Chương 214: Uy vũ
Hàn chương đứng ở bên ngoài cửa cung chờ được triệu đến.
Ánh mặt trời chiếu rọi mồ hôi chảy xuống từ trên trán hắn.
Cuối cùng, có một nội thị cười tiến lên phía trước nói: “Hàn tướng quân, nghe nói Hoàng Thượng nghị sự ở trong điện Vĩnh Đức, Thái Hậu nương nương mời ngài tới cung Từ Ninh nghỉ ngơi một lát.”
Điện Vĩnh Đức là nơi Hoàng Thượng hay đặt những đồ vật kỳ quái.
Năm ngoái, Hoàng Thượng và Đổng Lễ của Ti Thiên Giám ở điện Vĩnh Đức làm ra “đồng hồ hoa sen” mỗi một phủ đệ của quan to chức lớn trong kinh đều đặt một cái, vì để chứng minh đồng hồ hoa sen “không chênh lệch giây”, Hoàng Thượng cố ý định giờ, để cho tất cả phủ đệ của quan to chức lớn cùng nhau đốt lửa.
Kết quả dĩ nhiên là người người tán dương công lao của quân chủ.
Từ đó về sau, Hoàng Thượng đối với những thứ này càng thêm say mê.
Thư pháp, hội họa, toán học là những thứ mà Hoàng Thượng thích rất nhiều, phân đi phần lớn tinh lực của hắn ta, đối với triều chính thì người bên cạnh nghe một chiều tin một chiều, sử dụng đều là đầu óc có chút không đứng đắn.
Nhất là mấy năm này tranh đấu với Thái Hậu, làm cho chính quyền Đại Tề chia năm xẻ bảy.
Đại Tề giống như một miếng bánh bề ngoài duy trì sự ngăn nắp, va chạm nhẹ một chút sẽ nát bấy.
Hàn chương siết chặt thanh kiếm bên người.
Hắn từng gặp qua thôn trang bị Tây Hạ cướp bóc, hắn từng gặp qua nữ nhân không mảnh vải che thân bị chết treo ở trong rừng, các nàng đều là nữ quyến quý tộc phiên bang của rất nhiều nước nhỏ, sau khi nước mất nhà tan, tôn nghiêm, tài sản tất cả đều mất hết, thứ còn lại là mặc cho người xâu xé làm nhục.
Khi đó hắn đã thề, có Hàn chương ở đây, sẽ không thể để cho Đại Tề rơi vào tình cảnh như vậy. Hàn chương hắn có thể da ngựa bọc thây, chết trận sa trường cũng không thể tham đồ phú quý, tham sống sợ chết.
Nói cho cùng, hắn có thể tùy ý làm liều như vậy cũng là bởi vì có đại ca ở sau lưng thu xếp, bây giờ đại ca bệnh nặng, điều hắn có thể làm được chính là để cho đại ca yên tâm. Hàn chương hắn có thể ở bên ngoài ngăn lại kẻ địch, ở trong nhà cũng có thể chống đỡ Hàn gia.
Hàn chương nhìn nội thị một cái, “Làm phiền công công bẩm báo với Thái Hậu, hôm nay ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng Thượng, ngày khác sẽ đến cung Từ Ninh thỉnh an người.”
Hàn chương híp mắt lại, không giận mà uy, trong thanh âm lạnh như băng lại mang theo mấy phần bất mãn.
Nội thị không nghĩ tới sẽ phải chịu cự tuyệt như vậy, lập tức nói: “Vừa rồi Hàn phu nhân mới đến Cung Từ Ninh, Thái Hậu nương nương đã khuyên Hàn phu nhân một hồi…”
Ý nói là Hàn gia trước mang chuyện nhà đến trước mặt Thái Hậu nương nương.
Hàn chương không hề động đậy, “Xin Thái Hậu nương nương không cần bận tâm, chuyện nhà thần thần sẽ xử lý tốt.”
Sắc mặt nội thị cũng khó coi hẳn lên, Hàn chương một bộ muốn cùng Thái Hậu xích mích, nội thị còn muốn nói nữa, Hàn chương đã quay đầu đi rồi.
Nội thị thẳng người lên, cũng nghiêm mặt lại, “Hàn tướng quân, ngài làm như vậy sợ rằng không thích hợp đâu. Nói thế nào đi nữa cũng không thể để cho Thái Hậu nương nương chờ được. Thái Hậu nương nương cũng là suy nghĩ cho ngài, ngài đừng quên những năm này…”
Hàn chương hừ lạnh một tiếng, “Ngươi là cái thá gì mà cũng dám ở chỗ này chỉ trích phê bình ta?”
Như một tiếng sấm rền đột nhiên nổ tung giữa không trung, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Nội thị bị doạ lui về phía sau hai bước.
Thị vệ ở cửa cung cũng cúi đầu xuống.
Ai cũng biết Hàn tướng quân nổi giận rồi.
…
Nội thị tiến lên bẩm báo chuyện của Hàn chương, “Một mực chờ ở cửa cung, Hoàng Thượng người xem… một lát nữa những đại nhân ở trong kinh hẳn cũng đều biết hết, đến lúc đó lại phải…”
“Lại phải làm sao?”
Hoàng Đế ngắm thuyền nhỏ trên bàn, mái chèo làm hết sức tinh xảo, từ xa nhìn lại giống như là một chiếc thuyền thật.
Nội thị vừa muốn nói tiếp, Hoàng Đế đã phất tay một cái gọi Bùi Khởi Đường bên cạnh tới, “Ngươi lại nói tiếp xem, cột buồm làm như thế nào?”
