'Từ đó, Bạch Cẩn Phàm trở thành anh hai của cô, hẳn một tay nuôi lớn đứa em gái này. Bạch Sở Sở vô cùng được yêu thương, cô sống trong sự bảo bọc của mọi người, đặc biệt là anh trai, kể từ đó đã sinh ra lệ thuộc. Cô đã lệ thuộc quá nhiều vào Bạch Cẩn Phàm, lúc nào cũng quấn lấy hẳn.
Cho nên khi biết được Bạch Cẩn Phàm có bạn gái, Bạch Sở Sở đã đau khổ như thế nào. Bạch Cẩn Phàm luôn coi cô là em gái của mình, thế nhưng hẳn ta đâu có biết răng Bạch Sở Sở đã yêu hẳn từ lâu rồi. Khi Bạch Cẩn Phàm đưa bạn gái, hay nói đúng hơn chính là vợ sắp cưới, Sở Sở đã khóc lóc rất dữ dội, cô còn bắt hắn phải chia tay với bạn gái.
Bạch Cẩn Phàm dỗ dành mãi không được, hẳn bực đến phát cáu. Đó là lần đầu tiên hẳn nổi giận với Sở Sở. Cô vì quá sợ hãi, cô rất sợ mỗi khi Bạch Cẩn Phàm tức giận, chỉ có thể ngậm ngùi giữ im lặng, chấp nhận chịu đau đớn.
Nhưng có lẽ, Bạch Cẩn Phàm yêu cô gái tên Vy Vy kia rất nhiều. Hắn săn sóc, ôn nhu, dịu dàng còn hơn cả với Sở Sở trước đây nữa. Chính vì thế, Sở Sở thật sự rất ghen tị khi nhìn người mình yêu yêu thương người con gái khác ngay khi ở trước mặt của mình như thế. Những lúc ấy, cô chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, che đi những giọt nước mắt cứ liên tục chảy ra nơi hốc mắt đỏ hoe của mình.
Nhưng phải công nhận một điều răng, người con gái tên Vy Vy kia là một cô gái ngoan hiền, nết na, Sở Sở cũng rất thích cô ấy. Ngay cả cha mẹ cũng vô cùng vừa lòng, hận không thể cưới cô gái này về làm con dâu mình ngay lập tức. Truyện đăng tải độc quyền trên ReadMe và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Trong buổi lễ đính hôn của Bạch Cẩn Phàm và Vy Vy, một biến cố đã xảy ra. Trước giờ đính hôn, cô gái tên Vy Vy kia biến đâu mất, làm cho mọi người nhốn nháo lên đi tìm. Đặc biệt là Bạch Cẩn Phàm, hắn không thể nào không cảm thấy lo lắng cho được.
Lúc ấy, hẳn ghì chặt lấy cánh tay của Sở Sở, "Sở Sở, không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì hay không nữa? Trong lòng anh cứ thấy rất bất an, lo lắng, khó chịu. Không thể chịu nổi."
Nhìn Bạch Cẩn Phàm lo lắng cho một người con gái khác như thế, làm sao Sở Sở lại không đau lòng cho được. Nhưng cô phải cắn chặt răng mà chịu đựng cơn đau đang ăn mòn bản thân mình kia, nhẹ nhàng vỗ tay lên vai của Bạch Cẩn Phàm, "Chắc không sao đâu anh, mọi người đã chia nhau ra đi tìm rồi, anh không cần phải quá lo lắng. Em tin chị ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu."
"Mong là như vậy!" Bạch Cẩn Phàm liên tục trấn an bản thân của mình.
"Anh ở đây đợi tin tức nha, để em đi tìm phụ mọi người!" Bạch Cẩn Phàm gật đầu, sau đó Bạch Sở Sở nhanh chóng chạy đi tìm người.
Lạ thật!
Cô đã đi tìm khắp mọi nơi rồi, sao lại không thấy cho được cơ chứ? Người này rốt cuộc là đi đâu rồi?
