Nhưng khi ở tù, Bạch Sở Sở làm gì có băng vệ sinh mà dùng cơ chứ, nhiều nhất chỉ có năm miếng, cho nên phải cực kỳ tiết kiệm. Những lúc không có, cô đành phải dùng áo thay. cho băng vệ sinh, chính vì vậy chiếc áo trắng ở trên người của Bạch Sở Sở mới có chút màu hoe hoe của máu như thế.
Hơn nữa, bây giờ số tiền trên người của Bạch Sở Sở không nhiều, chỉ đủ mua một miếng băng mà thôi! Chẳng những thế, cả ngày nay cô chưa ăn gì, khi ngửi thấy mùi thơm của những chiếc bánh ở gần đó, bụng của cô bỗng nhiên phát ra những âm thanh "ọt... ọt".
Hiện giờ cô thật sự rất là đói, đói đến mức mắt mũi còn không nhìn rõ được mọi thứ nữa. Nhưng trên người của cô bây giờ chẳng có lấy mấy đồng, tiền đâu ra mà mua đồ ăn cơ chứ, thôi đành nhịn tạm một hai hôm vậy.
"Của cô đây!" Bà chủ đưa cho Bạch Sở Sở đồ mà cô cần mua, không những thế còn kèm theo một ổ bánh mì ăn liền nữa.
Bạch Sở Sở hơi bất ngờ, "Bà chủ, tôi không hề mua đồ ăn!" Hơn nữa cô cũng không đủ tiền mà mua đồ ăn, vậy sao bà chủ lại đưa thứ này cho cô?
Bà chủ kia bật cười, "Tôi thấy bụng của cô đang kêu lên như đánh trống kìa nên mới cho cô. Nhìn bộ dạng của cô chắc mới gặp phải chuyện gì khó khăn nhỉ. Nhưng cố gắng lên, đừng nản chí, thất bại là mẹ thành công mà!" Xem chừng bà chủ ở đây rất tốt bụng, vừa cho cô đồ ăn, vừa động viên tinh thần của cô như thế.
Bạch Sở Sở nhận lấy những món đồ ở trên tay của bà chủ, "Cảm ơn!" rồi xách đồ đi ra ngoài. Bà chủ này có lòng tốt, nhưng cô lại chẳng thấy vui vẻ gì khi nhìn người khác thương hại mình như thế.
Hôm nay, có lẽ Bạch Sở Sở lại ngủ ở ngoài đường rồi!
Không có nơi nào dung thân, chắc gầm cầu chính là lựa chọn duy nhất cho lúc này! Ngủ một đêm, sau đó sáng mai Bạch Sở mới đi tìm việc làm trang trải cho cuộc sống hiện tại của mình. Bây giờ cô chỉ có thể phụ thuộc vào chính đôi bàn tay của mình, không thể trông trờ vào ai khác nữa.
'Từ hôm sau, Bạch Sở Sở chạy ngược chạy xuôi đi xin việc! Nhưng vì không có bằng đại học, cho nên muốn vào làm nhân viên văn phòng đối với cô mà nói còn khó hơn cả lên trời. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đi xin việc ở những quán cà phê hoặc những nhà hàng lớn ở khách sạn hoặc các quán ăn. Nhưng lại chẳng một nơi nào nhận cô vào. làm việc cả. Bọn họ nói rằng, "Chúng tôi không chấp nhận người đã từng có tiền án tiền sự vào đây làm việc, như thế danh tiếng của chúng tôi sẽ bị hủy hoại." Nơi nào cũng thế, bọn họ đều nói với cô như vậy.
Người có tiền án tiền sự thì có gì sai? Chẳng lẽ họ không có quyền bắt đầu lại từ đầu hay sao?
Hơn nữa Bạch Sở Sở lại không hề có tội! Cô chỉ bị người †a vu oan mà thôi!
