Giải quyết xong xuôi toàn bộ mọi chuyện, Bạch Cẩn Phàm mới trở về nhà trong bộ dạng vô cùng khó coi. Ánh mắt của hắn ta hăn lên những tia máu đỏ vô cùng đáng sợ, cơn giận mỗi lúc một tăng lên. Tưởng rằng, ngày trọng đại nhất trong cuộc đời hẳn lại trở thành ngày hẳn cùng với người con gái mình yêu âm dương cách biệt.
Bạch Cẩn Phàm nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đã hại chết Vy Vy như thế.
Hẳn chẳng nói chẳng rằng, hùng hổ xông vào nơi mà Bạch Sở Sở đang bị nhốt trong đó, lao đến bóp lấy chiếc cổ trắng nõn của người con gái, hai mắt đỏ ngầu giận dữ làm cho Sở Sở vô cùng kinh sợ.
"Nói, tại sao cô lại giết Vy Vy?" Bạch Cẩn Phàm vừa đến đã lao đến tra hỏi Sở Sở mà chẳng thèm nghe người con gái ấy giải thích. Những đường gân xanh nổi đầy trên trán và cánh tay của người đàn ông, chứng tỏ hẳn ta đang vô cùng giận dữ.
Bạch Sở Sở liên tục lắc đầu, nước mắt cứ ứa ra, từng âm thanh yếu ớt run rẩy truyền đến, "Em không có, em không làm mà, anh tin em đi!" Cô thật sự không làm, vậy mà mọi người cứ luôn miệng định tội cô như thế mà không cho cô giải một lời.
Bạch Cẩn Phàm hừ lạnh, "Bạch Sở Sở, tôi đã cho người đi kiểm tra, trên con dao đã hại chết Sở Sở có dấu vân tay của cô ở trên đó rồi, cô còn dám nói bản thân mình không có làm hay sao?" Vật chứng phơi bày ngay trước mặt, Bạch Cẩn Phàm làm sao có thể không tin.
Bạch Sở Sở bàng hoàng, "Không thể nào, không thể nào. như vậy được. Không phải thế đâu." Cả người của cô vô lực lùi về đẳng sau.
Toàn thân của Bạch Sở Sở không ngừng run lên, trong ánh mắt của người con gái ngập tràn là sự sợ hãi. Cô luôn miệng nói "Không thể nào" không phải là do cô làm, vậy mà dấu vân tay của cô lại ở trên đó. Bạch Sở Sở không hiểu, tại sao lại như vậy được chứ?
"Hết đường chối cãi rồi phải không? Bạch Sở Sở, đừng hòng lần này tôi bỏ qua cho cô. Hại chết Vy Vy, cho dù có là đứa em gái tôi từng thương yêu, tôi cũng tuyệt đối sẽ không tha cho cô." m thanh sắc lạnh phát ra từ miệng của Bạch Cẩn Phàm, lời nói mang đầy sự căm hận ở bên trong lời nói của hắn.
Bạch Sở Sở ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Bạch Cẩn Phàm, nức nở thốt lên, "Bạch Cẩn Phàm, trong lòng của anh em chỉ là em gái của anh hay sao?" Thanh âm thê lương của người con gái ấy nức nở giữa gian phòng im ẳng.
Cô rất muốn biết, trong lòng của Bạch Cẩn Phàm, Bạch Sở Sở cô rốt cuộc là gì?
"Tôi đã từng coi cô là đứa em gái tôi thương yêu nhất. Nhưng thật không ngờ cô lại hại chết người con gái tôi yêu. Kể từ nay, giữa tôi và cô chỉ có sự hận thù, ngoài ra không còn gì khác." Bạch Cẩn Phàm lạnh lẽo thốt lên những lời nói ấy.
Ha!
Thật tàn nhẫn!
Thật vô tình!
Bạch Cẩn Phàm, hóa ra trong lòng anh, em chỉ là một người em gái không hơn không kém. Chẳng lế tình cảm bao nhiêu lâu nay em dành cho anh, chẳng lẽ anh lại không nhận ra hay sao?
Một giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt của Bạch Sở Sở, giọt nước mắt ấy chất chứa bao nhiêu là nỗi đau, nỗi uỷ khuất của Bạch Sở Sở.
Đúng lúc này, ở ngoài có tiếng gõ cửa.
"Ai?" Bạch Cẩn Phàm lạnh lùng hỏi.
Bên ngoài có tiếng vọng vào, "Thưa thiếu gia, ngoài kia có mấy vị cảnh sát nói là đến tìm ngài ạ!" Đó là giọng của mấy người giúp việc trong nhà.
"Mời họ vào đây."
Rất nhanh chóng, mấy vị cảnh sát kia được người giúp việc dân lên đây. Nhìn thấy Bạch Cẩn Phàm, bọn họ cúi đầu chào một tiếng rồi giơ ra một tấm ảnh, "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát đến đây để điều tra vụ án giết người vừa mới xảy ra."
Bạch Cẩn Phàm gật đầu, ngón tay chỉ thẳng vào mặt của Bạch Sở Sở, "Không cần phải điều tra, hung thủ giết người chính là cô ta, mấy người mau đưa cô ta về đồn đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!