Chương 255:
Đợi đến khi tộc thẩm rời đi.
Vinh Quốc công dường như dùng hết chút khí lực cuối cùng, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Hoá ra… nàng ta… thật sự… có ý đồ này.”
“Nàng ta lại đi sợ Nhị đệ… chính là vì Nhị đệ chưa bao giờ có tâm tư hại người, trưởng bối mới giao Hàn gia cho ta… Những năm này chuyện xấu xa trong nhà đều là ta làm… nếu bàn về âm hiểm xảo trá, Nhị đệ còn kém xa ta… Đệ ấy che đậy cho Vân Nương lâu như vậy… chúng ta cũng không biết, còn mong đợi con trai nối dõi của đệ ấy…”
Vinh Quốc công phu nhân nắm tay Vinh Quốc công, “Quốc công gia đừng nói như vậy, lúc này cũng chỉ có Quốc công gia mới có thể chống đỡ cái nhà này thôi.”
Vinh Quốc công cười nhạt không nói.
Ở trong một nhà, người tàn nhẫn nhất chính là người chống đỡ gia đình.
Vân Nương lại không hiểu được đạo lý này, còn muốn tố khổ với ông ta.
Nàng ta đối với Nhị đệ như vậy, còn vọng tưởng ông ta sẽ bảo vệ nàng ta?
“Bây giờ ta yên tâm rồi, có lẽ đây là chuyện dơ bẩn cuối cùng ta làm vì Hàn gia, vì Nhị đệ.” Vinh Quốc công khép ánh mắt lại, thả lỏng khuôn mặt, dường như chiếu một tầng ánh sáng nhu hoà.
Đặt xuống gánh nặng trên vai, cuối cùng ông ta đã có thể hài lòng mà đi rồi.
“Đón Lang Hoa qua đây đi,” Vinh Quốc công nói, “Ta vẫn còn mấy lời muốn nói với nó.”
Vinh Quốc công phu nhân nhẹ giọng nói: “Quốc công gia, Lang Hoa đã tới rồi, đang đợi ở hậu viện.”
Đứa nhỏ này luôn khiến người ta bớt lo như vậy.
Trên mặt Vinh Quốc công lộ ra nụ cười.
Lang Hoa đi theo Vinh Quốc công phu nhân vào phòng.
Vinh Quốc công tựa vào gối đầu, tinh thần nhìn có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Lang Hoa tiến lên hành lễ, kêu một tiếng, “Đại ca.”
Vinh Quốc công gật gật đầu.
Ngồi như vậy một lúc, cũng không biết nên nói cái gì.
Trong lòng Lang Hoa có chút khổ sở, mặc dù ở Trấn Giang đã thấy qua sinh tử, nhưng là bất luận lúc nào, chỉ cần nhìn thấy sinh mạng sắp trôi đi thì trong lòng đều sẽ giống như là bị một hòn đá đè chặt lấy, không thở nổi.
Vừa rồi nàng nhìn thấy Hàn chương, ánh mắt Hàn chương mờ mịt, lúc nói chuyện tư tưởng không tập trung, xử lý chuyện của phủ Vinh Quốc công đâu ra đấy.
Nàng biết Hàn chương đang khổ sở đè nén nỗi đau trong lòng.
“Lang Hoa, muội là một hài tử thông minh,” Vinh Quốc công khẽ mỉm cười, “Ta cũng không có chuyện gì dặn dò muội cả, chỉ là mong muội chú ý đến Hàn gia nhiều hơn một chút.”
Lang Hoa gật gật đầu, “Muội sẽ làm thế.”
Nụ cười trên mặt Vinh Quốc công dần dần biến mất, trở nên nghiêm túc, “Không phải là muốn muội làm ít y phục cho Hàn chương, ân cần hỏi han… Mà là ở thời khắc mấu chốt, giống như lần này vậy nghĩ đủ cách để cứu giúp đệ ấy, ta biết chuyện này rất bất công với muội, nhưng mà… muội biết tính tình của Hàn chương rồi đấy, nếu như đệ ấy đặt muội ở trên vai, thì cả đời sẽ không bỏ xuống, mà muội tương lai nhất định sẽ ở trên vai đệ ấy nhìn được xa hơn, muội phải giúp đệ ấy nhìn đường đi…”
Lang Hoa không nghĩ tới Vinh Quốc công sẽ nói như vậy.
Vinh Quốc công nói: “Hàn chương từ nhỏ đã rất thông minh, dẫn binh đánh giặc thì người bên cạnh khó đuổi kịp, thế nhưng có sở trường thì cũng có sở đoản, triều đình chính cuộc đệ ấy thấy rõ, nhưng chưa chắc đã có thể lập tức ứng biến, nếu như có muội góp ý cho đệ ấy, đó là điều tốt nhất.”
Lang Hoa nói: “Muội có thể đáp ứng với đại ca, nhất định sẽ đối đãi với huynh trưởng giống như huynh ấy đối đãi với muội.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!