Mấy ngày đi xin việc, nhưng chẳng có một nơi nào nhận cô vào làm việc cả. Vất vả chạy đi chạy lại, mất bao nhiêu công sức nhưng lại chẳng thu hoạch được gì, Bạch Sở Sở gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng, thiếu chút nữa cô đã từ bỏ, mặc kệ cuộc đời mình đến đâu thì đến.
Nhưng đúng lúc đó, có một người đến trước mặt cô và hỏi, "Tôi có một công việc cho cô, cô có muốn làm hay. không? Không quá cực nhọc, đủ cho cô trang trải cuộc sống hiện tại."
"Tôi chấp nhận làm toàn bộ mọi việc, chỉ cần có tiền, không trái với đạo đức là được rồi." Bạch Sở Sở khẳng định chắc nịch, chưa để cho người kia nói ra, cô đã chuẩn bị tinh thần để nhận lời rồi.
"Tôi nói trước, công việc này chính là hầu rượu cho khách ở quán bar, phải phục vụ tận tình, coi khách hàng như là thượng đế, liệu cô có làm được hay không?”
Lời của đối phương vừa mới dứt, Bạch Sở Sở đã rơi vào trầm tư. Đôi đồng tử ở trong ánh mắt của người con gái bỗng nhiên trở nên đen láy. Tiếp rượu khách ở quán bar hay sao? Công việc này tuy không phải là phân biệt đối xử gì nhưng đó cũng là một công việc không được mấy người xem trọng, thậm chí là còn khinh bỉ nữa.
Bởi vì ở trong mắt của người ta, hầu rượu cho khách đâu có khác gì bán thân đâu. Công việc này chẳng khác gì gái điếm cả.
Nhưng Bạch Sở Sở đâu có quyền gì để mà lựa chọn!
Giờ ngoài công việc này ra, thật sự không còn một công việc nào có thể phù hợp với cô cả. Bạch Sở Sở muốn một công việc lành nghề, nhưng dường như ông trời không hề ưu ái cho cô ở trong khoản này. Toàn bộ mọi thứ đều bị tước đoạt mất chỉ sau một đêm, không những thế còn khiến bản thân lâm vào tình trạng khốn cùng như thế này nữa.
Suy nghĩ một lát, Bạch Sở Sở nhìn về phía người đang ngồi đối diện mình, cô gật đầu một cái, "Được! Tôi chấp nhận làm công việc này! Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tôi sẽ chỉ hầu rượu cho khách hàng, còn lại về những khoản phục vụ khác, tôi tuyệt đối không đáp ứng." Bạch Sở Sở sẽ không bao giờ đánh đổi bản thân mình vì những đồng tiền ấy.
Cô cần tiền, nhưng cô sẽ không bán rẻ bản thân của mình, không để mình bị người khác coi thường như loại gái điếm ở ngoài quán bar.
"Tất nhiên rồi! Nếu không có gì, tối nay cô có thể bät đầu công việc của mình!"
Khi đối phương đã rời đi, Bạch Sở Sở vẫn ngồi đó, ánh mắt của người con gái có một chút đượm buồn. Bạch Sở Sở vô thức cắn chặt môi mình, cô không biết cuộc đời về sau của mình sẽ có lại được ánh sáng hay là sẽ tiếp tục chìm vào bên trong bóng tối đây.
Vì cần tiền để thuê nhà ở, tối hôm đó, theo địa chỉ mà đối phương đã đưa cho cô, Bạch Sở Sở ăn mặc trang trọng hơn một chút, tuy nhiên bộ đồ mà Bạch Sở Sở đang mặc trên người khá cũ kĩ, có vẻ như đã rất lâu rồi. Cô tìm đến phòng quản lý báo danh.
Quản lí ở đây đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, nhìn bộ đồ mà Bạch Sở Sở đang mặc trên người, hắn ta không khỏi läc đầu, "Cô đến đây làm việc mà ăn mặc kiểu gì vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!