Bạch Sở Sở lần mò mọi ngõ ngách nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cô gái tên Vy Vy kia. Đến chỗ gầm cầu thang, cô nghe thấy có một tiếng gì đó rất kì lạ, tò mò tiến lại gần. Nhưng dường như đã có người đánh cô từ phía sau làm cho Sở Sở bất tỉnh nhân sự.
Khi cô tỉnh lại, đầu óc mơ màng, Sở Sở nhìn thấy cả người mình đột nhiên dính đầy máu tươi, trên tay của mình còn đang cầm một con dao sắc nhọn đầy máu. Đặc biệt, nhìn sang bên cạnh, cả người của Vy Vy chảy ra đầy máu, cô hoảng hốt đưa tay chạm vào mũi, không còn hơi thở nữa.
Bạch Sở Sở quá hoảng sợ, cô kêu toáng lên, "A aaaaaa aaaaaa."
Ngay sau khi tiếng hét của Bạch Sở Sở vang lên, ai nấy trong nhà đều đổ xô về nơi này. Chứng kiến cảnh tượng như thế này, mọi người ai nấy đều nhìn cô băng ánh mät vô cùng quỷ dị. Đặc biệt, Bạch Cẩn Phàm chẳng nói chẳng rãng, hẳn ta lao đến, giữ chặt lấy hai vai của Bạch Sở Sở, "Cô vậy mà dám ra tay hại chết Vy Vy. Có phải tôi nuông chiều cô quá nên cô mới làm càn như vậy không."
Cả người của Bạch Sở Sở liên tục run lên, đôi mắt ngập nước của cô lộ rõ sự sợ hãi. Đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Cẩn Phàm hai mắt đỏ ngầu, liên tục quát thẳng vào mặt của cô như thế, càng khiến cho Sở Sở sợ hãi đến tột cùng. Chưa bao giờ cô thấy hắn giận dữ đến như thế!
Bạch Sở Sở lắc đầu, cô khóc lóc nhìn Bạch Cẩn Phàm, "Không, em không có. Em bị người ta đánh ngất, khi tỉnh lại thì đã như vậy rồi." Cô thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra cả, tại sao mọi người ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt như thế?
Bạch Cẩn Phàm tức giận vô cùng, hẳn siết chặt lấy cánh tay của Sở Sở, "Cô còn dám nói dối. Trên tay của cô vẫn còn cầm hung khí giết người, vậy mà cô còn dám chối cãi à?" Hắn ta siết chặt lấy cánh tay của người con gái ấy như thể muốn bóp nát cánh tay của cô ra vậy.
Bạch Sở Sở sợ hãi nhìn con dao dính đầy máu tươi ở trên tay của mình, trái tim trong lồng ngực bất giác run lên, cánh tay đau đớn bị Bạch Cẩn Phàm siết chặt kia bỗng nhiên buông con dao ở trên tay mình ra, khiến cho con dao kia rơi xuống đất, tạo ra một thứ âm thanh vô cùng chói tai.
Hai bả vai của Bạch Sở Sở run lên không ngừng, trong lòng của cô một nỗi sợ đang bao trùm lấy. Cô hốt hoảng nằm lấy tay của Bạch Cẩn Phàm, lắp bắp giải thích, "Anh à, em không giết người, em thật sự không giết người mà." Sở Sở vừa khóc vừa nói, ai cũng có thể nhận ra trong tiếng khóc ấy của người con gái bao trùm là một nỗi sợ hãi đến tận cùng.
Nhưng lúc này, lý trí của Bạch Cẩn Phàm đã bị cơn giận dữ ấy thiêu đốt hoàn toàn, hắn chẳng quan tâm đến những lời giải thích kia của Sở Sở, chỉ một mực kết tội cô, "Nhân chứng vật chứng đầy đủ, cô còn dám cãi à?" Hắn ta càng lúc càng siết mạnh cánh tay dính đầy máu kia của người con gái, để lại trên đôi tay ấy những vết hăn đỏ ửng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!