Bạch Sở Sở hơi run rẩy nhìn ly rượu trong tay của mình, sau đó cô hơi liếc mắt sang nhìn nụ cười tà mị của người đàn ông tên Lăng Mạc Xuyên kia, trong lòng bất giác lo lẳng. Người đàn ông này muốn cô uống rượu hay sao? Nhưng từ trước đến nay Bạch Sở Sở chưa bao giờ uống rượu cả, cô thật sự không biết phải làm sao nữa.
"Thật sự phải uống sao?" Bạch Sở Sở rụt rè hỏi Lăng Mạc. Xuyên, hai mắt của người con gái hơi cụp xuống.
Nhìn cô gái đang bị bản thân mình ôm chặt làm ra bộ dạng như thế, Lăng Mạc Xuyên bỗng dưng bật cười khanh khách. Hắn ta luồn cánh tay của mình vào trong những lọn tóc của người con gái đang hơi run lên kia, "Tất nhiên là phải uống rồi. Nếu cô em không uống thì chính là không nể mặt Lăng Mạc Xuyên tôi rồi."
Bạch Sở Sở cúi gầm mặt xuống đất, những ngón tay đang. run lên kia của cô bóp chặt ly rượu ở trong tay mình. Đôi mắt của người con gái dâng lên một tầng sương mỏng, càng tô điểm thêm đôi mắt long lanh như hai viên ngọc của người con gái ấy.
"Đúng đấy cô em, nếu em không uống Lăng đại thiếu gia đây sẽ rất tức giận đấy."
Mấy tên kia đột nhiên chêm lời vào, làm cho Lăng Mạc Xuyên phải trừng mắt nhìn bọn họ một cái. Mấy tên đó lập tức phải im bặt.
Lăng Mạc Xuyên xoa xoa đầu của người con gái. Tiếp đó cánh tay hư hỏng của người đàn ông dần dần đi xuống, chạm vào da thịt mềm mịn của người con gái ấy. Cánh tay còn lại của Lăng Mạc Xuyên khẽ chạm vào chiếc cẵm xinh đẹp ấy của cô, nhẹ nhàng nâng lên, "Cô em là không muốn nể mặt tôi à?" Nụ cười trên môi của Lăng Mạc Xuyên ngày càng đậm dần.
Lời nói của Lăng Mạc Xuyên tuy rất nhẹ nhàng, nhưng với Bạch Sở Sở, những lời nói ấy khiến cho cả sống lưng của cô bỗng lạnh toát. Những âm thanh ấy hệt như một làn gió lạnh xoẹt qua da thịt của Bạch Sở Sở.
Lời nói của Lăng Mạc Xuyên tuy rất nhẹ nhàng, nhưng với Bạch Sở Sở, những lời nói ấy khiến cho cả sống lưng của cô bỗng lạnh toát. Những âm thanh ấy hệt như một làn gió lạnh xoẹt qua da thịt của Bạch Sở Sở.
Khoé môi của người con gái hơi mấp máy, "Tôi có thể không uống không? Tôi không biết uống rượu!" Ánh mắt long lanh xinh đẹp như những vì sao kia của cô bé hơi cụp xuống, thanh âm nhỏ bé rụt rè thốt ra pha lẫn một chút sợ hãi ở trong đó.
"Có thể!" Hai chữ này vừa thốt ra từ miệng của Lăng Mạc Xuyên như cho Bạch Sở Sở thêm một chút hy vọng. Nhưng ngọn lửa hy vọng trong lòng của Bạch Sở Sở vừa mới được nhóm lên đã bị dập tắt ngay lập tức, "Em có thể không uống, nhưng tôi sẽ nói với quản lý của em. Còn chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không biết đâu."
Tuy Lăng Mạc Xuyên nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lời nói của hẳn mang đầy sự đe dọa. Bạch Sở Sở hơi run lên, trong lòng không ngừng thấy sợ hãi. Nếu như chuyện này đến tai của quản lý, chẳng khác gì Bạch Sở Sở đã đánh mất công việc này. Cô đã vất vả lắm mới tìm được việc, cô không thể đánh mất nó dễ dàng như thế.
"Đừng, tôi uống, anh đừng nói!" Bạch Sở Sở vội vã nâng ly rượu chạm vào đôi môi đỏ ửng kia của mình, từng giọt đắng ngắt chảy thẳng tắp xuống dạ dày của cô, mùi vị khó chịu xộc thẳng vào trong khoang miệng của người con gái.
Tiếp đó chính là giọng nói đây quyến rũ của Lăng Mạc. Xuyên, "Như vậy mới ngoan chứ!" Người đàn ông đưa tay chạm vào khuôn mặt hơi nhăn lại, một vài giọt mồ hôi óng ánh từ từ nhỏ xuống cánh tay của hắn.
Uống được nửa chừng, Bạch Sở Sở không thể chịu được nữa, dạ dày của cô bỗng nhiên cồn cào, ở trong đó như có một con gì đang không ngừng đâm vào từng tế bào, làm cho tất cả những gì mà Bạch Sở Sở đã ăn lúc vừa nãy gần như đều muốn trào hết ra ngoài. Những cơn ho khụ khụ cứ liên tục ập đến, ly rượu trong tay rơi "choang" một tiếng xuống đất tạo nên những âm thanh cực kì chói tai.