Bùi Khởi Đường giơ tay ra, “Cột buồm cao mười trượng, đỉnh cột cao tám trượng, vải buồm đón gió năm mươi tấm, như thế tám mặt gió đều có thể thúc giục thuyền lớn đi tới trước được.”
“Ý kiến hay,” Hoàng Đế tán dương Bùi Khởi Đường, “Làm sao mà ngươi nghĩ ra được?”
Bùi Khởi Đường thấp giọng nói: “Thảo dân buôn bán ở bên ngoài, vận chuyển hàng hóa từ nam đến bắc, đương nhiên càng nhanh càng có thể giành được tiên cơ, muốn làm buôn bán lớn thì phải tốn thêm chút tâm tư.”
Hoàng Đế liên tục gật đầu, “Vậy ngăn chặn nước vào khoang thuyền kia thì lại làm như thế nào mà phân ra…”
Hoàng Đế nói xong lại phát hiện ra Bùi Khởi Đường không hề tiếp lời, Hoàng Đế quay đầu lại, Bùi Khởi Đường mới khom người nói: “Hoàng Thượng, sợ là có chuyện gấp.” Ánh mắt rơi ở trên người nội thị bên cạnh.
Nội thị há miệng, mặt đầy lúng túng.
Hoàng Đế giơ giơ tay áo, tỏ ý nội thị, “Ngươi nói tiếp đi.”
Bùi Khởi Đường nói: “Thảo dân cáo lui trước.”
Hoàng Đế nhưng lại không thèm để ý, “Không sao.”
Nội thị cũng không có tị hiềm, “Phía bên Cung Từ Ninh truyền tới tin tức, Thái Hậu nương nương nói chỉ cần Hàn tướng quân đừng xen vào chuyện nghị hòa giữa hai nước thì người sẽ ra mặt giúp Hàn tướng quân giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.”
Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng, Thái Hậu luôn luôn rất biết cách mua chuộc lòng người. Chuyện ầm ĩ của Hàn chương mọi người đều biết, nếu như Thái Hậu đưa tay ép xuống thì còn ai dám nói bậy bạ?
Cố Lang Hoa đó cũng không phải là tiểu thư nhà danh môn vọng tộc gì, Thái Hậu trực tiếp ban cho Hàn chương là được rồi.
Hoàng Đế nói: “Hàn chương trở về rồi?”
“Vẫn chưa.” Nội thị nói, “Nội thị bên cạnh Thái Hậu nương nương đến cửa cung truyền Hàn tướng quân đến cung Từ Ninh, kết quả… Hàn tướng quân chẳng những không chịu đi, còn tức giận mắng nội thị.”
Điều này ngược lại khiến cho Hoàng Đế không ngờ tới, tinh thần hắn tỉnh táo lại, bởi vì chuyện này mà cuối cùng Hàn chương và Thái Hậu cũng xích mích rồi.
Mấy năm gần đây, Hàn chương rất ít tới cung Từ Ninh thỉnh an, cho dù hồi kinh cũng chỉ là tượng trưng ngồi một lát. Đều nói Hàn chương là một quân nhân, không hiểu được xã giao, có lúc Vinh Quốc công cứng rắn kéo Hàn chương tiếp khách, cũng dặn khách khứa hết sức cẩn trọng, không thể tận hoan. Bây giờ xảy ra loại chuyện này, nếu như Vinh Quốc công sức khoẻ còn tốt thì sẽ xử lý được, nhưng Vinh Quốc công đang bị bệnh, đành phải để Hàn chương tự mình ra mặt.
Hoàng Đế nghĩ tới đây lại hỏi nội thị, “Bên Từ Ninh cung thế nào rồi?”
Nội thị mím môi một cái.
Bùi Khởi Đường lặng yên không một tiếng động lui xuống, thuận tay đón cửa đại điện lại.
Nội thị lúc này mới nói: “Thái Hậu nương nương bị chọc tức, mắng Hàn tướng quân là một tên cứng đầu cứng cổ, sau đó còn nói Hàn gia sinh ra một con sói mắt trắng. Xem ra lớn chuyện rồi, hơn nữa… nghe nói… lúc bắt đầu có lời đồn kia, bên phía cung Từ Ninh của Thái Hậu cũng không cho người ép xuống.”
“Thái Hậu nương nương dường như rất muốn dùng chuyện này để chèn ép Hàn tướng quân, chỉ cần Hàn tướng quân cúi đầu với Thái Hậu, dĩ nhiên là Thái Hậu sẽ an bài thỏa đáng, nếu không Thái Hậu cũng sẽ không quan tâm Hàn gia nữa.”
Hoàng Đế ngồi xuống, tỉ mỉ suy nghĩ lời của Thái Hậu.
Cái gì mà chỉ cần không quản chuyện hai nước nghị hòa nữa thì sẽ an bài thỏa đáng, rất rõ ràng chính là đang uy hiếp Hàn chương.
Nếu như Hàn chương thật sự một lòng tận hiến Thái Hậu thì sao Thái Hậu phải làm như vậy.
Thái Hậu thông minh, gặp phải quân nhân chính trực như Hàn chương cũng không có cách nào.
Hoàng Đế nhìn về phía nội thị, “Kêu Hàn chương vào đây, trẫm muốn nghe xem rốt cuộc Hàn chương có kiến giải gì?”
…
Hàn chương nhanh chóng tiến vào cửa cung, đi tới điện Vĩnh Đức.
Cửa đại điện lập tức có người hành lễ với hắn, “Hàn tướng quân.”