Bạch Sở Sở ngây người ra, ánh mắt long lanh nước mắt của người con gái nhìn chăm chăm lên khuôn mặt của người đàn ông phía trước. Người này là đại thiếu gia nhà họ Lăng lần trước, Lăng Mạc Xuyên. Bạch Sở Sở nhướn mày, cô dần dần nhớ lại, hóa ra người này là người khi đó à.
Nhìn thấy Bạch Sở Sở đang nhìn mình, Lăng Mạc Xuyên bất giác mỉm cười nhìn cô, cánh tay hắn vẫy vẫy, "Cô gái, mau chóng lại đây với tôi." Lăng Mạc Xuyên rất ấn tượng với cô gái tên Bạch Sở Sở này, thế nên chỉ cần nhìn một phát là anh nhận ra ngay.
Không hiểu vì sao, ngay từ lần đầu gặp mặt, Lăng Mạc Xuyên đã có ấn tượng rất sâu về người con gái này. Ngày ngày trong đầu của hắn, nhất là khi nhắm mắt lại, hình ảnh của Bạch Sở Sở xuất hiện ngày một nhiều ở trong đầu hắn. Vì thế Lăng Mạc Xuyên mới quyết định lựa chọn địa điểm ở đây, vì hắn muốn nhìn thấy cô gái tên Bạch Sở Sở ấy.
Trông tinh thần của Lăng Mạc Xuyên có vẻ rất tốt, không giống như là đang nổi giận gì cả. Anh nhìn chằm chằm lên người con gái đang rụt rè kia, vô cùng kiên nhãn chờ đợi cô chứ không hề tỏ ra giận dữ dù chỉ một chút.
Bạch Sở Sở cắn môi đến gần chỗ của Lăng Mạc Xuyên, dù sao người đàn ông này cũng vừa mới cứu cô thoát khỏi một kiếp nạn, cho nên chắc Lăng Mạc Xuyên cũng không có ý gì xấu đâu. Lo lắng ngồi xuống bên cạnh người đàn ông này, nhưng Lăng Mạc Xuyên không hề làm gì cô, anh chỉ khoác cho cô chiếc áo vest trên người để tránh bị lạnh. Bạch Sở Sở giật mình, muốn cự tuyệt nhưng Lăng Mạc Xuyên không cho phép, nhất định bắt cô phải mặc.
Nhưng Lăng Mạc Xuyên làm như vậy cũng là có ý tốt. Anh không muốn để cho gã đàn ông thối tha kia nhìn vào thân thể của cô, với lại ăn mặc mỏng như thế chắc chắn sẽ dễ bị cảm lạnh.
Đột nhiên, Lăng Mạc Xuyên ghé sát vào tai của Bạch Sở Sở mà thì thầm, "Cô gái, cô còn nhớ tôi là ai hay không? Đừng nói cô đã quên tôi là ai rồi đấy nhá?"
Bạch Sở Sở lườm Lăng Mạc Xuyên một cái, "Hừ, không phải anh chính là cái tên lần trước bắt nạt tôi đấy hay sao? Lăng đại thiếu gia đây lần trước bắt nạt tôi như thế, cho dù anh có biến thành ma cũng nhận ra anh." Cô xoay mặt, đưa tay quệt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt xinh đẹp kia của mình.
Không nhớ mới lạ ấy!
Ban đầu, Lăng Mạc Xuyên hơi ngây người vì thái độ của Bạch Sở Sở, nhưng rất nhanh chóng, người đàn ông đột nhiên bật cười rất vui vẻ, "Này Bạch Sở Sở, sao cô không nhớ những chuyện tốt mà cứ phải nhớ những chuyện xấu xa của tôi như thế hả?" Cô gái này đúng là làm Lăng Mạc Xuyên anh thấy thật thú vị.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!