Khi căn phòng chỉ còn có một mình Lăng Mạc Xuyên cùng với Bạch Sở Sở ở bên trong đây. Hắn khẽ hỏi người con gái bên cạnh mình, "Cô tên gì?"
"Bạch Sở Sởi"
Bạch Sở Sở vừa mới đáp lời của hẳn, Lăng Mạc Xuyên vốn muốn hỏi điều gì, nhưng đúng lúc này cánh cửa ở trước mặt mở ra, một người đàn ông trầm mặc bước vào. Người đàn ông ấy vô tình thu hút ánh mắt của Bạch Sở Sở. Trên người của người đàn ông đó toát ra một luồng khí lạnh lẽo đến thấu xương.
Người đàn ông này tuy đang quay mặt đi, nhưng dáng người này, Bạch Sở Sở chỉ cần nhìn một cái là ngay lập tức biến được người đàn ông này là ai. Sống lưng của người con gái bỗng nhiên ớn lạnh, hai bả vai khẽ run lên.
Bạch Cẩn Phàm! Chính là hẳn tat
Người đàn ông mười năm về trước đã thẳng tay tống cô vào trong tù, không quan tâm hay điều tra sự thật ra sao. Mười năm không gặp, nay gặp lại, Bạch Sở Sở vẫn sợ hãi người đàn ông này như thế.
Thấy Bạch Cẩn Phàm đến nơi, Lăng Mạc Xuyên vui vẻ chào đón hẳn, "Ồ, bạn thân của tôi đến rồi sao? Tôi còn tưởng cậu không đến đây gặp tôi một chút cơ chứ." Giọng nói của Lăng Mạc Xuyên pha một chút giễu cợt, người bạn này của hắn đúng là bận rộn, may mắn lắm mới có thời gian đến đây gặp bạn gặp bè.
Bạch Cẩn Phàm hừ lạnh một tiếng, hẳn liếc xéo Lăng Mạc Xuyên, còn chẳng thèm để tâm đến người con gái đang được Lăng Mạc Xuyên ôm trong lòng kia, "Bớt phí lời đi, gọi tôi đến đây là có chuyện gì?" Bạch Cẩn Phàm nâng ly rượu lên uống ực một tiếng.
Bạch Sở Sở bị Lăng Mạc Xuyên ôm chặt, cô không dám nhúc nhích, cũng không dám ngẩng đầu lên. Cô rất sợ khi phải đối diện với người đàn ông này. Cho dù là mười năm trước hay là mười năm sau, cô vẫn sợ hắn như thế.