Đường.
Nhưng hắn lập tức hối hận, hắn hiểu ra, đây là kế sách của người Tề, chém giết trên chiến trường, chỉ cần bị người ta đoán được chiêu sẽ hạ ở nơi nào, thì chẳng khác nào bại rồi, bởi vì đối phương đã phán đoán chính xác trước đó, bất luận như thế nào cũng sẽ nhanh hơn một bước.
Quả nhiên kích của hắn còn chưa hạ xuống, trên cánh tay đã truyền tới cảm giác đau đớn lạnh lẽo.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy tay mình rơi xuống trước mắt.
Chất lỏng nóng hổi phun ra ngoài bắn ở trên mặt và trên cổ hắn, hắn theo bản năng đè lại vết thương trên bả vai.
Tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Lữ Tắc nhất thời hoảng hốt, dường như nhìn thấy bản thân mình uy phong lẫm liệt, sải bước dài, trong tay cầm thủ cấp của tướng lĩnh Đại Tề, báo tin thắng trận với Bệ hạ.
Trên mặt Lữ Tắc kéo ra thành nụ cười, nhưng rất nhanh hắn liền trở lại Tu La địa ngục này.
Khắp nơi đều là tử thi người Tây Hạ.
Diêm Châu đại thắng.
Diêm Châu đại thắng.
Chỉ có điều, thắng lợi là người Tề, là Bùi Tướng quân đó.
Lữ Tắc lại ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Bùi Khởi Đường, giống như một khối hàn băng, khiến cho hắn cảm thấy lạnh thấu xương. Tia sáng chói mắt lần nữa lóe lên, trường đao như chớp đến trước mặt hắn, đến trên cổ hắn. Huyết dịch phun ra ném hắn lên không trung, Lữ Tắc nhìn một lần cuối cùng, nhìn thấy thân thể mình từ trên ngựa rơi xuống, nặng nề ngã trên đất Đại Tề.
Thay đổi bất ngờ như vậy khiến cho người Tây Hạ cũng ngẩn người ra, dường như quên mất vào giờ phút này họ đang ở trên chiến trường.
Lữ Tắc chết rồi, Lữ Tắc của bọn họ chết rồi, bọn họ nhiệt huyết sôi trào tới đoạt thành trì Đại Tề, nhưng lại bại ở nơi này, có người ném vũ khí trong tay ra, bọn họ bại trận rồi.
Bùi Khởi Đường hạ trường đao nhuốn máu trong tay xuống, dưới ánh mặt trời hắn khẽ mỉm cười, nhấc lên đầu của Lữ Tắc
Giờ khắc này, là thuộc về hắn.